"Thúc thúc... Thúc về lúc nào, sao không nói gì cả?"
"Không nghĩ đến quấy rầy tiểu công chúa của tôi."
Ánh mắt hài hước của Đường Nhiễm Mặc làm Mạt Lị không biết phải làm sao, mặt cô đã thành đỏ bừng, "Cháu không phải công chúa, cháu là vua hải tặc!"
Ngón tay hắn xẹt qua chóp mũi cô, "Vua hải tặc nhỏ bé."
Bất luận hắn nói cái gì, chỉ cần bỏ thêm một chữ "nhỏ", trong lòng cô sẽ sinh ra một cỗ tình cảm kỳ dị... Có lẽ loại cảm giác này có thể hình dung tới từ e lệ, thường thường làm cho mặt cô nóng lên.
Mạt Lị cảm thấy có chút thẹn thùng, "Cháu cũng không phải biểu diễn cái gì kỳ quái."
"Tôi biết."
"Thúc biết?"
"Là trình diễn nhân ngày kỷ niệm thành lập trường Bạch Tuân."
"Đúng nha!" Cô gật đầu, "Lớp cháu biểu diễn, rút thăm quyết định ai đóng vai gì, cháu diễn vai vua hải tặc, là vai đại ác nha."
"Một con mèo con diễn vai đại ác?" Hắn nhéo nhéo chút thịt mềm trên mặt cô, trong mắt đen nhánh dường như có một tia chớp lưu chuyển.
Mạt Lị bất mãn bắt lấy tay hắn, quai hàm hơi đỏ đỏ lên, "Mèo lại còn nhỏ, nhưng cũng có móng vuốt."
"Cào ngứa?"
"Là cắn người!"
Tay cô đặt trên vai hắn, mượn lực nhảy lên, tuy nhiên cái miệng nhỏ vẫn không vươn lên tới bờ vai của hắn, ngược lại lúc rơi xuống đất lại bị hắn ôm lấy.
Cô phảng phất giống một tiểu hài tử treo trên người hắn.
Hai khối thân thể tuy có cách nhau bộ quần áo nhưng hầu kết Đường Nhiễm Mặc không tự giác lăn lộn một chút, chóp mũi hắn dán vào người cô hít một hơi thật sâu, thanh âm trầm thấp trong lúc lơ đãng lộ ra một chút hương vị tình dục, "Thơm tho mềm mại như một em bé."
"Oanh!"
Trong đầu Mạt Lị giống như nổ tung một đóa pháo hoa, cô vội đẩy Đường Nhiễm Mặc ra, liên tiếp lùi lại vài bước, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng đến mê người, ánh mắt kinh nghi bất định, "Cháu cháu cháu... Cháu không phải là em bé."
Con thỏ bị sợ hãi, làm sao bây giờ? Đương nhiên là trấn an.
Đường Nhiễm Mặc làm như không có việc gì, lại đến gần cô, bỗng nhiên khóe miệng giương lên một chút, "Ăn cơm chưa?"
"......" Đề tài nhảy quá nhanh, Mạt Lị có chút phản ứng không kịp, "Dì Vương làm cơm rồi, cháu chờ thúc trở về nên chưa có......"
"Ăn cơm trước."
"Được......"
"Rồi tôi giúp cháu đối diễn."
"...... A?"
Chầu cơm chiều hôm nay Mạt Lị cảm thấy thật vô vị. Đối diễn cùng với Đường Nhiễm Mặc, ngẫm lại khiến cho cô cảm thấy thật đáng sợ mà cũng cảm thấy thật thẹn thùng... Nhưng Đường Nhiễm Mặc lại cảm thấy thực không sao cả, thậm chí thập phần hứng thú.
"Công chúa mỹ lệ, còn vọng tưởng vương tử của nàng sẽ cứu nàng ra ngoài sao..."
Hắn kêu tên cô, "Mạt Lị."
"A...... Có cái gì không đúng sao?"
"Thời điểm nói câu này cháu nên nhìn vào mắt tôi mới đúng, vua hải tặc muốn từ trong ánh mắt đối phương truy ra được tin tức của nhân vật."
"Được." Mạt Lị nhướng mắt lên, đối diện với tầm mắt của hắn, thấy đôi mắt hắn đen nhánh như mực, lại u tĩnh như một tòa cổ đàm, sâu không thấy đáy như muốn đem người đối diện hút vào trong đó. Cô nhịn xuống xúc động muốn nhìn đi hướng khác, máy móc đọc lại lời kịch, "Công chúa mỹ lệ, còn vọng tưởng vương tử của nàng sẽ cứu nàng ra ngoài sao? Vua hải tặc ta có thể cam đoan với nàng, cho dù hắn tới... cũng... cũng..."
Cô loạn từ.
"Cho dù hắn tới cũng không phải là đối thủ của ta, ta là nam nhân anh tuấn nhất trên thế giới này, mà nàng là nữ nhân đẹp nhất, có lẽ nàng có thể suy xét cùng ta làm bạn với nhau cả đời." Thanh âm trầm thấp của hắn cực kỳ giàu từ tính, từng câu từng chữ như nước chảy, róc rách qua tim.
Mạt Lị bụm mặt khó có thể kềm chế, lời hắn nói như có ý khác, nhưng thế nào lại có khả năng đó? Cô thấp giọng ưm một tiếng, cảm thấy mình dễ dàng bị dụ hoặc như vậy mà cảm thấy xấu hổ buồn bực, "Thúc... thúc thúc thế nào lại biết lời kịch?"
"Tôi nói rồi, trí nhớ tôi luôn luôn rất tốt." Huống chi năm đó hắn là người đầu tiên biểu diễn vua hải tặc, chỉ cần diễn một lần hắn liền không quên.
Bất quá hắn nhìn cô nương lâm vào thẹn thùng mà cảm thấy thực sung sướng, không sai, hắn chính là đùa cợt cô.
Mạt Lị mặt nóng lên, nhỏ giọng hỏi: "Thúc thúc cũng là học sinh tốt nghiệp từ Bạch Tuân?"
"Tôi so với cháu ra trước mười năm, có lẽ cháu cũng có thể kêu tôi một tiếng học trưởng."
"Học trưởng..." Cô cũng trêu đùa nói: "Học trưởng so với cháu lớn hơn mười lớp... Hiện tại cháu cũng thật tò mò học sinh thời đại của thúc là dạng gì, nhất định cũng như trong truyền thuyết nhân vật phong vân, bất quá thật đáng tiếc cháu không thấy được."
Cô nhỏ hơn hắn quá nhiều, nhưng chênh nhau mười tuổi tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại giữa bọn họ.
Đôi mắt Đường Nhiễm Mặc sâu không lường được, "Quá khứ đã qua, tương lai tôi sẽ như thế nào, tương lai Mạt Lị lại là như thế nào, không cần đáng tiếc bởi vì chúng ta sẽ là nhân chứng tuyệt hảo cho đối phương."
Đúng vậy, cô sẽ từ một thiếu nữ mỹ mạo trưởng thành thành một phụ nữ thành thục mỹ mạo, mà hắn sẽ lưu cô lại bên người mình, chậm rãi chứng kiến quá trình lột xác này.
Mạt Lị không thực hiểu những lời này của hắn, nói chung cảm thấy lời của hắn thường thường cô không hiểu được thâm ý bên trong, cô nghiêng nghiêng đầu chớp mắt, "Vậy... Ngày kỷ niệm thành lập trường thúc thúc có tới không?"
"Mạt Lị đang mời tôi sao?"
"Có nha, thúc thúc dạy cháu biểu diễn, nếu có thể ngồi ghế khán khả xem, cháu sẽ thực vui vẻ."
Đường Nhiễm Mặc cười, "Tôi nhất định sẽ đi."
"Cháu nhất định phải diễn thật tốt, thúc thúc giúp cháu đối diễn, cháu không thể làm mất mặt thúc." Cô cũng nở rộ tươi cười.
"Chúng ta đây tiếp tục luyện tập?"
"Được ạ!"
Nếu Thẩm Thiên Thu ở đây nhất định sẽ yên lặng phun tào, cô nương ngốc, hắn sẽ rất có hứng thú giúp cô đối diễn, bởi vì hắn biết lời kịch, nhân cơ hội mà đùa giỡn cô thôi...