Sau khi ăn xong bữa tối, Vương Giai Kỳ cứ bám dính lấy Bạch Lăng Diệp y như keo dán vậy.
Bạch Lăng Diệp bất đắc dĩ thở dài nói: "Cậu có thể để yên cho mình rửa bát xong được không? Yên tâm đi, mình sẽ không chạy trốn đâu!"
Vương Giai Kỳ buông cô ra, nhìn nhìn cô nói: "Cậu cứ thử chạy trốn mà xem, mình đi tắm trước, lát nữa cậu phải kể hết cho mình đó biết chưa?"
Xem ra hôm nay Vương Giai Kỳ định ngủ lại nhà cô luôn rồi, điều này cũng không có gì lạ, hồi còn học cấp ba, Vương Giai Kỳ cũng thường xuyên chạy tới nhà cô ngủ lại, chỉ là lúc đó cô đang sống tại nhà cũ Hạ gia nên không được thoải mái cho lắm.
"Được, được, lát nữa mình sẽ kể cho cậu nghe, còn bây giờ cậu mau đi tắm đi!" Bạch Lăng Diệp nói.
Sau khi Vương Giai Kỳ rời khỏi phòng bếp, Bạch Lăng Diệp mới thở phào một hơi rồi tiếp tục rửa bát.
Sau khi dọn dẹp xong, Bạch Lăng Diệp trở lại phòng ngủ, trong phòng tắm có tiếng nước chảy, có vẻ Vương Giai Kỳ vẫn còn đang tắm chưa xong.
Bạch Lăng Diệp đi tới ghế nhỏ ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem, cô vừa mở máy liền nhận được tin nhắn của Hàn Trạch Dương: ' Tôi vừa liên lạc với bạn tôi rồi, khi nào thì em rảnh, tôi đưa em qua đó xem địa điểm cho thuê.'
Bạch Lăng Diệp ngạc nhiên, không ngờ chuyện cô mới nói với anh sáng nay mà anh đã hỏi giúp cô rồi. Cô cầm điện thoại lên nhắn lại cho anh: ' Thứ bảy tuần này được không, hôm đó tôi không phải đi làm!'
' Được!'
"Lăng Diệp, cậu mau đi tắm đi!" Vương Giai Kỳ từ trong nhà tắm đi ra vừa lau tóc vừa nói với cô.
Bạch Lăng Diệp thấy Vương Giai Kỳ đi ra thì vội vã tắt điện thoại sau đó cầm quần áo, đứng dậy nói: "Ừ, mình đi ngay đây!"
Vương Giai Kỳ thấy bạn thân hơi lạ nhưng cô cũng không để ý nữa mà lấy máy sấy ra, bắt đầu sấy tóc.
Đợi khi Vương Giai Kỳ sấy tóc xong thì Bạch Lăng Diệp cũng vừa tắm xong, thấy cô bước ra, Vương Giai Kỳ nhìn cô rồi hỏi: "Bây giờ thì cậu có thể nói cho mình biết được chưa?"
Bạch Lăng Diệp ngồi xuống giường bên cạnh cô vừa lau tóc vừa nói: "Thực ra giữa bọn mình cũng chẳng có chuyện gì, là mình vô tình đổ cà phê vào áo anh ấy, nhưng anh ấy nói không cần đền, nên mình để lại danh thiếp cho anh ấy, để nếu anh ấy có việc cần thì mình sẽ giúp!"
"Cậu để lại danh thiếp? Người ta đã không cần cậu đền, cậu còn để lại danh thiếp làm gì hả!" Vương Giai Kỳ trợn mắt nhìn cô.
"Thì đó dù sao cũng là lỗi của mình, mình để lại danh thiếp là vì áy náy mà thôi!" Bạch Lăng Diệp giải thích.
"Rồi sao nữa?" Vương Giai Kỳ tò mò hỏi.
"Thì hôm sau, mình nhận được điện thoại của anh ấy, anh ấy nói muốn nhờ mình làm phẫu thuật giúp mẹ anh ấy!"
"Sau đó thì sao? Còn chuyện anh ta là hàng xóm của cậu nữa?"
"Sau đó thì mình làm phẫu thuật cho mẹ anh ấy, tối hôm đó mình đi gặp cậu về, trùng hợp gặp anh ấy mới biết được nhà anh ấy ở ngay cạnh nhà mình!"
"Trùng hợp vậy sao?" Vương Giai Kỳ thắc mắc hỏi.
"Ừ, là trùng hợp, cậu cũng biết là mình mới về nước được mấy ngày, mà người ta đã ở đây từ lâu rồi, nên đương nhiên là trùng hợp rồi."
"Thế còn chuyện cậu đi nhờ xe anh ta là thế nào hả?"
"Thì là tiện đường anh ấy đi tới bệnh viện chăm sóc mẹ anh ấy, còn mình đi làm thì anh ấy chở mình thôi!"
"Chuyện này thì không đúng nha, người ta là đi chăm sóc mẹ chứ có phải đi làm tài xế cho cậu đâu mà ngày nào cũng đúng giờ đưa đón cậu như vậy hả?" Vương Giai Kỳ tay chống cằm suy tư nói.
"Cậu nói mới làm mình cảm thấy chuyện này đúng là không thích hợp nha!" Hôm nay lúc trưa anh ấy còn nhờ cô chăm sóc mẹ dùm vì bận việc ở công ty, vậy sao tới lúc cô tan làm, anh lại xuất hiện ở bệnh viện để đưa cô về? Bạch Lăng Diệp trầm ngâm suy nghĩ.
Bỗng Vương Giai Kỳ đột nhiên vỗ vai cô rồi nói: "Này, không phải anh ta thích cậu đó chứ?"
Bị làm giật mình, Bạch Lăng Diệp lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ, "Cậu vừa nói gì?"
"Mình vừa nói là: "Không phải anh ta thích cậu chứ?"." Vương Giai Kỳ thấy cô chưa nghe rõ thì nhắc lại.
Bạch Lăng Diệp ngây người một giây sau đó rất nhanh liền phản ứng lại: "Làm sao có chuyện đó được chứ? Không thể nào, anh ấy sao có thể thích mình được chứ?"
"Sao lại không thể, cậu xinh đẹp lại tài giỏi như thế này, tại sao anh ta không thể thích cậu chứ?" Vương Giai Kỳ vừa nói vừa đưa gương cho Bạch Lăng Diệp soi.
Bạch Lăng Diệp lại ngồi ngây ngốc, Vương Giai Kỳ thở dài nói: "Ai da, cậu đừng có suy nghĩ nữa, nếu cậu đã không nghĩ ra thì chi bằng đi hỏi trực tiếp anh ta là được rồi mà!"
Bạch Lăng Diệp nghe xong đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, cứ trực tiếp hỏi thẳng anh ấy là được rồi.
Cô quay người dang tay ôm bạn thân: "Ôi, Giai Kỳ, cậu đúng là bạn thân tốt nhất của mình mà! Yêu cậu nhất!"
Vương Giai Kỳ tách tay của cô ra: "Cậu có thể buông mình ra được không? Mình buồn ngủ rồi, cậu cũng mau sấy tóc rồi đi ngủ đi!"
Bạch Lăng Diệp buông tay, đứng dậy, đi tới bàn trang điểm ngồi xuống lấy máy sấy ra bắt đầu sấy tóc.
Vương Giai Kỳ ngáp dài một tiếng sau đó nằm xuống.