• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
" Đây là đâu.? " Lâm Lạc Hy mắt lạnh lùng khó chịu nhìn tiểu Hàn, mặt anh đen lại cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên u ám. Đình Đình bên cạnh khoé môi giật giật, nhìn cái cổng chào trước mặt mình. Lục ở phía sau đầu hiện 3 sọc đen, không ngờ cậu chủ lại muốn cùng ông chủ đến chỗ này, cậu chủ sắp tiêu đời rồi.
Nơi bọn họ đang đứng vô cùng nhộn nhịp các cặp vợ chồng trẻ đang cười đùa dẫn theo tiểu bảo bối của mình đi vào trong, bên ngoài có những chú gấu bông hình người trên tay cầm một chùm bông bóng rất lớn đang phát cho những gia đình có trẻ nhỏ đôi lúc còn cùng nhau chụp ảnh. Trên cánh cổng chào đề một chữ to tướng " Ngày hội gia đình "
Tiểu Hàn không nhìn ra vẻ khó chịu của ba người kia, nắm áo Lâm Lạc Hy kéo đi :" ba nhanh lên, chỗ này tiểu Hàn tìm rất lâu đấy. " nhưng mà tiểu Hàn dù kéo thế nào thì cũng anh cũng vẫn đứng yên một chỗ mặt càng đen hơn. Tiểu Hàn nhìn qua Đình Đình mắt trong chớp chớp như muốn cô giúp cậu.
Đình Đình bắt gặp ánh mắt của tiểu Hàn liền trừng mắt lại với cậu, nhóc con không muốn sống nữa sao mà dẫn mẹ với anh ta tới đây. Tiểu Hàn làm bộ dạng vô tội, con là muốn mẹ thân thiết hơn với ba nên mới chọn chỗ này, mẹ như vậy là phụ lòng tốt của tiểu Hàn. Đình Đình lén nhìn qua Lâm Lạc Hy thấy anh toả ra khí lạnh bừng bừng, mắt sắc lạnh nhìn về phía cánh cổng chào rực rở kia càng u ám hơn.
" trở về. " Anh xoay người đi lại xe, còn nghĩ là đến khu vui chơi cho tiểu Hàn chơi thỏa thích nào ngờ tên nhóc đó dẫn anh đến đây đối với những kiểu hoạt động này anh nhìn là đã chướng mắt vậy mà tên nhóc đó muốn anh vào sao? Lâm Lạc Hy đi được mấy bước thì tiểu Hàn liền chạy theo ôm lấy chân anh :" ba, chỗ này rất vui tiểu Hàn muốn chơi ở đây. "
Anh nhìn tiểu Hàn đang ôm chân mình, mày chau lại :" hoạt động nhảm nhí. " nói rồi anh tiếp tục bước đi mặc kệ tiểu Hàn đang ôm chân anh. Tiểu Hàn biểu môi nhưng vẫn ôm chặc chân anh không buông, đã vậy cậu nên dùng chiêu mới được.
" Trước đây ở bên London ba nuôi rất hay dẫn tiểu Hàn đến những chỗ này còn chơi rất vui thắng được rất nhiều quà cho tiểu Hàn. " tiểu Hàn nói với lên còn làm bộ mặt nhớ nhung Thế Hào nhìn anh.
" con nghĩ ba sẽ tin? " Lâm Lạc Hy liếc nhìn tiểu Hàn dưới chân mình, Trần Thế Hào đến những nơi như thế này đúng là không hợp với thân phận của hắn chút nào mà anh thì... Cực kỳ không thích hợp.
" con nói đều là thật, bên London ba nuôi rất cưng chiều con. Ba nuôi nói vì tiểu Hàn thích nên ba nuôi không ngại tham gia, lúc đó mẹ cũng rất vui. " cậu biết chiêu này không có tác dụng với ba nhưng mà nếu cậu tỏ thái độ thích ba nuôi hơn thì chắc ba sẽ xem xét lại còn mẹ nữa nói mẹ rất thích ba nuôi như vậy sẽ đáng tin cậy hơn.... Hì hì.
Lâm Lạc Hy mắt lạnh lùng nhìn tiểu Hàn rồi quay lại nhìn Đình Đình đang đứng phía sau. Nhớ tới câu cô nói trên xe lúc nãy " tôi tin tưởng anh ấy " cô tin tưởng hắn như vậy không lẻ địa vị của hắn trong lòng cô quan trọng hơn cả anh. Tiểu Hàn thấy anh nhìn về phía Đình Đình thì đắc ý buông chân anh ra, cười hì hì ba đúng là đang ghen với ba nuôi.
" Đây là lần cuối cùng. Sau này không được nhắc đến tên đó một lần nào nữa. " kẻ thù của anh được con anh yêu thích được cô tin tưởng, anh rất muốn bây giờ đem Trần Thế Hào ra chém mấy nhát.
Tiểu Hàn môi nhỏ cong lên hết cỡ đi theo anh vào trong, Đình Đình bất ngờ nhìn hai người đang đi vào cổng chào lớn. Anh vào trong đó sao? Không phải lúc nãy anh rất khó chịu sao? Còn muốn bỏ về giờ tại sao lại? Cô nhìn qua tiểu Hàn thấy cậu cười đắc ý thì biết nhóc con đó đã giở trò, lại nhớ đến lúc nãy anh quay lại nhìn cô chắc chắn nhóc con đó đã lôi cô vào.
Có điều trong lòng lại cô rất vui, anh không ngại tham gia những hoạt động này là vì cô và tiểu Hàn. Còn nhớ khi ở London có lần cô cùng Thế Hào đi dạo được một người phát cho tờ quảng cáo về những hoạt động kiểu này, Thế Hào liền tỏ thái độ khinh thường, anh còn nói :" kiểu hoạt động này chỉ có kẻ ngốc mới tham gia. " Lâm Lạc Hy bây giờ có phải đang làm kẻ ngốc không? Đình Đình đang đứng cười ngây ngốc không hề nhận ra Lâm Lạc Hy cùng tiểu Hàn đang đứng gần cổng chào nhìn cô, khi nãy cảm giác không thấy cô theo sau cả anh lẫn tiểu Hàn đều quay đầu lại thì thấy cô đứng phía sau tay che miệng lúc thì suy nghi lúc thì cười.
" ba thấy chưa mẹ rất vui đấy. " tiểu Hàn bên cạnh cũng không hiểu sao mẹ lại có biểu hiện như thế có thể khi biết ba chịu tham gia nên quá vui nhưng mà mẹ vui mừng quá cũng không nên đứng giữa đường cười một mình như vậy.
" khụ... Khụ... tiểu thư, ông chủ đang đợi. " Lục nãy giờ đứng phía sau chứng kiến hết tất cả cũng không biết nên nói gì, không ngờ ông chủ lại có thể... Anh ngàn lần cũng không nghĩ ông chủ sẽ vào những chỗ như vậy. Còn về tiểu thư, đầu anh hiện lên ba sọc đen, có phải là biểu hiện cho thấy cô sắp bình phục ý nghĩ này làm Lục liền lắc đầu, không thể nào lại có biểu hiện kỳ cục như vậy được.
" Á...à.... " Đình Đình tỉnh lại mới biết mình đang đứng giữa lối ra vào, mặt cô đỏ đến tận tai xấu hổ cúi mặt xuống đi về phía Lâm Lạc Hy và tiểu Hàn. Cô bị làm sao thế này, hôm nay đã hai lần cô cười ngây ngốc vì anh rồi.
Bên trong có rất nhiều cặp vợ chồng trẻ dẫn theo con mình vào chơi, đa số những hoạt động trò chơi ở đây đều dành cho trẻ em nên những ai có con nhỏ đều đưa con mình đến , đâu đâu cũng có hình ảnh vô cùng ấm áp. Chỉ duy nhất tại nơi mà Đình Đình cùng tiểu Hàn đang đứng, nơi đó là một sạp trò chơi bắn súng. Tiểu Hàn cùng Đình Đình tay cầm một cây súng giả nhỏ bắn loạn xạ lên bức tường cách mình 5m. Trên tường có nhiều tấm bia liên tục chạy qua chạy lại, không tấm bia nào trúng đạn của cô và tiểu Hàn. Rõ ràng là trò chơi cho trẻ con tại sao lại khó như vậy, ông chủ sạp này thật quá đáng.
Lâm Lạc Hy bên cạnh mặt đen lại, mắt đầy sát khí quét lên người Đình Đình và tiểu Hàn, hai người họ đã chơi nữa tiếng rồi mà vẫn không hề bắn trúng một phát nào.
Cảm nhận được khí lạnh sau lưng Đình Đình thu súng giả lại nhìn Lâm Lạc Hy sắc mặt đang vô cùng khó chịu. Phía sau anh là Lục cùng ba bốn người đàn ông bận đồ đen đang đứng nhìn cô sắc mặt cũng không tốt lắm.
" tôi... Tôi không chơi nữa. " Đình Đình vội buông súng xuống, rồi bế tiểu Hàn còn đang say sưa bắn liên tục bên cạnh lên. Tiểu Hàn bị bế lên biểu môi nhìn cô, bây giờ cậu mới nhìn thấy xung quanh các sạp trò chơi khác đều rất đông người duy chỉ có sạp trò chơi cậu đang đứng là không ai dám lại gần.
" đưa đây. " giọng nói lạnh lùng của Lâm Lạc Hy vang lên, tiểu Hàn nhanh nhẹn đưa súng giả cho anh.
" bụp... Bụp.... " chưa đầy 10 giây tất cả tấm bia trên tường đều trúng đạn còn là vị trí ngay tâm. Lâm Lạc Hy buông súng giả xuống, liếc nhìn hay người đang ngơ ngác nhìn lên bức tường, tiểu Hàn nhanh chóng trở lại bình thường tươi cười nhìn anh.
" Ba tuyệt quá. " rồi cậu nhào qua anh muốn anh bế mình. Lâm Lạc Hy mặt cũng không còn khó chịu như lúc nãy đưa tay ra ôm cậu nói :" Đợi con lớn thêm chút nữa ba sẽ dạy, không chỉ là súng giả. "
" không chỉ là súng giả. " Đình Đình quay qua nhìn anh, mắt hạnh hiện lên sự khiếp sợ. Anh dạy tiểu Hàn dùng súng, mà còn là súng... Súng thật.
" không được, súng thật... Tiểu Hàn chỉ là một đứa trẻ sao anh có thể để con dụng vào những thứ đó " cô tức giận nhìn Lâm Lạc Hy
Môi anh hơi nhếch lên, mắt sắc nhìn cô :" con của Lâm Lạc Hy không thể chỉ là một đứa trẻ bình thường. " nói rồi anh bế tiểu Hàn đi. Đình Đình hơi run người nhìn Lâm Lạc Hy, anh ta đúng là không đơn giản chỉ là một Lâm tổng bình thường, dở bỏ bệnh viện, dạy tiểu Hàn dùng súng... Anh ta cuối cùng là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK