Vương Giai Kỳ trở về nhà trong tâm trạng rối bời, cô không biết nên phải làm sao.
Trong bữa ăn tối, cả bữa ăn cô đều thất thần, cho đến khi ông ngoại cô bất chợt thông báo là tối mai sẽ sắp xếp cho cô đi gặp mặt vị hôn phu của mình và gia đình, lúc này Vương Giai Kỳ mới hạ quyết tâm.
Tối đó Vương Giai Kỳ tự tay pha một ly cà phê đưa vào thư phòng cho ba cô. Vương Hoài Cẩn nhìn con gái hôm nay tự nhiên chu đáo như vậy thì không khỏi ngạc nhiên nhưng ông cũng rất vui mừng, đây là lần đầu tiên con gái chủ động hiếu thuận với ông.
Vương Giai Kỳ mỉm cười đưa cốc cà phê đến trước mặt ông, chỉ là khi cốc cà phê còn chưa đến nơi đã bị cô cố tình làm đổ khiến nó làm ướt một mảng áo của Vương Hoài Cẩn.
Vương Giai Kỳ vội vã lấy giấy lau cho ông, "Ba, con xin lỗi, là do con hậu đậu, người mau đi thay áo đi, nếu không để mẹ biết được, mẹ sẽ lại mắng con mất!" Vương Giai Kỳ vừa nói vừa trưng ra đôi mắt tội nghiệp.
Vương Hoài Cẩn cười cười nhìn con gái, tính cách của con gái ông đúng là hơi hậu đậu nên việc cô làm đổ cà phê cũng không có gì đáng nghi.
Ông xoa đầu trấn an cô, "Thôi được rồi, để ba đi thay đồ, nếu mẹ con hỏi thì ba sẽ bảo là ba bất cẩn làm đổ, sẽ không để mẹ con mắng con đâu!"
"Vâng, ba đi thay đồ đi, yêu ba nhất!"
Đợi Vương Hoài Cẩn ra ngoài rồi, Vương Giai Kỳ mới đi tới trước bàn làm việc của ông, mở tủ ra, nhập mật mã, cái này đối với cô rất đơn giản, mật mã của tủ và mật mã của điện thoại ba cô đều giống nhau đều là ngày sinh nhật của mẹ cô, sau khi lấy được sổ hộ khẩu, cô nhẹ nhàng đút vào túi, đóng tủ lại, mắt thấy ba cô sắp trở lại, liền giả vờ nhặt mảnh vỡ của ly cà phê vừa rồi rơi trên đất, còn cố ý cứa một vết vào tay gây chảy máu.
Vương Cẩn Hoài vừa trở lại thấy con gái bị thương liền vội vàng đi tới cầm tay cô lên: "Con làm gì vậy? Sao không để người giúp việc làm? Để cho mình bị thương như vậy!"
"Ba, con chỉ muốn thu dọn một chút, không ngờ lại bị mảnh sành cứa vào!"
Nhìn con gái, ông thở dài: "Thôi được rồi, con trở về phòng đi, ở đây tí nữa để cho người giúp việc đến dọn, mau về xử lý vết thương đi!"
"Vâng!" Vương Giai Kỳ đáp nhẹ một tiếng sau đó quay người trở về phòng, cuối cùng thì cô cũng thành công lấy được sổ hộ khẩu.
Vương Giai Kỳ vừa trở về phòng vừa tự nói trong lòng: "Xin lỗi ba, nhưng vì hạnh phúc của mình con gái phải làm như vậy!"
Sau khi thành công lấy được sổ hộ khẩu, vừa trở về phòng Vương Giai Kỳ liền nhắn tin ngay cho Lăng Hạo Thiên: [Hạo Thiên, em đã lấy được sổ hộ khẩu!]
[Ừ! Sáng mai anh đến đón em!]
[Ừm!]
Kết thúc cuộc trò chuyện, tâm trạng của Vương Giai Kỳ có chút thổn thức, bây giờ cô mới nhớ ra vết thương ở tay, vội vã dậy đi lấy hộp sơ cứu cá nhân.
Cũng may vết thương không sâu lắm, vì cô chỉ cố ý diễn trò trước mặt ba cô mà thôi, từ nhỏ cô đã sợ đau, lần này phải lấy can đảm dữ lắm cô mới dám tự cứa vào tay mình.
Ở nhà ba là người thương cô nhất nên cô biết mình làm như vậy sẽ khiến ba thương xót mà không hề nghi ngờ gì, ai bảo cô là con gái cưng của ba cô chứ.
Sáng hôm sau là chủ nhật, cũng là ngày mà mọi người sắp xếp cho Vương Giai Kỳ đi gặp vị hôn phu, Vương Giai Kỳ nài nỉ mãi mà vẫn không được đi ra ngoài, cuối cùng cô chỉ có thể kéo Bạch Lăng Diệp ra làm chỗ dựa nói là muốn nhờ cô ấy chọn đồ mặc cho buổi gặp mặt tối nay.
Mọi người thấy cô quan tâm đến buổi gặp mặt tối nay như vậy cũng yên tâm để cô đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài Vương Giai Kỳ liền gọi điện cho Bạch Lăng Diệp nhờ cô ấy nếu người nhà cô có gọi đến thì nói là cô đang đi cùng cô ấy.
Bạch Lăng Diệp đang say giấc nồng trên chiếc giường của mình, hiếm lắm mới có một buổi sáng rảnh rỗi để ngủ lại bị người bạn thân quấy rầy, cô chỉ ừ hử một tiếng rồi tiếp tục trùm chăn mà ngủ.
Vương Giai Kỳ sau khi thấy máy điện thoại bị cúp thì có chút không nói nên lời, người bạn này của cô không đáng tin một chút nào cả.
Vương Giai Kỳ đi ra tới cổng tiểu khu liền thấy xe của Lăng Hạo Thiên đã đậu ở đó đợi cô, cô vội vã nhìn xung quanh thấy không ai để ý đến mình mới vội vã chạy tới mở cửa lên xe.
Nhìn người đàn ông trong xe, Vương Giai Kỳ cảm thấy thật xao xuyến, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nghiêm túc mà đoan trang, không hề giống anh của những ngày bình thường.
Lăng Hạo Thiên thấy cô nhìn mình chăm chú như vậy thì mỉm cười: "Sao hả? Bộ dáng này của anh có phải rất đẹp trai không?"
Vương Giai Kỳ liếc nhìn anh một cái khẽ nói thầm: "Đồ tự luyến!"
Lăng Hạo Thiên cũng không để ý đến những lời này của cô mà nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Đã mang đủ giấy tờ rồi chứ?".
Truyện Dị Giới
Vương Giai Kỳ cũng nghiêm túc mà gật đầu: "Ừm!"