Bạch Lăng Diệp làm ra vẻ bình tĩnh cười cười thì thầm vào tai anh: "Sao vậy? Anh ghen rồi sao?" cô còn cố ý thổi hơi vào tai anh.
Hàn Trạch Dương cười cười liếc mắt nhìn cô, "Đúng vậy, anh chính là đang ghen đó, em nói xem có em nên đền bù cho anh chút gì không?"
Nói xong Hàn Trạch Dương đưa cặp mắt mị hoặc nhìn cô, một tay nâng cằm của cô lên.
Bạch Lăng Diệp thấy anh lại chuẩn bị ăn đậu hũ của cô thì lập tức đưa tay đẩy anh ra, "Đã muộn rồi đấy, chúng ta mau về thôi!"
Hàn Trạch Dương cười cười nhìn cô, không nói gì mà đưa tay xuống phía dưới kéo dây an toàn thắt cho cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Lần này tha cho em, không có lần sau đâu!"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Được, sẽ không có lần sau! Mà phải rồi, sao anh biết là trưa nay em đi ăn cùng Cố Thành?"
Hàn Trạch Dương không nói gì, giọng điệu có chút khó chịu khi cô nhắc tới người đàn ông khác, "Là Hạ An An đưa cho anh ảnh chụp của hai người!"
Bạch Lăng Diệp siết chặt nắm tay, lại là cô ta, trưa lúc đi ăn cô có nhìn thấy cô ta ở đó, nhưng lại không để ý tới, không ngờ tới cô ta lại làm chuyện như vậy.
Trưa hôm sau, vừa tới giờ nghỉ trưa, Bạch Lăng Diệp liền đi tới công ty của Hàn Trạch Dương.
Từ sau chuyện ngày hôm qua, Hàn Trạch Dương đã nhất quyết bắt cô phải cùng ăn cơm trưa cùng với anh.
Bạch Lăng Diệp hết cách chỉ có thể nghe lời anh mà thôi, vừa tới cửa công ty, trùng hợp thế nào lại đụng phải Hạ An An ở đó.
Hạ An An ngẩng đầu vừa định mắng người, nhưng nhìn đến người trước mặt là Bạch Lăng Diệp thì cô ta lại đột nhiên mỉm cười: "Ai dô, đây không phải vị hôn thê của Hàn tổng sao? Sao vậy, có phải hôm qua cô đã làm chuyện gì đó khiến anh ấy giận nên hôm nay tới đây để xin lỗi không?"
Bạch Lăng Diệp cười lạnh: "Tôi tới đây làm gì, không phiền đến Hạ tiểu thư đây để tâm! Chỉ là cô tại sao lại biết rõ về chuyện giữa hai chúng tôi như vậy? Cô đừng tưởng tôi không biết, giở mấy trò hèn đó mà cũng đòi chia rẽ chúng tôi sao?"
"Cô..." Hạ An An đang chuẩn bị tức giận lại như nghĩ tới chuyện gì cười nói: "Tôi giở trò hèn thì sao chứ, loại người như cô xứng với anh ấy sao?" Cô ta tiến tới lại gần Bạch Lăng Diệp thì thầm vào tai cô: "Chị gái à, tôi nghĩ cái danh vị hôn thê của chị chắc cũng không còn giữ được lâu nữa đâu!" Nói xong cô ta cười cười rồi bước ra ngoài.
Bạch Lăng Diệp nhíu mày, lời vừa rồi của cô ta là có ý gì? Hơn nữa sao hôm nay cô lại cảm thấy cô ta có chút kỳ lạ, bình thường gặp cô không phải cô ta nhất định sẽ kiếm chuyện sao? Tại sao hôm nay lại tỏ thái độ trầm tĩnh khác thường như vậy?
Bạch Lăng Diệp lắc lắc đầu, thôi kệ cô ta đi, dù sao cô ta có như thế nào cũng không liên quan đến cô, bây giờ cô phải đi tìm Hàn Trạch Dương đã, không thể để anh chờ quá lâu được.
Vì tin tức cô và Hàn Trạch Dương đính hôn đã được công khai, nên cô cứ một mạch đi vào thang máy rồi lên thẳng phòng làm việc của anh mà không bị bất cứ ai ngăn cản.
Chỉ là khi Bạch Lăng Diệp vừa bước ra khỏi thang máy, lúc đi qua phòng thư ký, Lục Hạo vừa thấy cô, trong đầu anh hiện lên hai chữ "Không xong!", sau đó anh lập tức phóng nhanh tới trước mặt cô cười hỏi: "Lăng Diệp, cô tới tìm boss sao?"
"Đúng vậy, anh ấy hẹn tôi trưa nay cùng đi ăn cơm!"
"À, cái đó, boss đang bận, hay là cô cứ đi ăn trước đi!"
"Không cần đâu, nếu anh ấy bận thì tôi ở đây chờ anh ấy cũng được!" Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa muốn tiến lên phía trước.
"Không được!" Lục Hạo kêu lên một tiếng, lại chặn trước mặt của cô, sau đó chợt nhận ra mình vừa thất thố liền cười ngượng ngùng nói: "Không phải! Ý tôi là, boss vừa mới ra ngoài có việc, chắc không thể trở về ngay được, hay là cô cứ đi ăn trước đi, còn nếu không ngại thì tôi cùng cô đi ăn được chứ?"
Bạch Lăng Diệp nhìn phản ứng của Lục Hạo, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, cô thẳng thắn từ chối: "Không cần đâu, tôi ở đây đợi anh ấy về rồi cùng đi ăn!"
"Hay là thế này đi, để tôi gọi điện hỏi ý kiến của boss xem anh ấy khi nào trở về được không?" Lục Hạo lại đứng chắn trước mặt cô, nhất quyết không cho cô đi vào.
Bạch Lăng Diệp đã nhận ra điều gì đó khác thường, cô đưa tay giật lấy điện thoại trên tay Lục Hạo khi thấy anh chuẩn bị gọi điện cho Hàn Trạch Dương, cô lạnh lùng nhìn Lục Hạo, "Anh, có chuyện gì giấu tôi sao?".
ngôn tình hài
Đối mặt với vẻ mặt này của Bạch Lăng Diệp, Lục Hạo không khỏi phát hoảng, anh khó khăn nuốt nước bọt nói: "Không có!"
"Vậy tại sao lại không để tôi vào trong?"
"Không có, tôi..."
Lục Hạo còn chưa nói xong, Bạch Lăng Diệp đã đẩy cánh tay của anh chặn trước mặt mình ra, đi thẳng về phía trước.
Lục Hạo vội vã đuổi theo vẻ mặt có chút khó coi: "Lăng Diệp! Lăng Diệp!"