Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi - Chương 17
Nhưng mà, Tạ An còn không biết loại cảm ứng này gọi là cảm ứng song bào thai
Lúc này, ở bên kia.
Diệp Như Hề còn không biết bởi vì câu nói trong lúc vô tình của cô, thế nhưng lại vén màn cho một chân tướng khác của câu chuyện.
Lúc này cô vội vàng cầm theo lễ phục chạy về nhà.
Ngày hôm sau, Vu Bình thật sự mang theo cô đi đến một bữa tiệc.
Tới khách sạn Đại Đường, mà bên tổ chức rõ ràng là Long Đằng.
Vu Bình nhìn cô một cái, giọng điệu tràn ngập đắc ý nói:
“Mày ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc, nếu phá hủy cả bữa tiệc này, mày cũng không có trái ngọt mà ăn đâu! Như Mạn chính là nữ chủ nhân hôm nay đó!”
Diệp Như Hề vô cùng kinh ngạc.
Cho đến khi cô thấy Diệp Như Mạn đứng bên cạnh Tạ Trì Thành, cô mới hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì.
Thì ra Diệp Như Mạn chính là phu nhân của Tạ Trì Thành ư?
Cũng chính là mẹ của Tiểu An?
Loading...
Người phụ nữ ác độc và ngu xuẩn như vậy sao có thể sinh ra đứa nhỏ ngoan ngoãn thông minh thế được! Diệp Như Hề thu hồi tầm mắt chính mình, trấn định đứng đó.
Mặc kệ chuyện này có khó tin đến mức nào cũng đều không liên quan tới chuyện của cô, chỉ là trong lòng cảm thấy Tạ Trì Thành đúng là kẻ mắt mù.
Vu Bình thấy cô không có phản ứng gì, trong lòng an tâm hơn một chút.
Nếu có thể bà ta cũng không muốn mang theo Diệp Như Hề tới tham gia bữa tiệc, nhưng trong bữa tiệc này bà ta có mục đích riêng.
Vu Bình làm sao có thể tình nguyện nuôi không Diệp Như Hề cùng đứa con gái bà ta nhìn đã chướng mắt của cô được, đương nhiên là đem vội vàng gả ra ngoài là thích hợp nhất.
Vu Bình cho dù thế nào cũng không muốn thừa nhận, Diệp Như Hề đúng là rất xinh đẹp.
Đặc biệt là đêm nay cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, cho dù là là áo váy kín cổng cao tường cũng không thể ngăn được vẻ ngoài diễm lệ của cô.
Dáng người thướt tha kia, vòng eo thon nhỏ có thể dường như có thể ôm vừa chỉ bằng một bàn tay, cùng với khuôn mặt thanh tú, trang điểm tinh xảo, thật sự quá đẹp.
Ánh mắt Vu Bình u ám, trực tiếp duỗi tay túm chặt Diệp Như Hề đem cô kéo đi thẳng.
Diệp Như Hề nhíu nhíu mày, không có nói cái gì.
Vu Bình một đường kéo cô vào căn phòng trên lầu, nói: “Mày ngồi yên ở chỗ này, trễ chút nữa tao sẽ qua đây.”
Diệp Như Hề ừ một tiếng, không nói cái gì.
Sau khi Vu Bình rời đi, Diệp Như Hề đứng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy trào phúng.
Nếu như hiện tại cô còn không biết Vu Bình có chủ ý gì thì thật uổng công cô ngồi tù năm năm trời rồi.
Cô kiểm tra toàn bộ căn phòng, một mùi hương nhàn nhạt xông vào chóp mũi, quả nhiên phát hiện ở trong góc phóng có một hộp huân hương, vẫn là mùi vị quen thuộc kia.
6 năm trước lúc cô tham gia bữa tiệc kia đã từng ngửi qua mùi hương này, hơn nữa còn uống phải một ly nước đã bị hạ thuốc, mới mơ mơ màng màng đụng phải người đàn ông kia.
Lại giở trò cũ ra, là cảm thấy cô không có đầu óc, hay là do bọn họ ngu ngốc đây?
Diệp Như Hề đem huân hương ném vào trong nhà vệ sinh, thử khẽ mở cửa, quả nhiên đã bị khóa lại.
Cô tùy ý cầm theo một bình hoa trang trí, tránh ở phía sau cửa, kiên nhẫn chờ đợi.
Không bao lâu, liền nghe thấy được tiếng bước chân.
Cửa được mở ra, một mùi men rượu ập vào gay mũi.
“He he, tiểu mỹ nhân ơi, ta tới đây.”
Một người đàn ông mập mạp nở nụ cười đáng khinh nhìn nhìn trong phòng, phát hiện bên trong không có một bóng người.
“Ô? Tiểu mỹ nhân lại còn thích chơi trò này hả? Không sao cả, anh trai đi tìm em nhé!”
Diệp Như Hề không nghĩ tới Vu Bình thật sự lại chơi chiêu này, vốn dĩ đang muốn đạp thẳng đối phương rồi chạy trốn.
Nhưng đến cuối cùng cô lại thay đổi chủ ý, lấy ra di động mở phần ghi âm ra.
Sau đó Diệp Như Hề liền bắt đầu xoay người giở trò, cô thả bù để tóc rối lòa xòa trước mặt, bóp mũi, nũng nịu giả vờ kêu lên: “ai yo ai bảo anh tới đây vậy ~”
Bởi vì đã bóp giọng, hơn nữa ánh đèn trong phòng nóng rực, thật mờ ảo, tất cả tạo nên bầu không khí rất thu hút người khác, gã đàn ông càng thấy cao hứng.
“Là Diệp phu nhân để cho ta tới, vừa lúc để cho ta tới nếm thử mùi vị, tiểu mỹ nhân, em đang ở nơi nào?”
“Diệp phu nhân là ai chứ? Tôi không quen biết anh, tôi sợ hãi.”
“He he, Diệp phu nhân còn không phải là Vu Bình sao, giám đốc Diệp cũng đã nằm ở bệnh viện như thế nhiều năm, nhà họ Diệp còn không phải do Diệp phu nhân định đoạt ư, vừa vặn ở chỗ ta có một phần hợp đồng Diệp phu nhân muốn, không phải......
He he, tiểu mỹ nhân , em yên tâm, em để anh nếm chút mật ngọt, ta khẳng định sẽ đem hợp đồng giao cho em!”
Trong lòng Diệp Như Hề thầm mắng một tiếng, chuyện làm ăn kiểu thế này mà bà ta cũng dám!
Ghi âm đủ rồi, Diệp Như Hề cũng không dây dưa thêm, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Thừa dịp người đàn ông kia không chú ý, cô trực tiếp nhảy đến trước mặt hắn, hóa trang giống như một ma nữ.
Gã kia lập tức bị dọa phải hét lên một tiếng.
Diệp Như Hề nhân cơ hội trực tiếp đập lọ hoa xuống, khiến hắn hôn mê luôn.
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng, còn chưa đi ra ngoài được, liền nghe thấy tiếng bước chân còn có tiếng nói chuyện ngắt quãng, nghe không rõ ràng.
“Mẹ, mẹ đã chuẩn bị tốt tất cả rồi sao?”
“Con yên tâm, lần này hẳn là sẽ thực hiện được, phía bên con thì sao?”
“Con thấy anh ấy đã uống xong rồi, hiện tại đã đi nghỉ ngơi.”
“Vậy con còn không mau mau chạy qua! Miễn cho đêm dài lắm mộng!”
“Mẹ, con từ từ sẽ đi, chờ thuốc phát huy tác dụng đã.”
“Số phòng nhớ kỹ rồi chứ! Lần này sau khi thành công, nhớ rõ nhất định phải đi đăng ký! Một ngày không đăng ký thì con cũng chỉ có danh không có phận, không có chút thực quyền nào, sau này cũng không được chia một phân tiền của nhà họ Tạ đâu.”
“Đã biết, mẹ.”
Diệp Như Hề mắt thấy hai người kia muốn đi lại đây, không có cách nào, thấy cửa phòng bên cạnh có khe hở, cô không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đi vào.
Mới vừa đi vào liền cảm thấy không thích hợp, lại một mùi huân hương quen thuộc kia xông vào mũi.
“Cô vào đây làm cái gì?”
Giọng nói bí bách mà trầm thấp từ mép giường truyền đến.
Diệp Như Hề nhìn qua, bởi vì quá tối, nhìn không thấy bóng dáng người kia.
Nhưng mà giọng nói này cô đã quá quen thuộc, là Tạ Trì Thành!
Ngửi được mùi hương này, nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi của hai mẹ con Diệp Như Mạn, Diệp Như Hề lập tức hiểu rõ, cảm thấy có vài phần buồn cười.
Rõ ràng đã là vị hôn phu rồi, Diệp Như Mạn còn phải dùng tới thủ đoạn vụng về như vậy ư?