Mục lục
Tiến Công Sủng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 88: Thù mới hận cũ




Edit: Dương Thục nghi.




Beta: Vân Chiêu nghi.



Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Vũ đang ngồi kiệu đến Thọ Khang cung, mới lướt mắt qua đã thấy tỷ muội Thôi gia đến. Hai người mặc váy tòng ngũ phẩm, nhìn thấy Thẩm Vũ đi tới liền vội vã cúi người hành lễ.



"Tần thiếp tham kiến Xu Tu nghi." Hai tỷ muội cùng cúi người hành lễ, giọng nói mềm mại trong vắt.



Thẩm Vũ khẽ gật đầu một cái rồi phất tay cho hai tỷ muội đứng dậy, lúc lướt mắt qua phát hiện ra trên mặt họ có gì đó không ổn. Tuy Thôi Cẩn vẫn mang gương mặt thường ngày nhưng sắc mặt hồng hào, quanh thân tỏa ra khí chất quyến rũ không che lấp được, hiển nhiên là tối hôm qua hầu hạ Hoàng thượng hiệu quả vô cùng tốt. Có khí chất yêu kiều của một phụ nhân rồi nha!



Lại nhìn sang Thôi Tú, không còn nhìn thấy ba phần cười e thẹn của ngày thường, khuôn mặt mang mấy phần ưu sầu và sợ sệt, chẳng có vẻ gì là hạnh phúc sau khi được thị tẩm. Biểu hiện của hai người này cứ như hoán đổi cho nhau vậy.



Thẩm Vũ nhíu nhíu mày, dáng vẻ trông thế này cũng là công lao của Hoàng thượng, chỉ là không biết tối qua Thôi Tú phải chịu đả kích đến mức nào mà bây giờ khuôn mặt ủ rũ đến vậy.



"Thánh chỉ phong vị hạ rồi?" Thẩm Vũ quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, nàng dừng bước đứng đối diện bọn họ, thấp giọng hỏi một câu.



Hai người đều gật đầu, dường như vui sướng vì được phong vị, vẻ mặt Thôi Tú cũng dịu hơn đôi chút.



"Hôm nay các ngươi từ Long Càn cung đến thẳng đây sao?" Thẩm Vũ khẽ nhíu mày một hồi rồi quyết định truy hỏi kỹ hơn.



Nàng vừa dứt lời thì sắc mặt Thôi Tú lại lần nữa trở nên vô cùng khó coi, cho dù đáy lòng nàng biết là không đúng, không nên thể hiện ra trước mặt Thẩm Vũ nhưng vẻ mặt có chút cứng nhắc vẫn bán đứng nàng. Quả nhiên tối hôm qua Thôi Tú rất không vui!



Thẩm Vũ hơi buồn bực, đối với chuyện hai mỹ nhân sinh đôi cùng nhau hầu hạ, Hoàng thượng phải nghĩ cách để bản thân thoải mái, cuối cùng là hưởng thụ mới phải. Tại sao lại để một người không hài lòng là thế nào!



"Bẩm Xu Tu nghi, chúng tần thiếp được ban thưởng chuyển đến Thính Phong các. Trời còn chưa sáng Hoàng thượng đã sai Lý Tổng quản phái người đưa chúng tần thiếp đến ạ." Thôi Cẩn thấy gương mặt Thôi Tú tối đi, cắn môi dưới, không hề nói câu nào thì vội vàng thi lễ với Thẩm Vũ rồi nhẹ nhàng trả lời.



Thẩm Vũ gật đầu cười, có vẻ như hai tỷ muội vì lần thị tẩm này mà náo loạn một trận, Hoàng thượng đúng là không thể để người khác dễ chịu một khắc nào mà.



Gương mặt Thôi Tú vẫn sầu não không vui, Thôi Cẩn đứng sau lưng nàng nửa bước. Cuối cùng Thẩm Vũ liếc nhìn hai tỷ muội bọn họ rồi dặn dò: "Lần đầu thị tẩm sẽ hơi mệt mỏi, nếu các ngươi không khỏe thì có thể mời Thái y đến khám một chút, mở một đơn thuốc, uống một liều là tốt lên thôi!"



Thẩm Vũ nói xong mấy câu này liền xoay người rời đi. Vẻ mặt Thôi Tú càng ngày càng âm trầm, cứ như bị người khác đạp lên cái chân đau vậy.



Bên phía hai tỷ muội Thôi gia khôi phục sự yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đã bị người khác hấp dẫn. Hôm nay Thẩm Uyển cũng đến thỉnh an, bụng của nàng hơi nhô ra, đã hiện rõ đang mang thai. Là nữ tử duy nhất trong hậu cung mang thai, đương nhiên sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý rồi. Không ít người cứ nhìn đi nhìn lại cái bụng của nàng, trong đó không thiếu những ánh mắt ác ý.



Thẩm Uyển không thèm quan tâm, trên mặt nàng đánh một lớp phấn, nhìn rất có tinh thần. Ánh mắt Thẩm Vũ lóe lên, đáy lòng bắt đầu âm thầm toan tính. Trên mặt Thẩm Uyển là loại phấn trân châu thượng đẳng, bình thường trên mặt có nhiều tàn nhang mới dùng. Có điều trong phấn này có trộn không ít thứ khác, thông thường Thái y sẽ khuyên người đang mang thai không nên dùng.



"Sao hôm nay tỷ tỷ lại đến? Ở tẩm cung lâu ngày nên buồn chán, muốn đi ra ngoài một chút hay sao?" Thẩm Vũ bước nhanh tới, nhẹ nhàng đỡ cánh tay dìu Thẩm Uyển, ghé sát bên tai nàng ôn nhu hỏi.



Trên mặt Thẩm Uyển lộ ra nụ cười, cũng học theo Thẩm Vũ ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói: "Thì sao nào, ta đặc biệt đến đây để thăm Thái hậu lão nhân gia, bày tỏ lòng hiếu thảo đấy!"



Hai tỷ muội vừa cười nói vừa tiến về phía trước, vị trí hai người vốn cạnh nhau, vừa đúng lúc bây giờ lại đứng chung một chỗ nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, Mục cô cô liền mời các nàng đi vào.



Thấy Thẩm Uyển đã đến, Thái hậu tất nhiên là hỏi han ân cần một hồi. Trên mặt bà nở nụ cười hiền hòa hiếm thấy, dường như những ngày đen đủi bị Thẩm Vũ giày vò đã tan thành mây khói.



"Thân thể Uyển Tu viện không tiện, lần sau đừng như vậy, ai gia biết tâm ý của ngươi, ở trong tẩm cung an dưỡng cho tốt chính hiếu tâm lớn nhất đối với ai gia rồi!" Thái hậu tay nâng chén trà, nhìn về phía bụng của Thẩm Uyển, trong ánh mắt tràn đầy ý cười ôn hòa. Có điều trong đó hiện lên vài phần hâm mộ, nhưng rồi lại biến mất rất nhanh.



Thẩm Vũ ngồi bên dưới, tuy nàng cúi đầu nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Thái hậu. Sự khác thường trên khuôn mặt Thái hậu đương nhiên không thể thoát khỏi mắt nàng, khoé miệng nàng không khỏi lộ ra ý cười châm biếm. Là một nữ nhân nhưng cả đời lại không thể làm mẫu thân, như vậy cũng thật đau thương. Cho dù ngồi trên ghế phượng, đã từng chấp chưởng Phượng ấn, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Tần nhưng lại không có một đứa con thật lòng chân thành gọi bà một tiếng "Mẫu hậu". Thật không biết bây giờ Thái hậu sống cũng không được vui vẻ gì có hối hận với quyết định năm xưa hay không.



"Thái hậu nói quá lời rồi, tuy đứa bé trong bụng tần thiếp hiện tại là tất cả hy vọng của Đại Tần, vô cùng quý giá nhưng tần thiếp cũng không phải là không đi được. Tần thiếp muốn biểu đạt một chút hiếu tâm, sau này nếu đứa trẻ này sinh ra, tần thiếp cũng muốn làm một tấm gương tốt cho nó!" Thẩm Uyển ngẩng đầu lên, gương mặt cười dịu dàng.



Ngữ khí nói chuyện của nàng cứ như đang muốn khoe khoang vậy, ngữ điệu nâng cao khiến người ta cảm thấy hơi chói tai. Thẩm Uyển dường như cố ý nói như thế, tất cả phi tần trong điện đối với chuyện mang thai này thật sự là vừa yêu vừa hận. Vì thế sau khi Thẩm Uyển nói xong, có không ít người có sắc mặt âm trầm.



Trong điện rơi vào không khí yên tĩnh quỷ dị, Uyển Tu viện nói như thế bỗng nhiên thay đổi không khí, giống hệt Thẩm Vũ đang ngồi bên cạnh, khiến người khác cảm thấy chán ghét.



Thẩm Vũ cũng kinh ngạc một hồi, trước giờ Thẩm Uyển luôn ôn hòa với người khác, rất ít khi trêu chọc người ta, sao hôm nay vừa mở miệng ra đã đắc tội với tất cả mọi người thế này. Đứa bé còn chưa được sinh ra, sao lại liều lĩnh như vậy?



Trang Phi ngồi ở chủ vị nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm, sắc mặt vẫn bình thường. Đối với biểu hiện khác thường của Thẩm Uyển, nàng ta không tỏ ra kinh ngạc chút nào, dường như chuyện đó đã nằm trong dự liệu.



"Kìa, Uyển muội muội nói lời này, bổn phi thật không thích nghe chút nào. Sao nào, chẳng lẽ trong điện này chỉ có một mình ngươi biết sinh hay sao? Nói mấy câu liều chết như vậy, có phải muốn hạ thấp thể diện của người khác hay không!" Tiếng nói sắc bén truyền đến, Thụy Phi mặc váy đỏ tía ngồi ở vị trí cao nhất lên tiếng.



Ngày thường khuôn mặt nàng ta lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo, bây giờ lại trắng bệch, hàm răng cắn chặt lại như phải chịu đả kích rất lớn.



Thụy Phi vừa nói như vậy, hơn nữa khẩu khí lại lớn khiến tâm tư mọi người trong điện trở nên sôi sục. Thẩm Vũ siết chặt khăn gấm trong tay, từ từ giãn ra, cúi đầu cẩn thận quan sát hoa văn bên trên, dáng vẻ như thể không hề quan tâm đến tình cảnh tứ phía, nhưng thực ra trong đầu đã sớm tính toán từ lâu.



Kiếp trước, cái thai của Thẩm Uyển chính là do Thụy Phi làm cho sanh non, chứng cứ xác thực. Cuối cùng Hoàng thượng cũng không có cách nào bảo vệ được Thụy Phi, Thụy Phi bị giáng thẳng từ chính nhị phẩm xuống tòng ngũ phẩm. Tuy giáng vị nhiều như thế nhưng cũng không thể trấn an sự phẫn nộ của mọi người được, suýt nữa nàng ta bị đày vào lãnh cung.



Lúc đó Thẩm Vũ mới vào cung không lâu, còn chưa được Hoàng thượng nhìn bằng ánh mắt khác, lúc nào cũng cẩn thận, đối với những chuyện như vậy chưa bao giờ dính líu, vì thế nên nàng biết rất ít. Có điều nhìn vào tình hình bây giờ, có vẻ là do Thẩm Uyển khiêu khích trước.



"Thụy tỷ tỷ đừng giận, tần thiếp cũng chỉ nói sự thật mà thôi. Đứa bé trong bụng tần thiếp bây giờ không phải là trên dưới Đại Tần đều quan tâm hay sao? Chẳng lẽ những lời này mà tần thiếp cũng không thể nói?" Tuy Thẩm Uyển vẫn làm bộ cười hờ hững nhưng giọng nói trở nên sắc bén, ai cũng nghe ra.



Giờ khắc này Thẩm Uyển đối đầu với Thụy Phi, đúng là mũi nhọn đấu với dao sắc.



Trong điện lại yên tĩnh một lần nữa, hai người này vì chuyện con nối dõi mà tranh cãi nhưng Thái hậu không hề trách cứ một câu, chỉ lạnh lùng nhìn người phía dưới, dường như đang chờ bọn họ phân thắng bại.



"Đúng vậy, đứa bé trong bụng Uyển muội muội chính là hy vọng của Đại Tần, nghe khẩu khí của ngươi lớn như vậy, thật khiến lòng người khác không vui chút nào! Bổn phi cũng không có ý gì khác, không phải chuyện gì cũng có thể đối đáp, bất kính với bề trên. Uyển muội muội nên thu liễm một chút thì hơn!" Thụy Phi giận quá hóa cười, giọng nói mang vài phần cảnh cáo, lời nói cũng vô cùng sắc bén.



Khóe mắt của nàng trở nên khiêu khích, trong ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, rõ ràng là bị Thẩm Uyển chọc giận. Dường như Thẩm Uyển vừa nói nhiều nên khát nước, nàng bưng chén trà trên bàn nhỏ lên nhấp một ngụm, nhưng trong nháy mắt cúi đầu, khoé miệng chợt nở nụ cười quái dị.



Thẩm Vũ liên tục nhìn chằm chằm vào hai người Thụy Phi, tuy Thụy Phi là người thẳng thắn nhưng nàng ta vốn không phải người dễ kích động như vậy. Mấy lần nàng đắc tội với Thụy Phi, nhưng bởi vì được Hoàng thượng sủng ái nên xưa nay Thụy Phi chưa hề ra tay với nàng, vẫn rất bàng quan, có thể thấy Thụy Phi là người biết kiểm soát cảm xúc.



Nhưng hiện tại, dường như Thụy Phi không thể khống chế được, nhất định phải tỏ ra miệng lưỡi nhanh nhảu. Mà phản ứng của Thẩm Uyển thì càng khiến nàng nghi ngờ hơn, tuy nàng nhỏ hơn Thẩm Uyển hai tuổi nhưng dù sao cũng là thân tỷ muội lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đây là lần đầu tiên nàng thấy Thẩm Uyển vô lễ không có chút quy tắc nào, rõ ràng chỉ vì để chọc giận Thụy Phi.



"Có phải Thụy tỷ tỷ muốn nói, nếu tần thiếp lại cố tình gây sự thì người sẽ phạt tần thiếp đến trước cửa tẩm cung của người quỳ hai canh giờ không?" Thẩm Uyển mở miệng gằn từng chữ một, giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt cũng dần tối đi, trên mặt lộ vẻ khổ sở.



Nàng vừa dứt lời, không ít phi tần trong điện hít vào một hơi, trên mặt không ngừng hiện lên vẻ nghi ngờ.



Khuôn mặt Thụy Phi trắng bệch, dường như nhớ lại chuyện gì không hay, cả người nàng ta cứng đờ ngồi đó, không hề cử động mà nhìn về phía Thẩm Uyển.



Thẩm Vũ vẫn nghĩ mãi không ra, lúc này nghe Thẩm Uyển nói như vậy, kết hợp với vẻ mặt của mọi người, nàng mới ngờ ngợ nhớ lại. Trước đây Thẩm Uyển đã từng mang thai, nhưng lúc ấy còn nhỏ tháng nên không biết được, vì được Hoàng thượng sủng ái nên nàng bị Thụy Phi ghi hận trong lòng, phạt nàng quỳ ngoài cửa điện hai canh giờ. Nhưng chưa được một canh giờ nàng đã xuất huyết, Thái y chạy tới không kịp cứu nên cuối cùng vẫn sảy thai.



Thẩm Uyển chọn thỉnh an ngày hôm nay chẳng lẽ là để khiêu khích Thụy Phi sao? Chẳng trách Thụy Phi xù lông lên như sư tử ra sức phản kích, thì ra hai người là thù mới hận cũ tính một lượt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK