"Ưm... Hôm nay Bạch Bạch có gọi điện thoại hẹn cháu ngày mai đi ra ngoài chơi, cháu có thể đi không?"
Thu Bạch Bạch là chân chạy, có thể dùng chữ nhảy toán loạn để hình dung, trong thời gian dưỡng thương ngoài trường học thì cô mỗi ngày phải ở nhà, thật làm cho cô buồn chết đi. Bây giờ chân đã lành lại, cô gấp không chờ nổi chạy ra bên ngoài, còn không rủ rê Mạt Lị đi chơi sao? Bất quá Mạt Lị không vội vã đáp ứng, cô phải hỏi ý kiến Đường Nhiễm Mặc.
Đường Nhiễm Mặc hỏi lại, "Đi chỗ nào chơi?"
"Công viên giải trí."
Nói tới công viên giải trí, có thật nhiều người nha, đi trên đường khó tránh khỏi va va đập đập, nói không chừng còn có rất nhiều nam nhân... Đường Nhiễm Mặc trầm ngâm, hắn xem ra công viên trò chơi cũng không phải là một nơi tốt đẹp để đi.
Mạt Lị chớp chớp mắt, "Cháu chưa từng được đi công viên trò chơi, hơn nữa, đây là lần đầu tiên có bạn bè rủ cháu đi chơi, cháu không thể đi sao?"
Trong ánh mắt cô phảng phất như có ngôi sao thật sáng, cự tuyệt cô có vẻ là một sự tàn nhẫn trên thế giới, Đường Nhiễm Mặc tuy không phải là người có cảm giác tội lỗi, nhưng hắn trầm mặt một lát, sau vẫn là không tự chủ được nói: "Chú ý an toàn."
"Tốt quá, cảm ơn thúc thúc." Mạt Lị mi mắt cong cong, lại hướng hắn trong lòng ngực cọ cọ.
Hắn ôm chặt cô, không nhìn ra được ý cười trong mắt cô.
.....
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, Mạt Lị cự tuyệt tài xế của thúc thúc đưa cô đi công viên giải trí mà chính mình tự đi xe buýt, nhìn di động thì ra cô tới sớm nửa giờ, ở cửa công viên nhàm chán đi tới đi lui, dần dần người tới công viên ngày càng nhiều.
"Mạt Lị!" Thu Bạch Bạch khoan thai tới muộn, hô to một tiếng rồi chạy đến bên Mạt Lị, mặt không đỏ, hơi không loạn, "Xin lỗi, tớ đến muộn!"
"Không sao, tớ chờ cũng chưa bao lâu." Trên thực tế, Thu Bạch Bạch đã tới trễ mười lăm phút, mà Mạt Lị cũng đã đợi hơn bốn mươi phút.
Thu Bạch Bạch trong lòng áy náy, không thể không đem cơn giận trút qua người bên cạnh, "An thần kinh này, đều tại anh! Soi gương lâu như vậy, còn hơn nữ nhân nữa!"
An Phong Nhã rất tiêu sái vuốt tóc, lộ ra khinh thường nhìn Thu Bạch Bạch, "Anh đây mà không trau chuốt cho tốt, chẳng phải sẽ thẹn với vẻ đẹp ông trời đã ban cho anh sao, ngược lại là em đó, thân là con gái lại không thèm trang điểm, cũng không mặc váy, như thế thì tương lai làm sao gả đi được?"
"Em gả đi được hay không đều không cần tới phiên anh nhọc lòng, anh vẫn là trước hết nghĩ ra thuốc chữa bệnh tự luyến của mình đi, nam thủy tiên!"
An Phong Nhã chỉ tay vào cô, run lên, "Anh là nam thủy tiên? Vậy em chính là bà nam nhân!"
Thu Bạch Bạch không để ý tới hắn, cô nắm tay Mạt Lị, "Chúng ta đi, đừng chú ý tới cái người cuồng tự luyến này."
"Nhưng mà... Chúng ta không phải đi công viên giải trí sao?" Mạt Lị thấy Thu Bạch Bạch kéo cô đi ra phía ngoài thì cho rằng đã sai hướng.
Thu Bạch Bạch cười hì hì nói: "Công viên giải trí là cho con nít chơi, hôm nay nóng như vậy, chúng ta đi hồ bơi."
"Bạch Bạch......"
"Ai nha, đừng trách mình không nói thật với cậu, nếu mình nói đi hồ bơi, cậu nhất định sẽ không đi, đúng không?"
Mạt Lị thở dài, cô đúng thật là sẽ không đi. Thu Bạch Bạch sớm có dự mưu, hiện tại cô nếu cô nói phải đi về thì phỏng chừng Bạch Bạch cũng sẽ bằng mọi cách giữ cô lại bằng được.
"Hắc hắc, xem đi, tớ đúng là đã tính toán chu toàn trước rồi."
"Nhưng mà, tớ không biết bơi."
"Không có việc gì, tớ dạy cho cậu! Đầu tiên chúng ta đi mua áo tắm!"
An Phong Nhã chậm rì rì đi theo sau lưng hai thiếu nữ, các cô đi vào một cửa hàng áo tắm, hắn sờ sờ cằm, vốn đang cảm thấy nhàm chán nháy mắt bỗng cảm thấy thú vị.
Thu Bạch Bạch vừa đi vào, dựa theo đề cử của người bán hàng mà trực tiếp chọn ra tầm bốn đến năm bộ, nhét vào trong lòng ngực Mạt Lị, đẩy cô vào phòng thử đồ, "Thử cho tớ xem nào."
Khi Mạt Lị mở phòng thử đồ ra lần nữa, cô đã mặc một cái áo tắm ngắn liền váy, vật liệu may mặc thật tốt đều phô ra hết được dáng người hoàn mỹ của cô.
Thu Bạch Bạch đầu tiên là lau nước miếng, "Tớ mới biết được dáng người của cậu thật tuyệt như thế!"
"Số hai mươi bảy, anh quyết định đem em ra khỏi sổ đen." An Phong Nhã cảm thấy cô so với những nữ sinh trong quá khứ đẳng cấp hơn nhiều, đem cô kéo vào sổ đen hẹn hò giống như quá phí phạm của trời.
Mạt Lị lại một chút cũng không cảm kích, "Cậu tốt nhất là vẫn tiếp tục để tên tôi trong sổ đen đi."
"Không được! Cái này bảo thủ quá! Cậu đi thay cái khác mau." Thu Bạch Bạch đẩy Mạt Lị lần nữa vào phòng thử đồ.
Mạt Lị không có biện pháp chống đỡ đành phải liên tiếp thử vài bộ, cuối cùng Thu Bạch Bạch quyết định lấy một cái áo vàng nhạt, phía trên là đai đeo, phía dưới là váy ngắn, lộ ra vòng eo thon nhỏ, thiết kế giản lược càng tôn thêm dáng người cao gầy, cùng đùi thon dài trắng nõn.
Thu Bạch Bạch nhìn Mạt Lị liên tiếp nói ba lần không tồi, cô chính là muốn thấy loại gợi cảm như thế này. Chờ Mạt Lị thay quần áo của mình xong đi ra, Bạch Bạch nói: "Tớ đi trả tiền."
Thấy vậy An Phong Nhã thong thả ung dung đi tới, "Tiền anh đã trả xong rồi, số hai mươi bảy, anh tiếp thu lời cảm ơn của em."
"... Bao nhiêu tiền, tớ trả lại cho cậu."
"Ai nha, không cần phải để ý đến anh ấy!" Thu Bạch Bạch lôi Mạt Lị đi, "Anh ấy nhiều tiền, thích mua đồ tặng cho con gái, để anh ấy trả tiền cũng không có gì đâu, chúng ta đi tới hồ bơi đi!"
Mi An Phong Nhã chớp liên hồi không hiểu, Thu Bạch Bạch lúc nào thấy hắn mua đồ tặng cho con gái?