- " Anh đã người dọn dẹp sạch sẽ phòng của em rồi. Em xem thiếu gì cứ nói nhé"_ Lục Hào Kiện
- " Tôi ở chung phòng với Ruby được rồi"_ Đường Nhã Tịnh
- " Không được!!! Con đã được anh tập ngủ riêng nếu em ngủ với con một thời gian dài thì sẽ hình thành cho nó thói quen xấu"_ Lục Hào Kiện
Câu nói này nhanh chóng được phân tích trong não của Đường Nhã Tịnh. Ý anh là cô chỉ ngủ một gian với Ruby thôi? Ý mờ ám gì đây? Trong đầu nghĩ là thế nhưng ngoài mặt cô chỉ gật đầu
Căn phòng của cô đầy đủ tiện nghi không thiếu một cái gì. Một căn biệt thự to lớn sang trọng thế này thì phòng ốc làm sao thiếu thốn được, ảnh của cô cũng được treo ở phòng này, cô không biết rốt cuộc trong căn biệt thự này có bao nhiêu hình ảnh của cô.
Cô nhìn lên bàn mỹ phẩm có đầy đủ hãng mỹ phẩm mà cô ưa dùng lúc trước, tất cả đều mới chưa bóc tem. Kéo hộc tủ ra trang sức ngày xưa của cô vẫn còn nguyên vẹn, thứ làm cô bắt mắt nhất chính là hộp đựng nhẫn màu đỏ nhung sang trọng, tay cô run rẩy mở chiếc hộp ra. Bên trong còn có cả đèn led nhỏ màu trắng càng làm rõ chiếc nhẫn cưới The First All - Diamond. Nhiều năm như vậy nó vẫn sáng ngời đến chói mắt
Bên trong phòng tắm cũng đầy đủ dầu gội, sữa tắm...thương hiệu cô thích. Sau khi xem quanh căn phòng cô mới bắt đầu treo quần áo mình vào tủ. Mở cánh cửa tủ ra thì không ngờ quần áo mới rất nhiều được xếp gọn gàng và một số đồ được treo ngay ngắn, hộc đồ lót cũng đầy đủ, tất cả đều chuẩn size của cô. Cái này...làm Đường Nhã Tịnh muốn úp mặt vào tường. 5 năm rồi số đo của cô vẫn không thay đổi, 5 năm rồi người đàn ông này vẫn nhớ số đo của cô...suy nghĩ một chút cô lại tiếp tục sắp xếp quần áo của cô trong vali vào tủ
Làm xong thì cô qua phòng Ruby. Và trong phòng của Ruby cũng có ảnh của cô
- " Ruby sao ảnh của mami lại ở phòng con nữa vậy?"_ Đường Nhã Tịnh thắc mắc hỏi
- " Baba nói treo ảnh mami để con luôn nhớ tới hình ảnh của mami, để con biết mình có mami xinh đẹp đến mức nào"_ Ruby
Trong lòng cô vừa cảm động, vừa buồn cười lại có chút kì thị người đàn ông Lục Hào Kiện. Có phải hắn làm quá hình ảnh của cô rồi không
- " Nhưng mami ơi...Ở ngoài mami còn đẹp hơn trên ảnh rất nhiều"_ Ruby nói rồi cười tươi
- " Ruby con nịnh mami quá rồi đó"_ Đường Nhã Tịnh
- " Lúc trước baba cũng nói thế. Bây giờ con tận mắt thấy rồi. Đúng là baba thành thật"_ Ruby
Cô nghe thế liền bật cười
Tối hôm đó khi mọi người đã ngủ say cô vẫn đứng hóng mát ở hành lang. Chợt nghe tiếng bước chân cô quay lại thì thấy Lục Hào Kiện
- " Lạ chỗ không ngủ được sao?"_ Lục Hào Kiện
- " Không...Chỉ là chưa muốn ngủ"_ Đường Nhã Tịnh
- " Em đã nhớ lại mọi thứ?"_ Lục Hào Kiện
- " Anh nói gì vậy?"_ Đường Nhã Tịnh kinh hãi hỏi...không lẽ cô lộ rồi sao
Lục Hào Kiện im lặng suy nghĩ một lúc thở dài rồi nói
- " Anh biết hết rồi "__ Lục Hào Kiện
Toang...Cô toang thật rồi. Bị bại lộ sớm thế này thì khó sống. Thà mất trí còn dễ thở với anh hơn...thế mà
- " Sao anh biết?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Đều có bằng chứng hết cả. Tại sao em lại giấu?"_ Lục Hào Kiện
Chỉ cần anh nói anh có bằng chứng cô tin chắc rằng như vậy. Chỉ cần anh phân tích ra thì cô đành phải phục thôi
- " Anh biết em đều có lí do của mình. Cứ làm những gì mình muốn...anh đều chấp nhận"_ Lục Hào Kiện
Nghe như thế cô biết anh đang suy nghĩ gì rồi. Chắc hẳn anh nghĩ cô sẽ trả thù anh nhưng cô hoàn toàn không có ý định này. Chỉ là cô muốn mất trí một thời gian để nguôi ngoai thật sự và sẵn sàng trở lại. Quyết định về với anh có nghĩa cô đã chọn anh rồi, chọn tha thứ, chọn sống với anh nhưng cô cần thêm thời gian
- " Thật ra em không có ý định gì cả. Em muốn bắt đầu một cuộc sống mới không hận thù, không đớn đau nhưng em cần một khoảng thời gian nữa để bình ổn"_ Đường Nhã Tịnh
Nghe cô nói như thế Lục Hào Kiện liền hiểu ra ý của cô, anh thật sự nhẹ lòng
- " Ý em là???"_ Lục Hào Kiện tham lam hỏi thêm
- " Chọn về nước cùng anh, chọn chung sống cùng anh và Ruby thì đồng nghĩa với chuyện em sẽ từ bỏ quá khứ. Em không muốn con mình không có bố mẹ đầy đủ, em và anh cùng bất hạnh không được bố mẹ đầy đủ nên em không muốn chúng ta lại như thế với con của mình. Quan trọng là em cần một chút thời gian để thực sự buông bỏ"_ Đường Nhã Tịnh thẳng thắn nói. Cô suy nghĩ đơn giản rằng dù gì cũng vậy rồi, thẳng ra cho dễ sống đi
- " Cảm ơn em đã mở lòng với anh một lần nữa"_ Lục Hào Kiện nói xong thì tay anh run rẩy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô
Đường Nhã Tịnh bất ngờ về hành động này của anh, cô định rút tay ra thì lại cảm thấy sự run rẩy từ cánh tay của anh. Cô lại động lòng rồi. Cô biết anh đã dùng nhiều dũng khí để nắm tay cô, trước giờ anh tự tin như thế, hiên ngang như thế giờ lại rụt rè nắm tay một người phụ nữ. Điều đó làm cô không thể từ chối cái nắm tay này của anh