- " Chào chú đi con "_ Lục Hào Kiện
- " Ruby chào chú nhé!!!"_ Ruby ngây thơ tròn mắt chào Cố Giai Thụy
Cố Giai Thụy vì quá bất ngờ nên ngơ ngác. Mất 5s anh mới ý thức được
- " Chú chào con nhé Ruby "_ Cố Giai Thụy
- " Con lên phòng ngủ trước nhé. Baba nói chuyện với chú Giai Thụy một chút"_ Lục Hào Kiện
Ruby không nói gì nữa mà gật đầu lia lịa, trước khi đi còn không quên vẫy tay chào tạm biệt Cố Giai Thụy. Khi Ruby rời đi Lục Hào Kiện lại trở về hình ảnh lúc nãy, lạnh nhạt hơn, khó gần hơn
- " Cậu bất ngờ sao? "_ Lục Hào Kiện
- " Phải!!! Quá bất ngờ " Cố Giai Thụy
- " Thằng bé quá giống tôi chỉ giống Tịnh nhi mỗi màu da"_ Lục Hào Kiện
Cố Giai Thụy nghe Lục Hào Kiện gọi cô là " Tịnh Nhi " trong lòng có chút ngỡ ngàng. Sao Lục Hào Kiện lại có thể gọi cô gái anh xem là kẻ thù một cách thân mật như thế? Chẳng phải anh là người muốn giết chết cô ấy và gây tổn thương cô ấy nhất sao?
- " Đúng là như vậy "_ Cố Giai Thụy gượng cười nói
Lục Hào Kiện im lặng một chút, hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp
- " Mấy năm qua tôi vẫn luôn tìm kiến cô ấy. Cậu biết tin tức về cô ấy chứ?"_ Lục Hào Kiện hỏi, ánh mắt của anh xoáy sâu vào lòng của Cố Giai Thụy
Vẻ mặt Cố Giai Thụy có chút bối rối. Những biểu cảm đó dù rất nhỏ nhưng nó đều được thu vào tầm mắt của Lục Hào Kiện
- " Sao cậu lại hỏi tôi như thế? Tôi làm sao biết được cô ấy đang ở đâu"_ Cố Giai Thụy
- " Cũng đúng!!!"_ Lục Hào Kiện nhàn nhạt trả lời
- " Cậu không hận cô ấy nữa?"_ Cố Giai Thụy
Lục Hào Kiện nghe thấy câu hỏi khuôn mặt liền tỏ ra mệt mỏi. Anh tựa người vào sofa, thở dài suy nghĩ rất lâu anh mới vào chuyện
- " Tôi nào dám hận cô ấy. Cô ấy phải hận tôi mới đúng. Cô ấy vô tội, chỉ là tôi mù quáng mãi chẳng thể thấy được "_ Lục Hào Kiện
- " Ý cậu là?"_ Cố Giai Thụy
- " Cô ấy chỉ là con nuôi của ông bà Đường. Lúc trước khi bà Đường chết đã kịp thông báo với tôi. Lúc đó tôi thật sự suy sụp lần thứ 2 sau 9 năm. 5 năm qua tôi ráo riết tìm cô ấy nhưng chẳng thể có tin tức...Nhưng tôi nghĩ tôi sắp có câu trả lời rồi"_ Lục Hào Kiện
Nghe được cậu chuyện này Cố Giai Thụy như bị rút đi hơi thở. Anh đau thay cho phần của cô, vì trở thành con nuôi của một gia đình không tốt mà phải trả giá quá đắt
- " Cậu chắc chứ? "_ Cố Giai Thụy
- " Tôi đã không tin. Cho đến khi nhận được kết quả ADN của Ruby và nhà họ Đường. Hoàn toàn không chút huyết thống. Ngay cả tóc của Tịnh Nhi và họ cũng không cùng ADN...Điều đó buộc tôi phải tin"_ Lục Hào Kiện
- " Cho nên...."_ Cố Giai Thụy
- " Cho nên tôi đã ráo riết tìm cô ấy. Cả đời Lục Hào Kiện này chỉ mong gặp lại cô ấy để cô ấy đánh, mắng chứ chẳng mong gì nữa. Ruby cũng cần có mẹ, thằng bé đang độ tuổi phát triển và cần tình thương. Tôi dù đã thay đổi tính khí dịu dàng hơn trước nhưng làm sao có thể thay thế Tịnh nhi. 5 năm trước tôi tự thề với bản thân trước khi tìm được cô ấy, tôi sẽ thương thằng bé thay cả phần của cô ấy. Nhưng xem ra nó không hề đơn giản "_ Lục Hào Kiện
Trong lòng Cố Giai Thụy như thắt lại. Anh dường như chẳng thể kiềm chế nổi nữa. Anh giống như một tên tội phạm tội ác tày trời, anh chia rẽ tình mẫu tử nhiều năm như vậy, phá một gia đình có thể sẽ hạnh phúc nếu như anh không xuất hiện. Nếu ngày đó anh không lái xe đụng trúng cô thì có lẽ cô và Lục Hào Kiện đã làm hòa và sống hạnh phúc. Nhưng bảo anh bây giờ tiết lộ về cô thì anh không làm được. Sự ích kỷ chen lẫn tình yêu dần dần lu mờ ý chí lương thiện của anh