CHƯƠNG 17: ANH CHỦ ĐỘNG LẠI GẦN
Lạc Phương Nhã không hề biết Tô Hiên Minh đang bắt đầu ra tay với nhà hàng lớn thành phố Z.
Sau khi tắm rửa xong, cô nằm trên giường nhưng trằn trọc mãi cũng không ngủ được.
Chỉ cần nhớ đến ánh mắt của Tô Hiên Minh khi nhìn thấy chỗ tiền mặt và thẻ của cô là cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu, mũi cũng cảm thấy chua xót.
Tại sao lại cảm thấy khó chịu? Lạc Phương Nhã, mày đừng quên, phản ứng như vậy là bình thường. Hơn nữa e rằng sau này hai người sẽ không còn có quan hệ gì nữa.
Lạc Phương Nhã cứ khuyên bảo chính mình như vậy, âm thầm chôn giấu sự khó chịu kia vào sâu trong tim.
Lại không ngờ được, hôm sau cô lập tức bắt đầu mối quan hệ giữa mình và Tô Hiên Minh.
Sáng ngày hôm sau, Lạc Phương Nhã vô cùng bận rộn, bởi vì một nhóm khác thiếu người, nên sáng hôm nay cô được điều sang để giúp đỡ.
Sau khi ăn xong bữa trưa, cô quay về phòng làm việc để nghỉ trưa.
Quả thực không thấy buồn ngủ nên Lạc Phương Nhã lại ngồi làm việc một lúc, sau đó buồn chán lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị lướt Weibo.
Cô mở điện thoại ra thì thấy thông báo có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Cô mở ra, khi phát hiện cuộc gọi nhỡ và tin nhắn kia đều là của ‘anh Tô’ thì mới đầu cô có hơi sửng sốt, sau đó là cảm thấy khó hiểu.
Cô vốn cho là họ sẽ không có bất kỳ quan hệ nào, lại không ngờ Tô Hiên Minh sẽ gọi điện và gửi tin nhắn cho cô.
Có lẽ là gọi điện cho cô nhưng không ai nghe nên mới gửi tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là: “Cô vẫn còn giận tôi sao?”
Lạc Phương Nhã ngẩn người khi nhìn thấy nội dung tin nhắn này của Tô Hiên Minh.
Cô đang giận anh?
Anh cho là cô đang giận anh, còn cô thì cho là anh coi thường cô. Lạc Phương Nhã không biết nên khóc hay nên cười.
Lạc Phương Nhã lập tức gửi tin nhắn cho Tô Hiên Minh: “Tôi không giận anh.”
Tô Hiên Minh hẳn đang bận rộn nên mới không trả lời cô ngay được.
Lạc Phương Nhã tắt phần tin nhắn, mở Weibo lên để đọc tin tức.
Rõ ràng điện thoại cô có cài chuông báo tin nhắn, nhưng trong khi lướt tin tức thì cô vẫn thường nhìn về phía thanh thông báo, xem có tin nhắn mới hay không.
Mấy phút sau, Tô Hiên Minh vẫn chưa trả lời.
Lạc Phương Nhã thấy tin tức cũng không có gì thú vị, cô nằm xuống bàn làm việc, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía điện thoại, không thèm chớp mắt. Chỉ đến khi chuông điện thoại vang lên, cùng với sự xuất hiện của hai chữ ‘anh Tô’ thì ánh mắt của cô mới sáng lên.
Sau đó vội vàng mở phần tin nhắn ra: “Ừ.”
Câu trả lời của Tô Hiên Minh cũng đơn giản và hờ hững như con người của anh vậy.
Khỏe miệng của Lạc Phương Nhã khẽ nâng lên, sau đó cô bắt đầu soạn tin nhắn: “Đang rất bận sao?” Sau đó cô lại cảm thấy không thích hợp, nên cô sửa thành: “Ăn cơm chưa?”
Lúc này Tô Hiên Minh nhanh chóng trả lời: “Vẫn chưa.”
“Vẫn chưa?” Lạc Phương Nhã vừa gõ chữ vừa nhíu mày, sau đó cô lại soạn một tin nhắn mới: “Sắp một giờ rồi, sao anh vẫn chưa ăn cơm? Không ăn cơm đúng giờ thì sẽ bị đau dạ dày đó.”
“Giờ ăn đây.” Tô Hiên Minh ngồi trước bàn làm việc, vừa mở hộp cơm mà Chu Thạc mua cho anh, vừa trả lời tin nhắn của Lạc Phương Nhã.
Chưa đến một phút, Lạc Phương Nhã đã gửi tin nhắn qua: “Được rồi, anh ăn cơm trước đi, tôi đến giờ làm việc rồi.”
“Được.” Có lẽ sau khi Tô Hiên Minh gửi tin nhắn này đi thì Lạc Phương Nhã cũng đã bắt đầu làm việc nên cô mới không nhắn lại.
Anh vừa ăn cơm vừa đọc lại toàn bộ tin nhắn của anh vào Lạc Phương Nhã trong ngày hôm nay.
Thật ra cũng không có mấy câu, nhưng khóe môi của Tô Hiên Minh vẫn cứ cong lên.
Trái tim của anh giống như được hòa tan vậy, ấm áp, tê dại.
Chu Thạc mang tài liệu vào văn phòng, tình cờ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của Tô Hiên Minh chứa đầy ý cười, ánh mắt có vẻ rất dịu dàng.
Tổng giám đốc Tô đang cười? Mặc dù chỉ là một nụ cười nhẹ, nhưng Chu Thạc chắn chắn là anh ta không nhìn lầm, tổng giám đốc Tô nhà bọn họ đang mỉm cười! Còn vừa ăn vừa cười...
Tô Hiên Minh hình như đã để ý đến ánh mắt của Chu Thạc nên lập tức thu lại nụ cười trên mặt, anh nhìn về phía anh ta nói: “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Chu Thạc dám nói là có chuyện sao?
Anh ta đặt chỗ tài liệu trong tay lên bàn làm việc của Tô Hiên Minh, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Tô Hiên Minh giống như đang chạy trốn vậy.
Năm giờ ba mươi phút, Lạc Phương Nhã quay về bàn làm việc của mình, cô lấy điện thoại trong túi ra, trả lời lại tin nhắn của Tô Hiên Minh: “Tôi mới tan làm, anh tan làm chưa?”
Lạc Phương Nhã đi vào trong thang máy thì nhận được tin nhắn của Tô Hiên Minh: “Còn chưa, hôm nay tôi tăng ca.”
Lạc Phương Nhã gửi cho anh một chữ ‘ừ’, sau đó lại gửi thêm một câu: “Đừng vất vả quá!”
“Ừ, đi đường nhớ cẩn thận.”
...
Từ ngày hôm đó trở đi, mối quan hệ giữa Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã dần trở nên gần gũi hơn.
Nhưng vì cả hai người đều rất bận rộn, nên họ cũng chỉ nhắn tin cho nhau, chứ không gặp mặt.
Mặc dù chỉ nhắn tin liên hệ, nhưng Lạc Phương Nhã cũng luôn mong ngóng tin nhắn của Tô Hiên Minh mỗi ngày.
Tô Hiên Minh vốn là kiểu người tùy ý, bình thường rất ít khi mang theo điện thoại, bởi vì nếu như có người muốn tìm anh thì sẽ thông qua Chu Thạc.
Nhưng từ sau khi nhắn tin qua lại với Lạc Phương Nhã thì Tô Hiên Minh chưa từng rời xa chiếc điện thoại.
Cho dù đang trong buổi họp hay khi gặp khách hàng cũng vậy.
Người khác thì cho rằng đấy là điều bình thường. Chỉ có Chu Thạc là người biết rõ nhất việc này kỳ lạ như thế nào.
Mọi người có ai nhìn thấy tổng giám đốc Tô gửi tin nhắn trong buổi họp không? Có ai nhìn thấy tổng giám đốc Tô gửi tin nhắn khi đang gặp khách hàng không?
Chỉ cần có tin nhắn của ai đó gửi đến là tổng giám đốc Tô nhà bọn họ sẽ dừng hết mọi công việc trong tay để trả lời tin nhắn.
Tổng giám đốc Tô nhà bọn họ đang nhắn tin cho ai vậy? Chu Thạc thật sự vô cùng tò mò, nhưng cũng không dám tìm hiểu.
Nói đùa, anh ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!
Chu Thạc thầm than thở trong lòng, sau đó lại lên tiếng gọi tổng giám đốc Tô đang tập trung soạn tin nhắn của bọn họ: “Tổng giám đốc Tô?”
“Hả.” Lần này thì Tô Hiên Minh cũng đã nghe thấy, nhưng mà anh cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Chu Thạc khẽ sờ sờ mũi mình, nói: “Tổng giám đốc Tô, chúng ta đã theo dự án hợp tác với tập đoàn tài chính LM được hơn nửa năm, cuối cùng thì bọn họ cũng có ý muốn hợp tác rồi.”
Tô Hiên Minh rốt cuộc cũng đã ngẩng đầu lên: “Cậu chuẩn bị tài liệu trước đi, ngày kia chúng ta sẽ đến nước X để bàn chuyện hợp tác lần này với tập đoàn tài chính LM.”