Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi - Chương 31
【】,
Diệp Như Mạn đi theo bên cạnh Tạ Trì Thành, thấy anh vừa ngồi trên xe, theo bản năng cô ta cũng muốn leo lên ngồi.
Nhưng cửa xe lại vô tình đóng sầm lại.
Người đứng ngoài chỉ biết trợn tròn mắt.
“Trì Thành, em và anh cùng đi đi, anh đừng để em lại.”
Nhưng, xe lại trực tiếp lao vọt đi, khói bụi phía sau sặc đầy một miệng của Diệp Như Mạn .
Cô ta vội vàng lui về phía sau ho sù sụ.
Vừa ngẩng đầu lên, cả đoàn xe dài đều nối đuôi nhau vọt đi, chỉ để lại mình cô ta đứng trơ trọi.
Diệp Như Mạn thiếu chút nữa bị những ánh mắt tò mò phía sau xuyên thủng rồi, dậm chân một cái, cô ta chạy vào hầm để xe leo lên xe mình rồi rời đi.
Trong xe, Lâm Tử Ngang bởi vì tò mò cũng chạy theo lại đây, chỉ là vì để giấu ntai mắt người ngoài nên anh ta cũng không xuống xe, chỉ ngồi đợi ở trên xe mà thôi.
Lâm Tử Ngang nhìn nhìn Diệp Như Mạn bị ném lại phía sau thì nhếch miệng nở nụ cười, “Ông chủ à, anh thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào đó nha, không thèm nói một câu đã ném lại bà xã nhà mình rồi.”
“Đừng dài dòng nữa.”
Lâm Tử Ngang cười he he, nói: “Ông chủ, cọc hôn sự này anh có muốn từ hôn cũng khó khăn rồi, người phụ nữ kia giờ có thông minh hơn rồi, lại còn biết chạy vào tay lão phu nhân bên đó nữa đấy.”
Loading...
Sắc mặt Tạ Trì Thành lạnh lùng, anh nói: “Cô ta sẽ phải hối hận.”
Lâm Tử Ngang cũng không nói nhiều lời nữa, liền mở ra máy tính ấn vài cái, lơ đãng nói: “Đúng rồi, ông chủ, kỹ thuật máy tính của Tiểu An còn có thể lợi hại hơn nữa, anh thật sự không định đưa thằng bé đến khu huấn luyện đặc biệt để nâng cao trình độ à? Thằng bé sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất ở đó.”
Tạ Trì Thành trầm mặc một chút.
“Hơn nữa để thằng bé ở nơi đó mới càng an toàn, nếu không chẳng bao lâu, người bên phía lão phu nhân kia khẳng định sẽ liều chết một phen, Tiểu An rõ ràng chính là nhược điểm của anh, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không tốt chút nào.”
Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Không cần, không ai có thể tổn thương đến thằng bé.”
Trong lòng Lâm Tử Ngang tràn đầy hoài nghi, vốn dĩ chuyện này đã sớm quyết định xong rồi, cũng đã liên lạc xong với người bên đó rồi, bọn họ phía bên kia cũng tràn đầy chờ mong được đón Tạ An sang, cũng đã đưa ra bảo đảm sẽ dạy dỗ Tạ An thật tốt.
Không nghĩ tới, Tạ Trì Thành hình như lại thay đổi quyết định?
“Anh chắc chắn sao?”
Lâm Tử Ngang nói với vẻ đáng tiếc, rất nhiều người muốn đi vào đó còn không có cơ hội đâu!
Chỉ cần Tạ An đi vào rồi được dạy dỗ một khoảng thời gian, khi ra ngoài nhất định sẽ trở thành người thừa kế hoàn mỹ nhất.
“Qua khoảng thời gian nữa rồi nói.”
Lâm Tử Ngang nhạy bén nhận thấy được thái độ của Tạ Trì Thành có chút kỳ lạ, hầu hết những quyết định anh đã đưa ra thì không một ai có thể thay đổi được, lần này hình như không giống những lần trước.
Chiếc xe lướt nhanh như một cơn gió, đi về hướng nơi ở của lão phu nhân .
Đó là một căn biệt thự nằm ở lưng chừng núi, nằm trọn trên đoạn đường phồn hoa nhất của Đế Đô, giá trị thị trường lên tới vài trăm triệu, người sống ở trong đó không phú thì quý (không giàu thì cũng phải có thân phận cao quý).
Quãng thời thơ ấu của Tạ Trì Thành đã trải qua ở đây, nhưng cảm giác của anh đối với nơi này, chỉ có chán ghét.
Xuống xe, hai hàng người làm xếp hàng cung kính khom lưng, đồng thời hô lên một tiếng: “Hoan nghênh thiếu gia đã về nhà.”
Tạ Trì Thành cũng không chững lại bước chân mà trực tiếp đi thẳng.
Trong hoàn theo phong cách cách tân, mang hơi hướng phục cổ , hoành tráng của Trung Quốc thời đại xưa, đồ nội thất bằng gỗ đỏ càng thêm vài phần dày nặng, toàn bộ ngôi nhà mang một bầu không khí trầm mặc và áp lực.
Một bà lão với mái tóc bạc trắng ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ, cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mới nhàn nhạt nói: “Cậu đã chịu trở lại rồi sao?”
Tạ Trì Thành thậm chí còn không thèm che giấu biểu cảm đầy khinh miệt, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, “Bà đang muốn làm cái gì ?”
Lão phu nhân trực tiếp đem chén trà trong tay ném mạnh xuống đất.
“Bây giờ anh đã trưởng thành rồi, cánh cũng cứng rồi, ngay cả lời bà nội mình nói mà cũng không chịu nghe sao ?”
Lâm Tử Ngang đi theo phía sau Tạ Trì Thành đang thầm nghĩ trong lòng nghĩ, tại sao bà già này còn chưa chịu nhìn nhận lại địa vị của bản thân bây giờ thế? Toàn bộ nhà họ Tạ đã sớm thay da đổi thịt từ lâu rồi.
Long Đằng chẳng qua chỉ là một con dao nhỏ trong tay Tạ Trì Thành mà thôi, cũng không phải tất cả sở hữu của Tạ Trì Thành.
Lâm Tử Ngang rõ ràng biết những sản nghiệp ngầm của Tạ Trì Thành khổng lồ biết bao nhiêu, đã sớm có thể đem cái gọi là danh môn vọng tộc đã từng hưng thịnh trăm năm nhổ sạch hết gốc rễ, sụp đổ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hiện tại còn chưa chịu ra tay, chẳng qua là đang hưởng thụ niềm vui từ từ hành hạ bọn họ mà thôi.
Đáng tiếc a, có một số người, đúng là càng già càng hồ đồ.
Lão phu nhân cũng chú ý tới tia dữ tợn trong mắt Tạ Trì Thành, trong lòng cũng có chút chột dạ, đối với đứa cháu trai này, thật ra bà ta lại có cảm giác khá sợ hãi.
Lão phu nhân ra vẻ trấn định, nói: “Anh rõ ràng là không có việc gì, tại sao còn thả tin tức ra ngoài nói bản thân bị bệnh nặng ?”
Tạ Trì Thành khẽ nhếch khóe môi, nói: “Không làm như thế, làm sao khiến lũ rác rưởi kia lòi mặt ra được.”
“Anh nói ai là rác rưởi! Đó là chú của anh đó!”
Lão phu nhân tức giận đến mức mặt mũi xanh mét, đám người làm ở xung quanh không ai dám thở mạnh.
Ý cười trên môi Tạ Trì Thành lại càng sâu, chỉ là trong ánh mắt ngập tràn lạnh lẽo, nói: “Chẳng qua cũng chỉ là rác rưởi.”
Lão phu nhân không chút nghĩ ngợi đã cầm lấy chén trà khác bên cạnh ném về phía Tạ Trì Thành.
Tạ Trì Thành nhấc chân lùi về phía sau một bước, nhưng từ bên cạnh lại xông tới một bóng người, dính luôn đòn vừa rồi.
“Ôi trời! Đau quá đi!”
Đầu Diệp Như Mạn lập tức chảy máu, cô ta ngồi phịch xuống đất, hai mắt đã đỏ hoe.
Nhưng Tạ Trì Thành lại khinh thường không thèm liếc mắt tới cô ta lấy một cái.
Diệp Như Mạn cắn chặt răng, che lại miệng vết thương, nhỏ giọng nói: “Bà nội, bà đừng nóng giận, Trì Thành không phải cố ý đâu, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Lâm Tử Ngang ở phía sau không kiềm chế được mà trợn trắng mắt, người phụ nữ này còn có thể ngu xuẩn hơn được nữa không? Thật sự cho rằng làm như vậy là có thể khiến cho Tạ Trì Thành cảm động ư?
Lão phu nhân thấy Diệp Như Mạn thì ánh mắt chợt lóe lên, nói: “Như Mạn à, cháu cũng tới hả, Tiểu An đâu rồi?”
Diệp Như Mạn ấp úng nói không nên lời, trước đó lão phu nhân đã giao cho cô ta một nhiệm vụ, chính là tìm được Tạ An, rồi sẽ đưa thằng bé đó qua đây.
Nhưng mà Diệp Như Mạn chạy qua chạy lại khắp nơi, đều không tìm được bóng dáng Tạ An đâu cả.
Tạ Trì Thành thật sự bảo vệ Tạ An rất cẩn mật!
Lão phu nhân thấy vẻ mặt đối phương như vậy cũng biết chuyện này không thành, không cam lòng nói nới Tạ Trì Thành: “Lần này đây, nhóm người chú của anh đã xuống đài, ta cũng không tính toán so đo, Tạ An dù sao cũng là chắt trai của ta, là máu mủ của nhà họ Tạ chúng ta, anh đưa thằng bé đến ở cạnh ta, ta tự mình dạy dỗ nó.”
Lâm Tử Ngang lại trợn trắng mắt, còn ngoáy ngoáy lỗ tai vài lần, bà lão phu nhân này còn hồ đồ hơn so với lúc trước nữa.
Còn muốn công khai dùng Tạ An để uy hiếp tới Tạ Trì Thành ư?
Bà ta vậy mà dám nói tới chuyện này!
Quả nhiên, vẻ thù địch của Tạ Trì Thành càng sâu, càng trở nên khủng bố, khuôn mặt anh bình tĩnh đến đáng sợ.
“Căn biệt thự này tôi thu hồi lại, bà có thời gian ba ngày để cút ra ngoài.”
“Tạ Trì Thành! Anh dám!”
【】,