- " Cả ngày hôm nay khách nên đông nên chúng ta không có thời gian trò chuyện và giới thiệu lẫn nhau. Tôi là Quân Dao là quản lý cửa hàng. Sau này làm việc có gì không hiểu cứ trực tiếp nói với tôi nhé Nhã Tịnh "_ quản lý
- " Vâng!!! Cảm ơn chị Quân Dao đã tận tình giúp đỡ "_ Nhã Tịnh
- " Mọi người giới thiệu với cô ấy đi nào. Dù gì cũng gắn bó với nhau không ngắn thì dài "_ Quân Dao
- " Tôi là Thi Hàm "
- " Tôi tên Thần Phù "
- " Còn tôi là Di Giai "
- " Mọi người dù gì cũng làm việc lâu hơn có nhiều kinh nghiệm hơn nên sau này hi vọng mọi người chiếu cố cho người mới như tôi ạ "_ Nhã Tịnh
- " Không thành vấn đề "_ Cả bốn người họ đều đồng thanh
Sau khi tan ca cô đi bộ trên đường nhộn nhịp đông đúc của Thượng Hải để đến bến xe. Thở dài cô cảm thấy trong lòng nặng trĩu khi nghĩ tới việc mình sẽ trở về căn nhà lạnh lẽo kia và đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt kia. Ngồi trên tàu điện ngầm cô tựa mình hẳn vào ghế nhắm mắt thư giãn thả lỏng bản thân một chút. Tàu dừng thì cô cũng phải đi bộ một đoạn khá dài để về đến nhà. Lúc đó trời cũng sập tối. Vì nhà của Lục Hào Kiện ở khu an ninh rất tốt nên cô cũng đỡ lo sợ
Đứng trước cổng cô nhìn thẳng vào căn biệt thự đó. Nhanh chóng bảo vệ liền cẩn trọng mở cổng cung kính chào cô
- " Phu nhân về rồi ạ "
Hai chữ " Phu nhân " làm cô chua xót vô cùng. Hòa vào dòng người ngoài kia ai mà biết được cô là phu nhân của một tổng tài nổi tiếng trên thế giới Lục Hào Kiện. Thậm chí ai mà ngờ cô làm chức vụ nhân viên thấp nhất của công ty ông xã mình. Sốc hơn là nhân viên của anh lại không nghĩ mình đang làm việc với phu nhân của giám đốc. Ngay từ đầu tên tuổi và mọi thông tin về cô đều được anh giấu kín. Hình ảnh trong đám cưới đều được anh dùng ánh đèn khéo léo che đi góc nhìn mọi người làm mờ đi khuôn mặt của cô. Đến bây giờ hình ảnh cô dâu vẫn còn mờ nhạt trong lòng mọi người. Đó đều đã được sắp xếp đáng tiếc cô không hề biết
Vào trong cô lên thẳng phòng để tắm rửa thay quần áo. Cô không muốn dùng bữa tối nên không xuống phòng ăn. Cầm điện thoại trên tay cô lên giường nằm lướt Weibo một chút rồi sẽ quyết định ngủ sớm. Vì biết anh hiện đang ở nhà nên cô càng muốn tránh mặt anh
Được một chút thì cô mỏi mắt định tắt máy đi ngủ thì cửa phòng lại mở ra. Anh bước vào bật đèn sáng khắp căn phòng. Cô nhăn mặt nhìn anh
- " Sao cô không ăn cơm. Tôi không muốn trong nhà tôi có người chết vì đói"_ Lục Hào Kiện
- " Tôi không đói "_ Nhã Tịnh
Im lặng được một chút thì anh lại lên tiếng
- " Hôm nay cô đi bằng phương tiện gì?. Nhà tôi không phải không có tài xế. Tôi cũng không quá hẹp hòi về chuyện này"_ Lục Hào Kiện
Cô ngồi dậy nhìn vào mặt anh dõng dạc nói
- " Tôi đi tàu điện ngầm. Dù gì quan hệ của chúng ta cũng không thể bước ra ánh sáng thì tôi dùng xe anh đến cửa hàng để làm gì...Để tố cáo thân phận của bản thân sao? Anh trước giờ có thấy ai là một nhân viên nhỏ làm việc ở một cửa hàng con của một tập đoàn lớn lại được đưa đón bằng xe hơi sang trọng không? Anh khó đoán như vậy làm sao tôi biết được một ngày khó ở trong người anh lại đòi tôi phải trả khoản tiền đi nhờ phương tiện hay không? Thật sự khoản nợ mà tôi phải trả cho anh đã quá nhiều rồi. Một năm, hai năm hay nhiều năm tôi cũng không biết có thể trả hết chưa nên xin anh đừng làm tôi thêm một khoản nợ nào với anh nữa"_ Nhã Tịnh
Anh im lặng vẻ mặt tỏ rõ sự tức giận. Quay người bước ra cửa. Đóng cửa mạnh bạo tỏ rõ tâm trạng đang có sự phẫn nộ