Mục lục
Hào môn nịch sủng: manh thê quá đáng yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 139: Phiên ngoại 2




Phụ nữ béo lập tức lúng túng, "Cậu.... cậu là ai?"



Phụ nữ gầy cũng run run rẩy rẩy nói: "Khuyên cậu đừng xen vào việc người khác, chúng tôi đây là giáo dục con cái nhà mình."



"Giáo dục con cái nhà mình?" Môi mỏng nhẹ giương lên, phát ra một câu lạnh lẽo



Ngay sau đó, phụ nữ béo thét chói tai, cô cảm thấy cổ tay mình như bị bóp gãy, thanh âm cô thật chói tai, người đàn ông ghét bỏ buông tay ra, sau đó lấy ra một khăn tay màu trắng lau lau tay mình.



"Tôi muốn báo án!" Phụ nữ béo được phụ nữ gầy đỡ, kêu to: "Tôi muốn tố cáo cậu!"



"Báo án, có thể." Người đàn ông nghe câu nói đó, liền lấy di động ra gọi cảnh sát, tiếp theo nói một địa chỉ, hắn cười lạnh nói: "Tôi giúp các cô báo."



"Ba...!" Tiểu nha đầu khóc lóc bắt ống tay áo hắn.



Người đàn ông ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ thở dài, "Ba đã hóa trang ra như vậy, con còn có thể nhận ra?"



"Mẹ nói ngày đầu tiên con... Ách, ngày đầu tiên con đi học... Ba... Ba nhất định sẽ hóa trang thành một quái thúc thúc đi theo con..." Cô bé vừa khóc, vừa đứt quãng nói, cô cho rằng học tiểu học đã thành người lớn, nói cái gì cũng không hề làm mẹ động lòng.



Cái từ quái thúc thúc này... Nếu là trong miệng người khác nói ra, người đó nhất định đã chết rất nhiều lần, bất quá từ miệng tiểu nha đầu này nói, hắn đành nhận.



Vốn dĩ tiểu nha đầu khóc thương tâm như thế, hắn cũng không thể nhẫn tâm giả làm người xa lạ, vốn dĩ còn muốn mượn cơ hội lần này làm tiểu nha đầu thấy được trên đời này cũng có người xấu, bất quá nhìn thấy bảo bối nha đầu sắp bị đánh, hắn vẫn không nhịn được đứng dậy, một tay ôm tiểu nha đầu vào trong ngực, cô bé ngoan ngoãn ghé đầu vào vai hắn, thương tâm không kềm chế được.



"Cậu... Cậu rốt cuộc là ai?"



Phụ nữ gầy cẩn thận hỏi, cô không giống bạn mình, đi theo ba của Bạch Dư cũng đã miễn cưỡng vài lần có dự các loại yến tiệc, cô không phải không có đầu óc, biểu hiện của người đàn ông này không giống như là một người bình thường.



Người đàn ông còn chưa trả lời, A Ấm liền khóc lóc lên án, "Các cô ấy không phải người tốt, các cô đánh tiểu ca ca, còn muốn đánh con, các cô ấy mới vừa rồi còn nói bậy ba với mẹ! Con tức giận quá liền làm dơ quần áo các cô, ba không cần buông tha các cô ấy!"



Một khi lên án, cô cũng không khóc nữa, người đàn ông nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an.



Chậm rãi tháo kính râm xuống, hắn lộ ra một đôi mắt so với băng tuyết còn lạnh hơn, dung nhan không thể bắt bẻ khiến phụ nữ theo đuổi một hàng dàng chỉ là, ngoại trừ tiểu nha đầu trong lòng ngực, còn có đại nha đầu kia ở trong nhà, hắn nhìn những người khác đều một ánh mắt lạnh lẽo.



Đường Nhiễm Mặc...... Hắn chính là Đường Nhiễm Mặc, người tồn tại giống như tử thần.



Hai người phụ nữ một câu cũng không nói ra được.



Bạch Dư ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông bị rất nhiều người kiêng kị, hắn phảng phất như một toàn núi cao không thể vượt qua, mà tiểu nha đầu được hắn che chở này chính là không cho phép bất luận kẻ nào đụng tới. Tay đặt bên người lặng lẽ nắm chặt, lần đầu tiên cậu cảm thấy chính mình nhỏ bé như thế.



Năm tháng lắng đọng lại làm Đường Nhiễm Mặc so với mấy năm trước càng thêm thành thục ổn trọng, cũng càng làm cho mị lực của hắn đối với phụ nữ càng tăng, bất quá có thể đứng bên cạnh hắn, sáu năm trước chỉ có vợ hắn, 6 năm sau cũng chỉ nhìn thêm một cô con gái.



"A Ấm ngoan, các cô nói mẹ như thế nào?" Nhìn xem, đã qua nhiều năm như vậy, trọng điểm của hắn cũng chỉ nằm ở Mạt Lị mà thôi.



"Các cô nói... Nói ba cùng mẹ là đồi... Đồi..." A Ấm vừa khóc vừa nghĩ tới từ đó là gì, sau đó một lúc mới nhớ ra, "Là đồi bại..."



Đường Nhiễm Mặc thập phần kiên nhẫn, A Ấm cực kỳ giống Mạt Lị, ngay cả khi khóc liền dừng không được, điểm này cũng cực kỳ giống Mạt Lị.



"Các cô ấy còn nói ba mẹ là loạn luân... Ba, cái gì là loạn luân?" Cô bé hai mắt đẫm lệ mông lung, nhưng không giấu được tò mò.



Đường Nhiễm Mặc cười, "A Ấm, đây không phải là chuyện con cần hiểu biết."



Lần này phụ nữ gầy cũng run lên, "Đường tiên sinh, đây là hiểu lầm......"



Cô còn chưa nói được vài câu, cảnh sát đã tới, người tới không ai khác, đúng là người mỗi ngày nhàn đến hoảng An Nhiên. Tuy rằng cô nhàn đến hoảng, nhưng cô không thích để cho người khác biết cô nhàn rỗi như vậy, thế là cô vẻ mặt khó chịu mang theo thuộc hạ tới, "Này, Đường Nhiễm Mặc, hôm nay nếu không có việc gì đại sự mà kêu tôi tới, tôi không để yên cho cậu... A? Tiểu công chúa tại sao lại khóc?"



A Ấm vừa được sinh ra, theo yêu cầu mãnh liệt của Đường Nhiễm Mặc, An Nhiên bỏ thói quen kêu tên thân mật Đường Nhiễm Mặc, A Ấm xem như nhỏ nhất trong đám bằng lứa Mạt Lị, ai mà lại không sủng, không đau cô bé, chỉ sợ cô bé không vui vẻ mà khóc, nước mắt tiểu công chúa thật quý giá, chẳng qua Đường Nhiễm Mặc không phải thật thích người khác quấn lấy tiểu công chúa nhà hắn, nhưng mà chẳng ai để ý, bởi vì đại công chúa cũng chưa có ý kiến gì.



"Có mấy người cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám đánh, cảnh sát An, cô nói làm sao bây giờ?"



A Ấm khóc thảm như vậy, còn không có tâm tư gì chào hỏi An Nhiên, An Nhiên theo bản năng liền cho rằng A Ấm bị đánh, cô cười như không cười vỗ vỗ tay, hai bên thuộc hạ liền lập tức bắt hai người phụ nữ, "Đây là bệnh nhân tâm thần, cần phải đưa đi bệnh viện tâm thần."



Hai người phụ nữ sắc mặt tức khắc tái nhợt, mặc kệ các cô kêu khó nghe như thế nào cũng bị đè nặng kéo lên xe.



Đường Nhiễm Mặc cười, lơ đãng nói, "Nghe Mạt Lị nói, Thu tiểu thư gần đây sẽ cùng Phương Dự đi đảo Bali chơi, theo tôi được biết, Phương Dự ở đảo Bali dùng rất nhiều hoa cho hôn lễ."



"Ừ, tôi đã biết." An Nhiên âm dương quái khí nói câu đó xong cũng leo lên xe cảnh sát, đương nhiên, Đường Nhiễm Mặc cũng thấy được trước khi lên xe An Nhiên gọi điện thoại cho Thu Phong.



Vận mệnh kế tiếp của Phương Dự, ai biết được?



Đường Nhiễm Mặc đem A Ấm ẵm vào trong xe, ôn nhu nói: "Người xấu đều bị cảnh sát bắt đi, A Ấm đừng khóc."



"Ba...... Chúng ta đem tiểu ca ca về nhà đi." A Ấm sợ hắn không đáp ứng, khẩn cầu Đường Nhiễm Mặc, "Con muốn ca ca, chúng ta mang tiểu ca ca về nhà được không?"



Đường Nhiễm Mặc nhìn thiếu niên đứng ngoài xe, "A Ấm, chúng ta phải hỏi ý kiến cậu ta trước."



"Nếu anh ấy không đồng ý, chúng ta trói anh ấy trở về!"



" A Ấm, đây là ai dạy cho con?"



"Minh Lại thúc thúc." A Ấm không lưu tình chút nào bán đứng Minh Lại, "Thúc ấy nói gặp được đồ vật mình thích, trói cũng phải trói về."



Thật tốt, đây giống như việc Minh Lại đã làm trước kia, Đường Nhiễm Mặc có thể nói là cười ôn nhu, sờ sờ đầu A Ấm, rời khỏi xe. Minh Lại dạy hư con gái hắn, chuyện này có thể sau này tính, bây giờ xử lý cho xong tiểu ca ca, tâm niệm của tiểu công chúa mới là chính sự.



"Nhà cậu còn những ai?" Đối mặt với người khác, Đường Nhiễm Mặc không có thần sắc ôn nhu như vậy.



Bạch Dư dừng một giây, "Sau khi mẹ chết, tôi không còn gia đình."



Nghe lời tiểu nha đầu, hắn nhấc ống tay áo thiếu niên lên, Đường Nhiễm Mặc thấy được vết thương trên tay Bạch Dư, hắn có thể khẳng định, vết thương trên người thiếu niên này tuyệt đối không dừng ở trên tay.



"A Ấm ó vẻ thích cậu." Nói đến câu này, sắc mặt Đường Nhiễm Mặc thực vi diệu, đại khái chính là con gái nhà tôi trừ ba mình còn có tâm tình thích người phái nam khác, tâm tình tuy rằng khó chịu nhưng vì A Ấm, hắn vẫn nói: "Tôi có thể mang cậu về nhà, cũng có thể cho cậu đọc sách, đi học, bất quá chỉ tới khi cậu thành niên, như thế nào, cậu có nguyện ý đi theo tôi không?"



Bạch Dư nhìn về phía A Ấm ghé vào cửa sổ xe, cô khóc đến khuôn mặt thật đáng thương, cậu gật đầu nói: "Tôi nguyện ý đi."



Đường Nhiễm Mặc không thể không thừa nhận, hắn đối với ánh mắt thiếu niên này rất có hứng thú, chỉ là hắn cũng không rõ chính mình vì cái gì có hứng thú như vậy, cho đến ngày thứ ba Bạch Dư về nhà, hắn mới có đáp án.



Chiều hôm nay, Đường Nhiễm Mặc trước sau như một đi vào bếp quấy nhiễu Mạt Lị, Mạt Lị đã sớm có thói quen khi mình đang nấu cơm, thường thường sẽ có người từ phía sau ôm cô, cô là người được năm tháng sủng ái, thời gian trôi đi cũng không lưu lại quá nhìn dấu vết trên người cô, cô vẫn là tiểu cô nương được hắn sủng trong lòng bàn tay.



Cô hỏi: "A Ấm lại đi theo Bạch Dư học tập sao?"



"Chính xác phải nói, là A Ấm đi tìm tên tiểu tử thúi kia cùng con bé chơi."



"Thúc thúc, thúc không thể kêu tên Bạch Dư đàng hoàng sao?" Mạt Lị bất đắc dĩ nói, lúc không có người, cô vẫn có thói quen kêu hắn thúc thúc.



Cách xưng hô này cũng dễ làm Đường Nhiễm Mặc động tình nhất.



Hắn hôn lên gáy cô, "Anh có dự cảm, tiểu tử này tương lai sẽ rất phiền toái."



"Lại nói, ánh mắt Bạch Dư nhìn A Ấm, thật ra làm cháu nhớ tới ánh mắt thúc thúc nhìn cháu."



"Cái gì?" Người đang vùi đầu vào cổ Mạt Lị ngừng lại.



"Thúc thúc không nhớ rõ sao? Lúc chúng ta vẫn còn quan hệ thúc cháu thuần khiết, thúc lúc đó đã thích cháu lại không dám thổ lộ, giống như là sói nhìn chằm chằm một mâm thịt không ăn được, nhưng lại muốn trên thịt có khắc tên của mình... Ai nha, lại nói tiếp, mỗi ngày bị thúc thúc dùng loại ánh mắt nhìn, thật đúng là làm người hoài niệm."



Hắn hiện tại không dùng ánh mắt này nhìn cô nữa, bởi vì thời điểm muốn ăn thịt, hắn liền trực tiếp hạ gục cô.



Đường Nhiễm Mặc cuối cùng biết được không đúng chỗ nào, hắn buông tay trên eo Mạt Lị ra, lạnh mặt xoay người rời đi.



Mạt Lị kéo lại hắn tay, "Thúc thúc, thúc muốn đi đâu?"



"Đi nhắc nhở người nào đó, có người không phải cậu ta có thể nghĩ đến."



"A Ấm hiện tại đang ở cùng Bạch Dư nha, nếu bị con nhìn tới Bạch Dư bị khi dễ, con bé sẽ không để ý đến thúc nữa."



Mạt Lị hảo tâm nhắc nhở, thành công làm Đường Nhiễm Mặc từ bỏ việc hiện tại đi giáo huấn Bạch Dư, bởi vì hôm trước hắn gọi Bạch Dư vào phòng an bài chuyện chuyển trường, nhắc tới cha của cậu, kết quả lúc đi ra ngoài sắc mặt Bạch Dư không thật tốt, bị A Ấm nhìn thấy, cô bé kiên định cho rằng ba cô khi dễ tiểu ca ca của cô, liền không nói chuyện với Đường Nhiễm Mặc mười phút.



Đây chính là mười phút, vậy mà dài như một thế kỷ, nghĩ lại trước kia mỗi lần Đường Nhiễm Mặc vẫy vẫy tay, con gái ngoan của mình sẽ cười ngọt ngào nhảy vào lòng ngực của hắn, loại im lặng mười phút này ở trên đầu cha con họ căn bản chưa hề xuất hiện qua.



Đường Nhiễm Mặc an ủi chính mình, "A Ấm sẽ không thích cậu ta, cậu ta hơn A Ấm những tám tuổi."



"Thúc thúc lớn hơn cháu mười tuổi."



"......"



Mạt Lị nhìn hắn không nói ra được lời gì, ôm hắn cười, "Nói không chừng A Ấm chính là giống cháu, thích người lớn tuổi thì sao?"



Chỉ một câu, Đường Nhiễm Mặc đã bị đánh bại, hắn thở dài ôm Mạt Lị vào trong ngực, quyết định không so đo đến vấn đề tuổi nữa.



Hiện tại mỹ nhân đang ở trong ngực, Bạch Dư sau này từ từ dạy dỗ cũng được.




^^^^ HOÀN ^^^^^




12-6-2020




Editor: Cảm ơn mọi người đã cùng hành trình với mình và bạn beta Andevy xuyên suốt bộ truyện này.




Mong gặp lại các bạn trong hố mình mới đào nhé [quảng cáo trá hình <3 <3 <3]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang