Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi - Chương 7
Ngoài phòng phẫu thuật, giấy thông báo bệnh tình nguy kịch lại một lần nữa được đưa ra.
Nhưng bác sĩ lại tìm không ra người đại diện ký tên, thấy từ trong áo khoác của Diệp Như Hề để lại có được tấm danh thiếp kia, không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại qua.
Trong khách sạn.
Tạ Trì Thành vừa mới bước vào phòng, liền thấy một bóng hình xinh đẹp đang đứng ở bên giường.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dây hở hang, trên mặt là lớp trang điểm dày cộm, cả người đều tản ra hơi thở quyến rũ.
Sắc mặt Tạ Trì Thành lạnh lùng, “Ai cho phép cô tiến vào.”
Diệp Như Mạn cô chịu đựng sợ hãi, uốn éo eo thon, chậm rãi tới gần Tạ Trì Thành.
Mùi nước hoa xộc thẳng tới khiến Tạ Trì Thành nhăn mũi, anh trực tiếp lui về phía sau vài bước, trên mặt là vẻ mặt chán ghét rõ ràng .
Sắc mặt Diệp Như Mạn cứng đờ một chút, lại không dám tự tiện tới gần, trên mặt mang theo biểu cảm lấy lòng, nói: “Em vừa nhớ tới là anh đã trở lại rồi”
Tạ Trì Thành cũng không hẳn đối tốt với người phụ nữ này, nhưng cân nhắc tới việc cô ta đã có công sinh ra Tạ An, Tạ Trì Thành cũng để lại cho cô ta cái danh phận vị hôn phu, cuộc sống quần áo lụa là cũng trao cho cô ta đầy đủ.
Nhưng suy nghĩ khác ư? Anh không có hứng thú.
Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Cô có chuyện gì cần nói sao?”
Diệp Như Mạn có chút sợ anh, cũng không dám lỗ mãng, liền nói thẳng: “Em nghe nói anh ở chỗ này, liền tới thăm anh thôi.”
“Ừ. Hiện tại cô có thể đi rồi.”
Loading...
Sắc mặt Diệp Như Mạn cứng đờ, lòng tràn đầy phẫn nộ lại không dám biểu lộ ra ngoài, tính cách của Tạ Trì Thành trải qua sáu năm cô ta đã sớm nhìn thấu, chỉ nhỏ giọng nói: “Trì Thành, em muốn đi thăm Tiểu An.”
Nắm giữ không được người đàn ông này, quan trọng là nắm giữ được đứa trẻ.
“Không cần, Tiểu An đang rất ổn.”
Giọng điệu Tạ Trì Thành không hề lộ ra nửa phần muốn thương lượng.
6 năm trước sau đêm hôm đó qua đi, Tạ Trì Thành phụ trách đến cùng, tìm cô ta về đây.
Nhưng điều khiến anh thấy kỳ lại chính là, sau khi anh nhìn thấy Diệp Như Mạn một lần nữa, lại không có cảm giác của buổi tối ngày hôm đó nữa.
Anh không ngừng hoài nghi xem có phải mình tìm nhầm người rồi hay không?
Nhưng mà, lúc ấy cử người đi rõ ràng đã tìm người dựa theo số nhà kia, cho nên không có khả năng sẽ xảy ra lỗi!
Chỉ có thể nói, do anh đã tưởng tượng tất cả quá tốt đẹp rồi.
Rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ từng có quan hệ một lần, anh lại cho rằng bản thân đã gặp đúng người.
Hơn nữa, sau khi tiếp xúc càng nhiều, anh càng ngày càng cảm nhận được Diệp Như Mạn là con người thô bỉ cùng thực dụng, càng khiến anh không bao giờ muốn chạm vào cô ta dù chỉ một chút.
Nếu không phải cô ta thuận lợi sinh hạ Tiểu An, Tạ Trì Thành cũng không ngu ngốc để cô ta ở bên cạnh lâu như vậy.
Nhưng nếu cô ta muốn lợi dụng đứa trẻ để làm cái gì, những gì anh có thể cho cô ta, cũng có thể thu hồi ngay lập tức.
“Trì Thành, em chỉ là muốn nhìn Tiểu An một chút......”
Đứa nhỏ này là át chủ bài lớn nhất của cô ta, sao cô ta có thể bỏ mặc nó được chứ.
Ánh mắt Tạ Trì Thành lạnh lùng, nói: “Diệp Như Mạn, cô nên trở về rồi đấy.”
Sắc mặt Diệp Như Mạn trắng bệch, cô ta vốn là vị hôn thê của Tạ Trì Thành, lại ngay cả tư cách được ở cạnh anh cũng không có, nhưng cho dù có như thế nào cô ta cũng không thể buông bỏ gốc cây đại thu nhà họ Tạ này được.
“Trì Thành, chúng ta có nên...... cho Tiểu An một đứa em trai hay em gái nữa không? Tiểu An một mình thì có chút cô đơn.”
Càng quan trọng là, dù sao Tạ An cũng không phải con ruột của cô ta, dù thế nào cô ta cũng không thể an tâm!
Diệp Như Mạn liền cả gan muốn duỗi tay ôm lấy Tạ Trì Thành, nhưng tay cô ta còn chưa có dựa gần, thì đã đông cứng lại dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Trì Thành
“Không cần.”
Giọng điệu cường ngạnh, không hề có ý định muốn thương lượng.
Trong lòng Diệp Như Mạn thầm mắng một tiếng, 6 năm qua cô ta sống chẳng khác nào thủ tiết! Nếu không phải Tạ Trì Thành có thân phận cao quý, sao cô ta chấp nhận được chứ!
“Cô nên đi rồi đó.”
Diệp Như Mạn cũng không dám dây dưa thêm nữa, sợ anh thật sự nổi giận, hoàn toàn không để ý tới cô ta nữa.
Tạ Trì Thành lạnh lùng thu hồi ánh mắt, lúc này, di động bỗng nhiên vang lên.
Giọng anh không vui tiếp điện thoại: “Ai?!”
“Chúng tôi là bệnh viện số một thành phố, ngài có quen biết Diệp Hỉ Nhạc không? Xin lập tức......”
Diệp Hỉ Nhạc?
Tạ Trì Thành đột nhiên nghĩ tới cô bé nhỏ đáng thương ngày hôm đó, bỗng nhiên hoảng hốt một chút, ngực như là bị người ta đâm một nhát.
Sau khi cúp điện thoại thì lập tức chạy thẳng tới bệnh viện, Tạ Trì Thành phóng xe như điên đến bệnh viện trực tiếp đi tới phòng phẫu thuật.
Khi biết được Diệp Hỉ Nhạc bệnh nặng đang phải vào viện cấp cứu, mà mẹ con bé lại không thấy bóng dáng đâu, Tạ Trì Thành gần như lập tức nghĩ đến hành động bỏ rơi con gái để né tránh khoản phí chữa bệnh của người phụ nữ kia.
Tạ Trì Thành chịu đựng sự phẫn nộ, nói dối là cha của đứa bé mà ký tên, thanh toán luôn khoản phí chữa bệnh khổng lồ.
Bên kia, trong lúc Diệp Như Hề tỉnh lại sau cơn mê man, thậm chí còn không rảnh điều chỉnh hơi thở, vội vội vàng vàng bò dậy, một đường ba chân bốn cẳng chạy vào phòng phẫu thuật, lại thấy Tạ Trì Thành đang đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật.
“Anh, anh là......”
Diệp Như Hề loáng thoáng cảm thấy bóng dáng người này rất quen thuộc, nhưng trong chốc lát lại nghĩ không ra.
Tạ Trì Thành quay đầu, thấy Diệp Như Hề, sắc mặt lập tức trầm xuống anh nói: “Cô chính là mẹ của Nhạc Nhạc?”
“Đúng vậy, tôi là mẹ của Nhạc Nhạc , anh là ai?”
“Vừa rồi cô đã đi nơi nào thế?”
“Tôi.....”
“Trong thời điểm Nhạc Nhạc cần cô nhất, cô đã đi nơi nào?! Hả?!”
Tạ Trì Thành cũng không biết tại sao bản thân lại phẫn nộ đến như vậy, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh bé gái nhỏ đơn độc một mình trong phòng phẫu thuật, mà mẹ cô bé lại không ở bên, anh liền không kiềm chế được bản thân mà tức giận.
Tạ Trì Thành nắm chặt tay, đột nhiên vung tay qua.
Diệp Như Hề theo bản năng nhắm mắt lại, nỗi sợ hãi chiếm cứ trong lòng.
Gió thổi qua bên tai và nắm đấm của anh đập mạnh vào bức tường phía sau cô.
“Ầm” một tiếng, như là đang hung hăng nện vào trên lồng ngực cô.
“Người như cô, hoàn toàn không xứng làm mẹ.”
Tạ Trì Thành thu tay về, mu bàn tay bị rách da cũng không cảm thấy đau.
Diệp Như Hề thở hổn hển muốn giải thích, di động Tạ Trì Thành lại vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến, nét thô bạo trên mặt Tạ Trì Thành thoáng giảm bớt.
“Chung Thúc, có chuyện gì thế?”
“Thiếu gia, tiểu thiếu gia lại không chịu ăn cơm, dạ dày đau dữ dội, bác sĩ có tới nhìn, nhưng tiểu thiếu gia cũng không chịu uống thuốc, khả năng phải cần thiếu gia trở về một chuyến.”
Tạ Trì Thành nhíu mày, “Hiện tại tôi liền trở về.”
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Trì Thành quay đầu nhìn Diệp Như Hề, nói: “Từ ngày mai trở đi, cô hãy cút khỏi công ty, Long Đằng không chứa chấp nổi một người ích kỷ như cô.”
Hô hấp Diệp Như Hề cứng lại, tay chân lạnh toát, theo bản năng nói: “Không! Anh không thể đuổi tôi đi được!”
Mất đi phần công việc này, Nhạc Nhạc liền mất đi hy vọng sống sót!
【】,