Mục lục
Cô vợ bí ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Vậy chúng ta là hàng xóm rồi




Sau khi rời khỏi bệnh viện, Bạch Lăng Diệp liền tới trung tâm thương mại, cô và Vương Giai Kỳ đã hẹn gặp mặt nhau tại đó.



Vừa bước xuống xe taxi, Bạch Lăng Diệp đã thấy bóng dáng của cô bạn thân đang đứng trước cửa trung tâm thương mại vẫy vẫy tay với mình.



Bạch Lăng Diệp mỉm cười ngọt ngào đi tới phía Vương Giai Kỳ dang tay ôm lấy cô ấy.



Vương Giai Kỳ xúc động ôm lấy cô nói: "Đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ? Sao cậu về nước mà không báo với mình một tiếng vậy hả?"



Bạch Lăng Diệp đưa tay vỗ về an ủi bạn thân: "Ừm, đúng là rất lâu rồi! Thì mình về gấp nên không kịp báo cho cậu, nhưng chẳng phải sau khi sắp xếp xong mọi thứ mình đã gọi điện ngay cho cậu rồi sao?"



Vương Giai Kỳ buông cô ra, giận dỗi nói: "Cậu đúng là đồ vô lương tâm mà, nhà cậu xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không cho mình biết, cậu có còn coi mình là bạn thân không hả?"



"Giai Kỳ à! Mình biết lỗi rồi, cậu tha lỗi cho mình lần này đi, hay là mình dẫn cậu đi mua sắm để đền bù nhé!" Bạch Lăng Diệp ra sức dỗ dành bạn thân.



Vương Giai Kỳ nhìn cô có chút mềm lòng, "Còn thêm một chầu đi ăn nữa!"



"Được! Cậu muốn gì cũng được hết á! Đi chúng ta mau đi thôi!"



Hai cô gái cùng nhau đi mua sắm cả một buổi chiều, đến khi trên tay hai người đã đầy ắp những túi đồ, họ mới rời khỏi trung tâm thương mại.



Buổi tối, hai người tới một quán nướng ở cổng trường cấp ba, đây là quán quen thuộc của hai người những năm cấp ba, nơi đây không thay đổi nhiều lắm, dù đã bốn năm rồi.



Có một vài cô cậu học sinh đang vừa ngồi ăn vừa trò chuyện vui vẻ.



Hai người bước vào quán chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Chủ quán đi tới thấy hai cô thì vui vẻ chào hỏi: "Là hai cháu sao? Lâu lắm rồi mới thấy hai cháu ghé lại quán chú đấy!"



Vương Giai Kỳ mỉm cười nhìn chú chủ quán: "Chú vẫn còn nhớ bọn cháu sao? Cháu tưởng chú quên bọn cháu từ lâu rồi chứ?"



"Làm sao mà quên được chứ, chú còn nhớ hai đứa tụi cháu cứ mỗi giờ tan trường là lại ghé tới đây mà! Sao hả? Vẫn gọi như cũ chứ?"



Bạch Lăng Diệp gật gật đầu cười nói: "Vẫn như cũ ạ, chú nhớ cho thêm cay nha!"



Chủ quán gật đầu bảo hai cô đợi một chút sau đó trở lại bếp.



Bạch Lăng Diệp nhìn xung quanh rồi hoài niệm nói: "Thật nhớ những năm tháng còn là học sinh mà!"



"Đúng vậy, đúng là thật hoài niệm!"



Chẳng mấy chốc mà đã có đồ ăn, hai người ăn đến no căng bụng mới rời khỏi quán.



Hai người lại đi tản bộ một lúc mới trở về nhà. Tài xế của nhà Vương Giai Kỳ tới đón cô, tiện đường đưa Bạch Lăng Diệp về luôn.



Tới chung cư, Bạch Lăng Diệp xuống xe rồi tạm biệt với Vương Giai Kỳ, vì cũng đã khá muộn nên cô không mời cô ấy lên nhà nữa, mẹ cô và Tiểu Hiên chắc hẳn đã đi nghỉ ngơi.



Bạch Lăng Diệp bước vào thang máy, nhấn tầng lầu, khi cánh cửa thang máy chuẩn bị khép lại thì lại đột ngột mở ra, Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn người bước vào thang máy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cô mỉm cười nói: "Anh Hàn, anh mới từ bệnh viện trở về sao?"



"Ừm, cô ra ngoài bây giờ mới về?" Hàn Trạch Dương nhíu mày, bây giờ đã 10 rưỡi, một cô gái như cô lại ra ngoài về muộn như vậy?



Bạch Lăng Diệp cười cười: "Ừm, tôi đi gặp bạn cũ, vì lâu rồi không gặp nên hàn huyên có hơi lâu! Mà chắc mẹ anh đã tỉnh rồi nhỉ! Nếu bác ấy có gì bất thường thì anh có thể gọi điện báo cho tôi một tiếng!"



"Ừ, bà ấy tỉnh rồi, Hạo Thiên nói chỉ cần nằm viện tĩnh dưỡng mấy ngày thì có thể xuất viện!"



"Vậy tôi yên tâm rồi!" Một tiếng "Tinh" vang lên Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn số tầng lầu rồi mỉm cười với anh: "Đến tầng của tôi rồi, tôi ra ngoài trước đây! Tạm biệt anh!" Nói xong Bạch Lăng Diệp liền quay người bước ra khỏi thang máy.



Hàn Trạch Dương không nói gì mà đợi cô bước ra ngoài rồi, anh mới bước ra sau cô.



Bạch Lăng Diệp lúc này mới quay đầu nhìn anh hỏi: "Anh cũng ở tầng này sao?"



Hàn Trạch Dương gật gật đầu: "Ừ, tôi ở căn số 507!"



"Ồ, vậy chúng ta là hàng xóm rồi! Anh Hàn, từ nay về sau mong anh giúp đỡ nhiều hơn!" Bạch Lăng Diệp mỉm cười nói. Nhà cô là căn 508, nhà anh là căn 507, chẳng phải là ở ngay sát vách nhà cô rồi sao.



"Nếu đã là hàng xóm thì không cần khách sáo với tôi như vậy! Dù sao sau này còn phải gặp nhau nhiều mà!" Hàn Trạch Dương nói, anh cũng không ngờ cô lại là người vừa mới chuyển tới sát vách nhà anh, đây liệu có phải là duyên phận?



"Được, tôi sẽ không khách sáo nữa. Vậy, tôi vào nhà trước đây, tạm biệt anh!"



"Tạm biệt!" Hàn Trạch Dương nhẹ giọng nói.



Bạch Lăng Diệp mở cửa đi vào nhà, Hàn Trạch Dương ở ngoài cửa đứng nhìn cô vào nhà rồi mới xoay người nhập mật mã, mở cửa đi vào nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK