Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi - Chương 18
Còn không có chờ Diệp Như Hề mở miệng nhắc nhở người trong phòng, một bóng dáng to lớn đã đánh úp lại.
Cả người cô bị người đó mạnh mẽ ôm lấy, trực tiếp ném lên trên giường, anh dùng tay bóp lấy cổ cô.
Thân thể Tạ Trì Thành sôi sục, kêu gào muốn đè lên, nhưng lý trí lý trí của anh lại mạnh mẽ kiềm chế, trong lòng đối Diệp Như Mạn càng thêm bực bội.
Loại thủ đoạn giày xéo này, cô ta cũng dám làm ra được.
Diệp Như Hề không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp bóp chặt cổ mình như vậy, còn thô lỗ đến thế, lễ phục trên người cô cũng sắp bị xé rách rồi.
Anh đã nhận sai người!
Diệp Như Hề liều mình giãy giụa, nhưng hành động của cô hiển nhiên đã chọc giận Tạ Trì Thành.
“Đừng nhúc nhích, đây không phải là điều cô muốn sao?”
Giọng điệu Tạ Trì Thành mang theo vẻ trào phúng, làm sao anh lại không biết thể trạng của bản thân hiện tại được chứ.
Loại thủ đoạn vụng về này cũng đã dùng đến, vị trí vợ chưa cưới của nhà họ Tạ ngồi chưa đủ yên ổn hay sao?
Vậy không nên trách anh nhục nhã!
Cái thân phận vị hôn thê này, anh cũng nên thu lại rồi!
Diệp Như Hề nóng nảy, mắt thấy quần mình sắp bị lột sạch, nhưng cô lại không dám hô hoán lên, một khi bị Tạ Trì Thành biết là cô có mặt, kết cục của cô sẽ thê thảm vô cùng!
Cô vừa mới bắt được đoạn ghi âm có thể uy hiếp Vu Bình, nếu như bị Vu Bình biết cô đã bò lên giường của Tạ Trì Thành, đặc biệt là Tạ Trì Thành còn là vị hôn phu của Diệp Như Mạn , chuyện này chỉ khiến hai mụ đàn bà kia xúc động muốn trả thù cô.
Loading...
Hiện tại còn chưa nắm được chứng cứ đủ để có thể bảo vệ được Nhạc Nhạc, những chuyện ngoài ý muốn không thể để chúng xảy ra được.
Chỉ trong chốc lát suy nghĩ, quần áo trên người Diệp Như Hề đều bị lột ra gần như sạch sẽ.
Tác dụng của thuốc trong người Tạ Trì Thành cũng dần dần gia tăng, anh đang muốn đem người phụ nữ đáng giận đã bị lột sạch ném ra khỏi phòng, ngoài ý muốn lại chạm phải làn da ấm áp non mịn kia, xúc cảm trơn mượt lại khiến người ta lưu luyến không muốn buông tay.
Hơn nữa, anh còn mơ hồ ngửi được mùi kẹo sữa thơm mát trên người cô gái này.
Trên người Diệp Như Mạn tại sao có thể có mùi hương này được chứ?
Diệp Như Hề cũng không biết trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì, lúc này quần áo trên người cô đã ít ỏi không đủ che thân nữa.
Cô vừa thẹn vừa gấp, cũng không rảnh lo có thể bị phát hiện hay không nữa, thừa dịp người đàn ông giật mình lơ đãng, liền duỗi tay liều mình đẩy anh ra, giáng một cái tát thẳng vào mặt anh.
Tiếng bàn tay tát xuống giòn tan vang lên, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Tạ Trì Thành vốn dĩ đang bị tác dụng của thuốc kích thích cũng trở nên tỉnh táo lại, theo đó là sự phẫn nộ khủng khiếp.
Chưa từng có một người nào dám đánh anh như vậy!
Một đôi bàn tay to trực tiếp đem Diệp Như Hề túm trở về, lúc này đây, không có chút nào thương tiếc, cảm giác hít thở không thông khiến Diệp Như Hề cảm nhận được bản thân như đang dãy dụa trước ranh giới tử thần
Trong lúc giãy dụa, phần áo của Như Hề cũng bị kéo ra, vết sẹo trước ngực cô cũng lộ ra.
Theo ánh trăng mờ ảo, Tạ Trì Thành lại nhìn thấy rõ ràng.
“Là cô?!”
Diệp Như Hề không quan tâm xem anh đang nói gì, thấy anh đã dừng lại, trong lòng bừng lên lửa giận, rốt cuộc bất chấp việc có thể bị phát hiện hay không, cô duỗi tay đụng phải đèn bàn trên tủ đầu giường, đột nhiên giơ qua.
Tạ Trì Thành trước mắt tối sầm, ngã quỵ ở trên người cô.
Diệp Như Hề thở phì phò đem anh đẩy ra, luống cuống tay chân bò xuống giường rồi cầm quần áo mặc vào cẩn thận.
Cô oán hận nhìn chằm chằm anh một chút, hận không thể bóp chết người này, một màn vừa diễn ra làm cô nhớ tới chuyện khủng bố xảy ra sáu năm trước.
Chịu đựng mệt mỏi như vậy, Diệp Như Hề duỗi tay từ trên người anh lấy ra túi tiền, cô trực tiếp mang đi, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi khách sạn.
Chờ đến khi Diệp Như Mạn canh thời gian tiến vào phòng chuẩn bị một trận ân ái mặn nồng, lại thấy Tạ Trì Thành đầy đầu máu đang nằm ở trên giường.
“A!!!”
Tạ Trì Thành trực tiếp bị đưa đi bệnh viện.
Lúc anh tỉnh lại biết đầu mình bị người ta đập phải khâu mấy mũi, đám bác sĩ xung quanh không dám thở mạnh, sợ bản thân sẽ bị liên lụy.
Đường đường là tổng giám đốc của Long Đằng, lại bị đập đầu? Chuyện này mà truyền ra đúng là lấy mạng người.
May mắn thay, Tạ Trì Thành không có ý tứ nổi giận, sau khi bảo đám người lui xuống, chỉ để mỗi Tần Hải ở lại.
Thân là thư ký của Tạ Trì Thành, cũng là cùng anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, Tần Hải vẫn lấy can đảm hỏi: “Ông chủ, anh đây là......”
Tạ Trì Thành ấn ấn huyệt Thái Dương, đôi mắt tràn đầy sương mù, nói: “Đem Diệp Như Mạn bắt vào đây cho tôi”
“Phu nhân hiện tại......”
“Lập tức.”
“Vâng!”
Không bao lâu, Diệp Như Mạn đã bị mang lại đây, cô ta vừa thấy mặt Tạ Trì Thành, liền đỏ vành mắt, bày ra dáng vẻ quan tâm.
“Trì Thành, anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Là ai đã đánh anh thành như vậy? Em nhất định sẽ không bỏ qua cho người kia!”
Tạ Trì Thành âm u nhìn đối phương, Diệp Như Mạn bị ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn thì thụt lùi.
“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, người năm đó là cô sao?”
“Trì Thành, anh, anh đang nói gì vậy chứ?”
“Trả lời tôi, 6 năm trước, đêm hôm đó, thật sự là cô sao?”
Diệp Như Mạn lập tức rơi nước mắt, “Trì Thành! Anh đang nghi ngờ em sao?”
“Nói.”
Diệp Như Mạn khóc như hoa lê đái vũ, nhưng trong lòng cô ta lại không hề hoảng loạn chút nào, mấy năm nay cô ta đã sớm dựa theo yêu cầu của mẹ mình diễn xuất điêu luyện cho những tình huống thế này.
“Ngày đó em uống xong rượu, vốn định đi tìm căn phòng để nghỉ ngơi một chút, lại bị anh, anh......”
Khuôn mặt cô ta đột nhiên nổi lên hai vạt ửng đỏ, không cần nói cũng biết câu sau là gì.
Tần Hải khá xấu hổ sờ sờ cái mũi, nếu không phải là mệnh lệnh của ông chủ, giờ phút này anh ta cũng rất muốn rời đi, đối với phu nhân của ông chủ tuy rằng trong lòng anh ta coi thường, nhưng cũng không dám nghi ngờ.
“May mắn là anh còn chịu trách nhiệm, em còn sinh Tiểu An cho anh nữa, Trì Thành, anh nghi ngờ em cái gì?”
Nhắc tới Tạ An, sắc mặt Tạ Trì Thành mới hòa hoãn một chút.
Tạ An là con trai của anh, không thể nghi ngờ, anh cũng không ngu ngốc đến mức không đi xét nghiệm để chứng minh chuyện này, nhưng anh thấy vết sẹo kia lại không phải chuyện giả.
Tối hôm qua người phụ nữ đó có vết sẹo y hệt với người cùng anh sáu năm trước, mà người phụ nữ tối hôm qua chắc chắn không phải là Diệp Như Mạn.
“Đem quần áo cởi ra.”
Sắc mặt Diệp Như Mạn trắng nhợt, “Trì Thành, anh, anh đang nói cái gì vậy?”
“Cởi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
“Trì Thành!”
Tần Hải cũng mang vẻ mặt xấu hổ, rất tự giác quay người đi.
Diệp Như Mạn nhìn sắc mặt Tạ Trì Thành , rất rõ ràng biết chính mình tránh không được nữa, liền chậm rãi cởi quần áo.
Chỉ thấy trên ngực cô ta có một vết sẹo cùng loại, nhìn qua quả thực giống nhau như đúc.
Tạ Trì Thành chau mày, chẳng lẽ là anh đã đoán sai? Trên thế giới còn có chuyện trùng hợp như vậy ư?