Mục lục
Hào môn nịch sủng: manh thê quá đáng yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Thẩm Khê




Mạt Lị nhỏ giọng sửa lại, "Tôi không gọi là số hai mươi bảy, tôi có tên..."



An Phong Nhã khó chịu "Hừ" một tiếng, "Đàn ông nói chuyện, phụ nữ không cần xen vào."



"Vậy a..." Mạt Lị nhìn Thu Bạch Bạch nghẹn cười, không nói nữa.



Trương Mễ Mễ từ sau lưng Thẩm Khê lộ đầu ra, "Mạt Lị, hắn..." Cô cẩn thận liếc mắt An Phong Nhã rồi hảo tâm nói với Mạt Lị: "Cậu mau tới đây..."



Thu Bạch Bạch nghe lời này liền không hài lòng, cô kéo tay Mạt Lị, hướng về phía Trương Mễ Mễ sắc mặt không có gì tốt, "Cậu là ai? Chúng tôi là bạn của Mạt Lị, cậu ấy đứng chung với chúng tôi thì có thể xảy ra vấn đề gì?"



"Bọn tôi... Tôi cũng là bạn của Mạt Lị!" Trương Mễ Mễ cắn răng, không cam lòng yếu thế nói: "Thẩm Khê vẫn là bạn trai Mạt Lị! Mạt Lị, cậu tới đây, bọn họ... Bọn họ không phải người tốt..."



"Bạn, trai, à" An Phong Nhã chậm rì rì nhấn mạnh ba chữ này, quay đầu lại nhìn về phía Mạt Lị, khóe miệng cười như thế nào cũng thấy không đúng.



Thu Bạch Bạch phản ứng càng kích động, "Mẹ nó, Mạt Lị cậu cư nhiên là yêu sớm nha!"



Mạt Lị hai tay chống hông, hết chỗ nói rồi, sau một lúc lâu, "Tôi đều đã quên hết mọi sự trước đây rồi... Bạn học Thẩm Khê, bạn không giải thích một chút sao? Chính là quan hệ hiện tại của chúng ta."



Không phải trước kia, mà là hiện tại.



Thẩm Khê nhìn vào mắt Mạt Lị, tựa hồ là muốn nhìn thật kỹ cô, chậm rãi nói: "Chúng ta đã chia tay, cho nên hiện tại không có quan hệ gì."



"Vì cái gì?" Ngoài dự đoán, người đầu tiên không thể tiếp nhận không phải là Mạt Lị, ngược lại Trương Mễ Mễ bắt lấy cánh tay Thẩm Khê chất vấn, "Cậu vì cái gì muốn chia tay với Mạt Lị!? Rõ ràng hai người trước kia thật tốt mà..."



Cô không lý giải nổi, một người là bạn tốt nhất, một người cùng cô lớn lên, được cô đối đãi như anh trai, chuyện hai người cô không thể ngồi không mà không để ý tới.



Đối mặt Trương Mễ Mễ không chịu tin, Thẩm Khê không nói gì, cậu nhìn Mạt Lị, nhìn đến lúc cô nghe được bọn họ đã chia tay thì bộ dáng thở dài thật nhẹ nhõm. Cậu hơi nhấp nhấp môi.



"Vậy thật đúng là tốt quá, ta muốn giáo huấn ngươi, do ngươi chọc làm số hai mươi bảy không vui." An Phong Nhã đột nhiên cười mê người, "Em trai thân mến của tôi, cậu sẽ bồi tôi luyện tập chứ."



Hắn gọi là trưng cầu ý kiến, nhưng không đợi Thẩm Khê trả lời, An Phong Nhã một quyền liền nện vào mặt Thẩm Khê, Thẩm Khê lảo đảo lùi lại một bước.



"Cậu làm cái gì vậy!?" Trương Mễ Mễ kêu to chắn trước Thẩm Khê, ngăn cản An Phong Nhã, rõ ràng lúc trước cô còn sợ An Phong Nhã, hiện tại sự sợ hãi sớm bị thay thế bởi phẫn nộ.



"Tránh ra!" An Phong Nhã hung hăng đẩy Trương Mễ Mễ ra, cô không đứng vững té xuống sàn nhà lạnh lẽo.



Thẩm Khê ánh mắt lạnh xuống, hắn một tay chùi vết máu ở khóe miệng, không hề giống như trước thụi lại An Phong Nhã một cước, lần đầu tiên nghiêm túc xông lên muốn đánh nhau. Cái nắm tay đầu tiên thất bại, nhưng lần xoay người thứ hai đá lại, thẳng tắp vào mặt An Phong Nhã.



An Phong Nhã cười, bộ dáng không thấy chật vật chút nào, trong mắt ngược lại đều là hưng phấn.



Thật mau hai người lại xáp lại, nắm tay chân đá hùng hùng hổ hổ, thật như một hồi tận tình chém giết.



Ở hồ bơi mọi người hét đến chói tai, thậm chí có người lấy di động ra chụp ảnh, Mạt Lị đỡ Trương Mễ Mễ đứng lên, cản lại thiếu nữ đang muốn xông lại khuyên can. Hiện tại hai người đang đánh túi bụi, Trương Mễ Mễ xông vào, không thể nghi ngờ sẽ trở thành nạn nhân.



Bất quá, nhìn bên đánh nhau đầy mùi thuốc súng, Mạt Lị không yên tâm nói: "Như vậy không can ngăn sao?"



Thu Bạch Bạch không sao cả vẫy vẫy tay, "Không có việc gì không có việc gì, bọn họ đánh nhau đã ba năm, cũng không ai thiếu tay thiếu chân gì."



"Ba năm?"



"Thẩm Khê cùng mẹ cậu ta ba năm trước đi vào nhà họ An, mẹ cậu ta là mẹ kế An thần kinh. Từ khi mẹ cậu ta mang theo cậu ấy gả vào An gia, bọn họ bắt đầu đánh nhau liên tục."



Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Khê phản kháng.



Nguyên lai là vấn đề gia đình, cũng khó trách hai người như nước với lửa, nhưng Mạt Lị vẫn tin tưởng, mỗi lần chỉ sợ đều là do An Phong Nhã gây sự trước.



Hai thanh niên nhiệt huyết đánh nhau không được bao lâu, bởi vì thật nhanh đã có bảo an tách bọn họ ra, hai ba người bảo an mới có thể bảo đảm ổn định vững chắc bắt lấy một thiếu nhiên. An Phong Nhã cùng Thẩm Khê trừng mắt đối phương, mặt hai người đều đỏ ké. Giám đốc hồ bơi nổi giận đùng đùng chạy tới, chỉ vào hai người mắng, "Biết nơi này là đâu không? Chưa đủ lông đủ cánh đã dám nháo sự ở đây? Đưa về cục cảnh sát đi!"



"Bọn họ còn chưa thành niên đâu!" Thu Bạch Bạch xem náo nhiệt không chê ít chuyện, hảo tâm nhắc nhở một câu.



"Chưa thành niên...... Hừ! Kêu người giám hộ tới!"



An Phong Nhã nhảy dựng, "Thu Bạch Bạch, em câm miệng!"



Đến cục cảnh sát đã đành, lại còn tìm tới người giám hộ nữa!



"Em là có hảo tâm muốn giúp anh, em thấy anh họ mình bị bắt đi cục cảnh sát, thật sự không thấy an tâm." Giống như thời điểm cô kêu tiếng anh họ chính là thời điểm cô bỏ đá xuống giếng.



"A, còn ở đây anh anh em em, các người đi chung với nhau?" Giám đốc chỉ vào nhóm ba nữ sinh Thu Bạch Bạch, "Được, các người cũng gọi người giám hộ tới cho tôi!"



Thu Bạch Bạch sắc mặt cứng đờ, cái gì kêu dẫn lửa thiêu thân, giờ cô đã biết, "Tôi không có đánh nhau, tại sao kêu tới tôi?"



"Em họ, chúng ta là người một nhà, có chuyện đương nhiên chúng ta cùng chịu, đúng không?" An Phong Nhã trong mắt tràn đầy ý cười ác ý.



Mạt Lị cảm thấy thậtsự bất lực, cô nỗ lực chặn lại cảm xúc nhưng không được, cô cơ hồ có thể tưởngtượng, chờ Đường Nhiễm Mặc tới đây, sắc mặt hắn sẽ có bao nhiêu đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK