• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Định Mệnh Anh Yêu Em


CHƯƠNG 56: LẠC THƯƠNG VY TÍNH KẾ KHÔNG THÀNH

Khi Tô Hiên Minh lái xe đến trước cao ốc Vạn Hà, Lạc Thương Vy đã sửa soạn xong xuôi đứng đợi anh ở bên đường.

Tô Hiên Minh khẽ nhíu mày, sau đó dần dần dừng xe trước mặt Lạc Thương Vy.

Lạc Thương Vy vốn dĩ còn thấy lạ, tại sao chiếc xe Mercedes GLS lại dừng trước mặt cô ta.

Khi nhìn thấy Tô Hiên Minh hạ cửa kính xe xuống, mắt của cô ta liền sáng lên.

Cô nở nụ cười tự mình nhận định là hoàn mỹ nhất với Tô Hiên Minh, sau đó đi đến về phía xe của Tô Hiên Minh.

Cô ta rất tự tin, chỉ cần khiến cô ta dựa sát được người đàn ông này, vậy thì người đàn ông này nhất định chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta.

Nhưng cô ta lại không biết Tô Hiên Minh căn bản không định để cô ta lên xe.

Lúc cửa xe của Tô Hiên Minh kéo không ra, Lạc Thương Vy còn tưởng Tô Hiên Minh quên mở khóa xe, nhắc nhở: “Anh Tô, anh chưa mở khóa xe.”

Tô Hiên Minh không có trả lời câu của Lạc Thương Vy, chỉ hỏi: “Lạc Phương Nhã ở đâu?”

Tô Hiên Minh đã tỏ rõ như vậy, Lạc Thương Vy nếu như không hiểu, vậy chính là đứa ngốc rồi.

Sắc mặt của cô ta một lúc trắng một lúc xanh, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không giữ được: “Anh Tô, anh nên biết rõ, chỉ có em biết chỗ ở của Lạc Phương Nhã.”

“Cho nên?” Đôi mắt của Tô Hiên Minh hơi híp lại, mang theo một hơi thở nguy hiểm.

Rõ ràng giọng nói của Tô Hiên Minh cực kỳ dụ hoặc, rõ ràng nói rất nhẹ nhàng, rõ ràng anh đang mỉm cười, nhưng ngữ điệu như thế này lại khiến Lạc Thương Vy cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng cô bây giờ nói chuyện, đã là leo lên lưng cọp khó xuống, cô ta cứng đầu nói: “Nếu như em không nói cho anh, anh vĩnh viễn sẽ không tìm được nó.”

Bởi vì trước đó từ chỗ của Lạc Phương Nhã biết được Tô Hiên Minh ngay cả tên cũng không nói cho Lạc Phương Nhã, Lạc Thương Vy bèn suy đoán liệu có phải Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh quen biết không sâu. Cho nên cô bây giờ không chút sợ hãi mà lừa Tô Hiên Minh như vậy, khiến Tô Hiên Minh thỏa hiệp với cô ta.

Nhưng Lạc Thương Vy lại không biết, cô ta muốn chơi tâm kế với Tô Hiên Minh căn bản đã chọn sai đối tượng rồi.

Tô Hiên Minh nếu như không phải sốt ruột muốn tìm ra Lạc Phương Nhã anh cũng sẽ không thèm gặp Lạc Thương Vy, nếu không anh có thể đợi đến ngày mai đến Đế Quang tìm Lạc Phương Nhã rồi.

“Vậy sao?” Tô Hiên Minh nở nụ cười lành lạnh khi nhìn Lạc Thương Vy.

Nhìn thấy nụ cười của Tô Hiên Minh, Lạc Thương Vy đối với suy đoán vốn dĩ trong lòng lại không chắc chắn nữa: “Anh...”

Tô Hiên Minh không thèm nhìn Lạc Thương Vy, sau đó khởi động xe rời khỏi.

Thấy chiếc xe của Tô Hiên Minh rời khỏi, Lạc Thương Vy tức đến giậm chân.

“Đáng chết, Lạc Phương Nhã tao nhất định sẽ không để mày ở bên cạnh anh ấy, anh ấy nhất định phải là của Lạc Thương Vy tao.”

Sau khi lái xe rời khỏi cao ốc Vạn Hà, Tô Hiên Minh lái xe trở lại khu Biển Hoa.

Lúc này trời đã gần tối, người ra vào ở cửa khu Biển Hoa dần dần nhiều lên.

Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm vào cửa tiểu khu, sợ bỏ lỡ Lạc Phương Nhã.

Thật ra anh hoàn toàn không chắc Lạc Phương Nhã sẽ xuất hiện ở cửa tiểu khu hay không, anh hoàn toàn giữ suy nghĩ Lạc Phương Nhã có thể xuất hiện .

Mà sự thật, ‘có thể’ của Tô Hiên Minh thật sự đúng rồi.

Đại khái đợi mất nửa tiếng, Tô Hiên Minh nhìn thấy Lạc Phương Nhã từ trên xe bus bước xuống, đi về phía tiểu khu, anh vội vàng mở cửa xe bước xuống.

Lạc Phương Nhã buổi chiều sau khi thay thuốc ở bệnh viện, nhớ ra catalog của mình sắp hết rồi, cho nên lại đi đến cửa hàng bách hóa đi một vòng. Bởi vì túi của cô bị cướp, thẻ, tiền mặt đều mất hết, Lạc Phương Nhã hoàn toàn dựa vào sự cứu trợ của Hứa Song Khanh nên vì cô ấy mà tiết kiệm, đi đường cô đi bằng xe bus.

Đợi khi cô loay hoay xách đồ từ trên xe bus xuống thì trời đã tối rồi.

Cô vừa xách túi đồ, vừa thở dài, suy nghĩ lương tháng này nửa tháng nữa mới được phát, những ngày sau nên sống như thế nào.

Khi xe đến cửa tiểu khu, cô đột nhiên nhìn thấy Tô Hiên Minh đang đứng ở cách đó không xa.

Lạc Phương Nhã thật sự không ngờ sẽ nhìn thấy Tô Hiên Minh ở trước cửa tiểu khu.

Vốn dĩ cô tưởng hôm qua anh rời khỏi như vậy, chắc bọn họ sẽ không tiếp tục gặp nhau nữa.

Lạc Phương Nhã vô thức siết chặt chiếc túi trên tay, sau đó đi về chỗ Tô Hiên Minh, cô đứng cách anh 1m, sau đó dùng giọng nói bình tĩnh chào hỏi với Tô Hiên Minh: “Thật khéo, anh đến đây làm việc sao?”

“Không phải.” Tô Hiên Minh lắc đầu: “Anh đến tìm em.”

Nghe thấy Tô Hiên Minh nói anh đến tìm cô, tay của Lạc Phương Nhã hơi run lên, ánh mắt lén lướt qua Tô Hiên Minh.

Vẻ mặt của Tô Hiên Minh vẫn lạnh nhạt như trước, không có khác biệt gì.

Thấy dáng vẻ này của anh, chắc là không có phát hiện bí mật của cô đâu?

Tuy nói có hơi lạc lõng, nhưng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Phương Nhã thu hồi ánh mắt lại, trên mặt nhiều thêm một ý cười: “Anh lúc này sao lại đến đây?”

Tô Hiên Minh thấy Lạc Phương Nhã cười, biểu cảm trên mặt cũng dịu lại vài phần: “Không gọi được cho em.”

Lạc Phương Nhã biết trong lời nói này của Tô Hiên Minh ẩn giấu ý là, không gọi điện được cho cô, bèn đến tìm cô.

Cô hít một hơi thật sâu rời trả lời: “Ừm, túi của em bị cướp rồi, điện thoại cũng bị cướp rồi.”

Lạc Phương Nhã lo lắng Tô Hiên Minh suy nghĩ nhiều, cố tình không nói bị cướp vào hôm qua.

Nhưng cô lại không biết Tô Hiên Minh hôm qua có gọi điện cho cô, cho nên Tô Hiên Minh liên hệ trước sau lại, lập tức biết Lạc Phương Nhã hôm qua bị cướp.

“Hôm qua lúc trở về?” Câu này của Tô Hiên Minh không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Lạc Phương Nhã biết không giấu được, bèn nói: “Cái đó... ngày hôm qua trên đường trở về, gặp phải vụ cướp xe.”

Lạc Phương Nhã nói rất khẽ, khiến Tô Hiên Minh gần như thật sự tưởng rằng sự việc đơn giản như lời cô nói. Tuy nhiên khi anh chú ý đến cánh tay quấn băng gạc của Lạc Phương Nhã, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên ngưng trọng.

Tay của cô sao lại bị thương? Lẽ nào bị thương trong vụ cướp hôm qua?

“Tay sao lại bị thương?”

Không đợi Lạc Phương Nhã trả lời, Tô Hiên Minh lại hỏi: “Bị thương khi bị cướp sao?”

Lạc Phương Nhã thấp giọng ‘ừm’ một tiếng, sau đó lại nói: “Bị thương một chút, chỉ là bác sĩ băng bó tương đối khoa trương thôi.”

Tô Hiên Minh không tin lời của Lạc Phương Nhã, cũng không có vạch trần lời của Lạc Phương Nhã, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay bị băng bó của Lạc Phương Nhã.

Lạc Phương Nhã trầm mặc một lúc rồi nói: “Không còn sớm nữa, anh mau về đi.”

Tô Hiên Minh hé miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói được, chỉ giơ tay cầm lấy cái túi trên tay Lạc Phương Nhã, đi về trong tiểu khu.

Lạc Phương Nhã ngây người mất hai giây mới phản ứng lại, Tô Hiên Minh là muốn đưa cô vào tiểu khu, không nói được lời từ chối, cô bèn đi theo.

Lạc Phương Nhã dẫn Tô Hiên Minh đến trước cửa chung cư của Hứa Song Khanh, mới dừng bước.

“Em bây giờ ở nhà bạn.”

Tô Hiên Minh biết Lạc Phương Nhã nói đến cô bạn cùng phòng của cô, tuy anh rất muốn được gặp cô bạn đó của Lạc Phương Nhã. Nhưng anh biết rõ bây giờ không thích hợp, ít nhất tối nay không thích hợp.

Anh đã biết chỗ ở của Lạc Phương Nhã rồi, muốn gặp cô bạn cùng phòng đó của cô rất dễ, không cần vội vàng, Tô Hiên Minh đã tự nói với bản thân, sau đó đưa túi trên tay cho Lạc Phương Nhã: “Anh đi trước đây.”

“Anh...” Lạc Phương Nhã vốn dĩ muốn mời Tô Hiên Minh vào trong ngồi một lúc, nhưng nghĩ đến đây là chỗ ở của Hứa Song Khanh, cô chỉ là người đến ở nhờ, lời nói đến cửa miệng lại nuốt trở lại: “Anh đi đường cẩn thận.”

“Ừm, ngày mai gặp.” Nói xong câu này, Tô Hiên Minh bèn rời khỏi.





Định Mệnh Anh Yêu Em


CHƯƠNG 57: ĐƯA ĐÓN MỖI NGÀY

Lạc Phương Nhã cứ nghĩ rằng ‘ngày mai gặp’ của Tô Hiên Minh là sau khi tan ca trong ngày mai.

Nào ngờ mới sáng sớm ngày mai, cô vừa bước ra từ trong tiểu khu, chuẩn bị đi làm, nhưng lại gặp Tô Hiên Minh đứng bên ngoài cổng.

Sáng sớm lúc đầu mùa đông hơi lạnh lẽo, anh lại không chờ ở trong xe, mà lại dựa vào thân xe, như rất nhiều lần anh đến Đế Quang đón cô tan làm vậy.

Lạc Phương Nhã nhíu mày, đi đến bên cạnh anh: “Anh lại lái xe ư?”

Tô Hiên Minh chỉ vào người đàn ông trung niên đứng một bên xe: “Tài xế lái.”

Người ta đứng sờ sờ ở đây mình phớt lờ đi mất, Lạc Phương Nhã cảm thấy ngượng chín cả mặt.

“Khụ khụ...” Cô ho khan hai tiếng, rồi vội vàng chuyển đề tài: “Sao anh không đợi trên xe? Sáng sớm trời lạnh lắm, lỡ bị trúng gió, gáy lại đau nữa bây giờ.”

“Không sao đâu.” Tô Hiên Minh lắc đầu, tầm mắt đảo lên túi xách căng phồng của cô, anh đã biết hôm nay cô phải đi làm, may mà đến kịp lúc, ánh mắt của Tô Hiên Minh sáng lên, rồi hỏi: “Đi làm à?”

Lạc Phương Nhã gật đầu: “Đúng vậy.”

“Xin nghỉ đi.” Tô Hiên Minh nói một cách dứt khoát.

Lạc Phương Nhã không buồn suy nghĩ mà lắc đầu ngay: “Không xin nghỉ đâu.”

Nói đùa gì thế, bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi đây này được chưa? Vì phần thưởng chuyên cần của công ty, cô kiên quyết không xin nghỉ được.

Nhưng Tô Hiên Minh nào chiều theo ý cô? Anh cũng không nói gì, chỉ kéo Lạc Phương Nhã đi lên xe.

Tài xế thức thời chạy đến mở cửa cho anh.

Tô Hiên Minh nhét Lạc Phương Nhã vào hàng ghế sau trước, anh mới trèo vô sau.

Tài xế leo lên xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, vừa khởi động máy vừa hỏi: “Tổng giám đốc Tô, mình đi đâu đây ạ?”

“Lam Điền Uyển.” Tô Hiên Minh nói bằng giọng hờ hững.

Tô Hiên Minh vừa mới nói dứt lời, Lạc Phương Nhã lập tức lên tiếng ngay: “Em muốn đi làm.”

“Hôm nay nghỉ đi.” Tô Hiên Minh kiên quyết không để cô đến công ty.

Lạc Phương Nhã sốt sắng nói: “Tay của em đã gần như khỏi rồi, có thể đi làm lại rồi.”

Tô Hiên Minh dựa người ra sau ghế, không lên tiếng.

“Thật đấy, không tin thì anh nhìn đi.” Lạc Phương Nhã nói rồi, bèn vươn tay tháo lớp băng gạc băng bó trên tay mình xuống, muốn cho Tô Hiên Minh nhìn.

Tô Hiên Minh thấy cô làm thế, bèn vội vàng giữ tay cô lại: “Anh tin mà.”

“Vậy để em đi làm đi, được không?” Lạc Phương Nhã lập tức nói ngay.

Tô Hiên Minh lạnh lùng ‘ừm’ một tiếng, anh dịu dàng quấn lại lớp băng gạc đã bị Lạc Phương Nhã tháo xuống lên tay cô.

Lạc Phương Nhã cúi đầu nhìn hành động của Tô Hiên Minh, ánh mắt của cô dán chặt vao tay anh.

Anh khẽ cúi đầu, không hề chớp mắt, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giống như đang làm chuyện gì quan trọng lắm vậy.

Thực chất được anh đối xử như vậy đã là điều rất tốt rất tốt rồi.

Lạc Phương Nhã thầm an ủi mình như thế.

Sau khi Tô Hiên Minh băng bó lại cho Lạc Phương Nhã xong, anh bèn làm theo yêu cầu của cô, kêu tài xế lái xe đến Đế Quang.

Lúc xuống xe, Tô Hiên Minh nói: “Sau khi tan làm đợi ở đây.”

Nghe Tô Hiên Minh nói vậy, Lạc Phương Nhã lập tức phản bác: “Anh đừng chạy lung tung chứ, cẩn thận gáy lại đau nữa bây giờ.” Lạc Phương Nhã còn lo lắng xương cổ của Tô Hiên Minh hơn cả tay của mình.

Tô Hiên Minh nhìn Lạc Phương Nhã trong giây lát, cuối cùng mới nói: “Tài xế tới.”

Nghe Tô Hiên Minh nói anh sẽ không đến, chỉ để tài xế đón mà thôi, Lạc Phương Nhã bèn gật đầu đồng ý: “Được.”

Tô Hiên Minh ‘ừm’ một tiếng, rồi dặn dò tài xế lái xe.

Sau khi Tô Hiên Minh lên xe, Lạc Phương Nhã mới vui vẻ đi vào công ty.

Mặc dù nói mọi thứ đều đã trở về với vị trí ban đầu, nhưng cô cảm thấy hết sức hài lòng.

Cô không thể chấp nhận những ngày tháng không có anh bên cạnh, nếu như có thể, cô muốn mình vĩnh viễn không bị anh phát hiện, ở bên cạnh anh với tư cách là bạn bè.

Sau khi tiễn Lạc Phương Nhã đi làm, Tô Hiên Minh mới kêu tài xế đưa anh ra nhà họ Tô ở ngoài ngoại ô.

Vốn dĩ anh định thăm ông cụ Tô xong rồi đi ngay, kết quả ông cụ lại giữ anh lại dùng cơm.

Sau bữa cơm trưa, bác sĩ Trần đến khám bệnh cho ông cụ Tô, tiện thể kiểm tra luôn phần gáy của Tô Hiên Minh.

Trong lần kiểm tra này, tình trạng sức khỏe của Tô Hiên Minh khá tốt, mọi người đều có thể yên tâm.

Vào buổi chiều, Chu Thạc đem tài liệu trong công ty đến nhà họ Tô, Tô Hiên Minh dứt khoát không về thành phố.

Cho đến bốn giờ chiều, anh dặn tài xế đi đến Đế Quang đón Lạc Phương Nhã.

“Bây giờ cậu đến Đế Quang đón Lạc Phương Nhã đi.”

“Vâng, tổng giám đốc Tô.”

Lúc Tô Hiên Minh dặn dò tài xế, ông cụ Tô vừa đi trong phòng ra, cũng nghe thấy tất cả, ánh mắt ông toát ra vẻ vui mừng.

Sau khi tài xế đi khỏi, ông cụ Tô mới hỏi dò: “Ai mà lại làm rình rang, để cho tài xế của cháu phải đi đón vậy.”

“Không có ai cả.” Tô Hiên Minh lạnh nhạt đáp.

“Thật sự không có ai à?” Vẻ mặt ông cụ Tô không thay đổi, nhưng ánh mắt lại ánh lên ý cười gian xảo như hồ ly, đương nhiên Tô Hiên Minh cũng nhìn thấy.

Anh chớp mắt, nói với ông cụ Tô bằng giọng lạnh lùng: “Đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Giọng nói đầy vẻ cảnh cáo của Tô Hiên Minh không những không khiến cho ông cụ Tô mất hứng, mà còn khiến cho ông ta càng thấy hứng thú hơn nữa.

Phải biết rằng sau lần đào hôn lần trước, Tô Hiên Minh đã thay đổi rất nhiều.

Ông thật sự tò mò, không biết vì sao mà Tô Hiên Minh lại thay đổi.

Ngày hôm sau, Tô Hiên Minh trở về công ty làm việc, bởi vậy tài xế đến Lam Điền Uyển đón anh trước, rồi mới tới khu Biển Hoa đón Lạc Phương Nhã sau. Bọn họ đưa Lạc Phương Nhã đến Đế Quang, cuối cùng mới đưa Tô Hiên Minh đến công ty Tô thị trong thành phố Z.

Mỗi ngày phải đi lâu hơn mọi khi hơn một nửa thời gian, nhưng Tô Hiên Minh vẫn rất tình nguyện.

Cho dù một tuần sau đó, vết thương trên tay Lạc Phương Nhã đã đóng vảy rồi, thì cũng như vậy.

Hôm ấy sau khi tan làm, Lạc Phương Nhã không đến đón cô, mà chỉ có tài xế.

Lạc Phương Nhã đoán rằng Tô Hiên Hiên Minh phải tăng ca ở công ty, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ định để đến tối rồi gọi điện cho Tô Hiên Minh mà thôi, dặn anh đừng tăng ca đến khuya quá.

Lạc Phương Nhã nói với tài xế: “Anh Lý, ngại quá, đã làm phiền anh rồi.”

“Không phiền đâu, cô Lạc.” Tài xế trả lời một cách cung kính, anh ta rất có thiện cảm với Lạc Phương Nhã, hơn nữa trong lòng anh ta đã cho rằng Lạc Phương Nhã là bạn gái của Tô Hiên Minh.

Nói đùa à, anh ta đã làm tài xế cho Tô Hiên Minh nhiều năm như thế, có bao giờ thấy anh ấy gần gũi với một cô gái như thế này đâu? Không đúng, phải nói là có bao giờ tổng giám đốc Tô gần gũi với ai đến mức này kia chứ? Cô Lạc không phải là bạn gái của anh ấy thì còn là gì được nữa?

Lạc Phương Nhã tựa đầu vào khung cửa, nghĩ về những chuyện của mình.

Lần này bị cướp, tiền bạc trong túi đều mất hết, mặc dù đã đến ngân hàng báo mất, nhưng tiền trong thẻ của cô cũng chẳng còn được bao nhiêu.

Vốn dĩ cô còn lo tiền còn dư trong thẻ không đủ để cô chịu đựng đến lúc phát lương, nhưng mấy ngày nay, có xe của Tô Hiên Minh đưa đón mỗi ngày, lại giúp cô bớt đi một khoản tiền không nhỏ...

Một lúc sau cô mới sực tỉnh táo lại, đột nhiên Lạc Nhã Phương phát hiện chiếc xe không chạy về khu Biển Hoa, mà đến biệt thự của Tô Hiên Minh.

Cô lập tức hỏi: “Anh Lý, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”

“Cô Lạc, tổng giám đốc Tô đang ở nhà chờ cô về ăn cơm.” Tài xế trả lời.

“Nhà?” Lạc Phương Nhã sững sờ, rồi gật đầu ‘ừm’ một tiếng.





Định Mệnh Anh Yêu Em


CHƯƠNG 58: CẢNH TƯỢNG CHUYỆN TRÒ RÔM RẢ RẤT NHỨC MẮT

Hôm nay Tô Hiên Minh không bận lắm, nghĩ đến chuyện vết thương trên tay Lạc Phương Nhã cũng đã lành, anh bèn quyết định tự mình nấu bữa tối bồi thường cho Lạc Phương Nhã.

Anh bước ra khỏi công ty vào lúc ba giờ chiều, đi đến siêu thị mua một vài thực phẩm cần thiết.

Bốn giờ chiều, anh trở về biệt thự.

Sau khi dặn dò tài xế đến Đế Quang đón Lạc Phương Nhã xong, anh bèn xuống nhà bếp chuẩn bị thức ăn.

Bởi vì có khá nhiều nguyên liệu, Tô Hiên Minh tốn hết nửa tiếng đồng hồ mới chuẩn bị xong.

Rồi anh mới nổi lửa nấu nướng.

Kết quả là vừa mới cho thức ăn vào nồi, điện thoại trong túi anh đã đổ chuông.

Anh vừa đảo đồ ăn trong nồi, tay kia vừa rút điện thoại ra, còn chưa nhìn xem ai gọi đến đã bấm nhận cuộc gội.

“Alo.”

“Thẩm Lỗi mời ăn cơm, Tô Hiên Minh, cậu đến mau đi.” Giọng nói của Lục Dũng vang lên từ đầu dây bên kia.

Tô Hiên Minh vừa đảo chiếc xẻng, vừa nói: “Bữa khác đi.”

“mẹ nó, lần trước đang ngồi với nhau thì đột nhiên đi mất, bây giờ lại kêu bữa khác...” Đột nhiên Lục Dũng im bặt, rồi giọng nói ngạc nhiên của anh ta vang lên: “Tiếng xẻng hả? Tô Hiên Minh, cậu đang nấu cơm à?”

Tô Hiên Minh ừm một tiếng, rồi mới nói: “Tôi đang bận, nếu không còn chuyện gì khác thì cúp máy trước đây.” Sau khi nói dứt lời, Tô Hiên Minh lấy điện thoại ra khỏi tai, định cúp máy.

“Tô Hiên Minh, cậu làm thế mà được hả! Nấu cơm sao không gọi tôi với Thẩm Lỗi?”

Tô Hiên Minh nghe thấy tiếng hét của Lục Dũng vang lên ở đầu dây bên kia, huyệt thái dương của anh đau nhói.

“...Tôi không cần biết, Tô Hiên Minh, tôi và Thẩm Lỗi sẽ đến ngay.”

Tô Hiên Minh biết cái tên Lục Dũng này nói được làm được, anh ta nói qua, chắc chắc sẽ qua ngay.

Anh bèn áp điện thoại lên tai lần nữa, rồi thờ ơ nói: “Tới chung đi.”

“Tô Hiên Minh, cậu tuyệt vời quá...” Có thể dùng hai từ ‘hoan hô’ để hình dung giọng nói của Lục Dũng.

Tô Hiên Dũng nhíu mày, dứt khoát cúp máy.

Sau khi cúp máy, Tô Hiên Minh mới mở tủ lạnh một cách cam chịu, lấy thêm một ít thức ăn nữa ra.

Để nhét vào miệng hai tên này, đương nhiên một chút thức ăn khi nãy không đủ.

Lục Dũng và Thẩm Lỗi tới tương đối sớm, nửa tiếng đồng hồ sau đã thấy bọn họ bước qua ngưỡng cửa.

Tô Hiên Minh không có thời gian rảnh tiếp đón bọn họ, anh chỉ mở cửa cho họ vào, rồi đi xuống nhà bếp.

Hai tên ăn chực Lục Dũng và Thẩm Lỗi lại rất tự giác, sau khi vào cửa, bọn họ đều rất tự giác tự chơi một mình.

Lục Dũng đi thẳng vào phòng nghỉ của Tô Hiên Minh để chơi game.

Còn Thẩm Lỗi lại ngồi trên sô pha xem tivi.

Sáu giờ ba mươi phút, tiếng chuông cửa vang lên.

Biết Tô Hiên Minh còn đang bận rộn dưới bếp, Thẩm Lỗi đang ngồi trên ghế sô pha xem phim tự giác đi ra mở cửa.

Lạc Phương Nhã nhìn thấy cửa mở ra, cô cứ nghĩ rằng người mở là Tô Hiên Minh, bèn lên tiếng trong vô thức: “Sao lại ăn ở nhà...”

Lúc cô nhận ra người ấy không phải là Tô Hiên Minh, bèn im phắt lại.

Lạc Phương Nhã nhìn người đàn ông lạ mặt ở trong nhà, cô chớp chớp mắt, nhất thời không biết phải làm như thế nào.

Cô ngẩng đầu nhìn số nhà của biệt thự trong vô thức, đâu có đi nhầm, đây đâu phải lần một lần hai cô đến nhà Tô Hiên Minh, hơn nữa tài xế cũng không thể nhầm lẫn được.

Vậy thì người đàn ông lạ mặt này là sao đây?

Lạc Phương Nhã nhìn kỹ lại, mới nhận ra không ngờ anh ta lạ là người cô vô tình đụng trúng trong bệnh viện mấy ngày trước. Anh ta quen biết Tô Hiên Minh à?

Thẩm Lỗi vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ trước cửa, là người đã đụng trúng mình trong bệnh viên mấy ngày trước, chỉ có điều sao cô ấy lại đến đây?

“Cô...” Anh ta đang định cất tiếng hỏi, chợt nghe có tiếng bước chân vang lên đằng sau lưng.

Thẩm Lỗi nghiêng người, bèn nhìn thấy Tô Hiên Minh đi ra từ nhà bếp.

Khi nãy Thẩm Lỗi đứng ngoài cửa che khuất Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh không hề nhìn thấy cô, bây giờ Thẩm Lỗi nghiêng người sang, Tô Hiên Minh vừa nhìn ra cửa đã thấy Lạc Phương Nhã ngay.

“Đến rồi à?”

Lạc Phương Nhã ‘ừm’ một tiếng, rồi quay người nhìn Thẩm Lỗi.

Tô Hiên Minh nhìn thấy ánh mắt của Lạc Phương Nhã, anh giới thiệu bọn họ với nhau một cách đơn giản: “Thẩm Lỗi, Lạc Phương Nhã.”

Lạc Phương Nhã à? Cô gái mà Tô Hiên Minh mới quen chưa được bao lâu kia sao? Thẩm Lỗi quan sát Lạc Phương Nhã, rồi mới gật đầu với cô một cách thân thiệt: “Chào cô.”

“Chào anh.” Lạc Phương Nhã đáp lại Thẩm Lỗi một cách lịch sự.

Sau khi giới thiệu hai người họ với nhau, Tô Hiên Minh quay người đi xuống nhà bếp, chỉ để lại hai người xa lạ Lạc Phương Nhã và Thẩm Lỗi ngồi trong phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ.

Im lặng ngồi đấy một hồi lâu, Thẩm Lỗi mới lên tiếng trước: “Không ngờ cô chính là Lạc Phương Nhã.”

“Anh...” Lạc Phương Nhã sững sờ nhìn Thẩm Lỗi, sao anh ta lại biết cô? Tô Hiên Minh nói sao?

Dường như Thẩm Lỗi hiểu được suy nghĩ của Lạc Phương Nhã, anh ta mới cười cười rồi nói rằng: “Cô cảm thấy người như Tô Hiên Minh thì có thể nói ra chuyện như vậy ư?”

“Sẽ không.” Lạc Phương Nhã lắc đầu.

Thẩm Lỗi ‘ừm’ khẽ một tiếng, rồi mới nói: “Là do Lục Dũng nói cho tôi biết.”

Hóa ra người nói là Lục Dũng, Lạc Phương Nhã gật đầu: “Ồ.”

Thẩm Lỗi nhìn Lạc Phương Nhã, rồi mới tiếp tục nói: “Lục Dũng nói cô có khả năng quản lý Tô Hiên Minh, mô tả cô như thần thánh vậy đấy, tôi còn tưởng Lạc Phương Nhã là nữ hán tử nào kia chứ.”

Nghe Thẩm Lỗi nói thế, Lạc Phương Nhã bật cười giễu.

Thấy Lạc Phương Nhã cười, Thẩm Lỗi cũng cười theo: “Sau khi gặp cô, tôi mới biết mình bị tên Lục Dũng kia lừa phỉnh rồi, cô đâu có giống với những gì cậu ta miêu tả, cô vốn là một người đẹp kia mà.”

Thấy Thẩm Lỗi khen mình là người đẹp, Lạc Phương Nhã cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, cô đỏ mặt lắc đầu: “Không phải đâu, tôi đâu có đẹp.”

“Đừng khiêm tốn nữa, người đẹp à.”

Tô Hiên Minh vừa cầm dĩa thức ăn từ nhà bếp đi lên, đã nhìn thấy Thẩm Lỗi và Lạc Phương Nhã ngồi nói chuyện vui vẻ trong phòng khách, nom có vẻ rất hòa thuận.

Nhưng Tô Hiên Minh lại cảm thấy cảnh tượng này nhức mắt cực kỳ, anh nhíu mày thật chặt, rồi giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang bầu không khí giữa bọn họ trong nháy mắt: “Thẩm Lỗi, cậu gọi Lục Dũng ra ăn cơm đi.”

“Ờ, được rồi.” Thẩm Lỗi gật đầu, rồi mới đứng dậy từ ghế sô pha, đi vào phòng nghỉ.

Sau khi Thẩm Lỗi bỏ đi, Tô Hiên Minh nhìn Lạc Phương Nhã chăm chú, rồi mới đi vào nhà bếp với gương mặt lạnh lùng.

Lạc Phương Nhã có thể nhận ra được sự thay đổi về mặt cảm xúc của Tô Hiên Minh, cô nhíu mày thật chặt.

Anh ấy bị làm sao vậy?

Lạc Phương Nhã tỏ vẻ ngạc nhiên, cô ngồi dậy theo Tô Hiên Minh đi vào trong nhà bếp.

Lúc Lạc Phương Nhã xuống tới nhà bếp, Tô Hiên Minh đang múc canh, trên quầy bếp vẫn còn bốn, năm món đã được nấu xong.

Lạc Phương Nhã rửa tay dưới vòi nước, chuẩn bị đi bưng thức ăn.

Giọng nói nhuốm vẻ tức giận của Tô Hiên Minh vang lên: “Em đang làm gì đó?”

“Hả...rửa tay.” Lạc Phương Nhã sợ hết hồn.

Nhìn thấy Lạc Phương Nhã giật mình, giọng nói của Tô Hiên Minh mềm mỏng đôi chút: “Tay vẫn còn chưa lành hẳn, để dính nước cái gì hả?”

Tô Hiên Minh vừa nói vừa cầm một cái khăn lông trên kệ, lau sạch tay cho Lạc Phương Nhã.

“Vết thương đã kết vảy rồi.” Lạc Phương Nhã phản bác.

Tô Hiên Minh không nói gì, anh chỉ cất khăn lông lên kệ lại, rồi tiếp tục múc canh.

Lạc Phương Nhã vừa duỗi tay chuẩn bị bưng thức ăn trên quầy, Tô Hiên Minh quay phắt sang nhìn cô, cô vội vàng rụt tay về.





Định Mệnh Anh Yêu Em


CHƯƠNG 59: ANH SẼ TÌM BẠN TRAI CHO EM

Tô Hiên Minh không cho Lạc Phương Nhã giúp đỡ, tự nhiên mà gọi hai người đến ăn chực kia đến giúp đỡ.

Thẩm Lỗi xắn tay áo vào bưng chén dĩa.

Về phần của Lục Dũng, sau khi anh ta đi vào phòng bếp nhìn thấy Lạc Phương Nhã, anh ta hoàn toàn quên mất chuyện Tô Hiên Minh kêu anh ta làm.

"Phương Nhã, em cũng đến à?" Mặt mũi của Lục Dũng tràn đầy hưng phấn.

Lạc Phương Nhã lễ phép gật đầu với anh ta: "Anh Lục."

Nghe thấy hai chữ "anh Lục", Lục Dũng một mặt u oán nói: "Phương Nhã, em nhìn xem anh đều gọi em là Phương Nhã, em còn gọi anh là anh Lục, như này quá xa lạ."

Lạc Phương Nhã chần chờ một chút, rồi sau đó mới sửa lại: "Lục Dũng."

"Ừm, cái này còn tạm được." Lục Dũng hài lòng cực kỳ.

Lạc Phương Nhã thay đổi như thế này, Lục Dũng rất vui mừng, nhưng mặt khác lại có người không vui vẻ gì.

Mới gặp nhau với Lục Dũng có hai lần, liền bắt đầu kêu tên của anh ta, trước đó bọn họ quen biết một thời gian lâu như vậy, tại sao chỉ gọi anh là anh Tô kia chứ?

Tổng giám đốc Tô, anh không cảm thấy là anh đây đang để tâm vào chuyện vụn vặt hả? Rõ ràng là trách nhiệm thuộc về một mình anh có được không, còn đẩy lên trên người của Lạc Phương Nhã.

Sở dĩ Lạc Phương Nhã kêu anh là anh Tô một thời gian dài như vậy, đây cũng không phải bởi vì anh không nói tên của anh cho cô biết sao.

Nhưng mà lý trí của người đàn ông đang ghen chắc chắn có vấn đề, giống như là Tô Hiên Minh.

"Lục Dũng, tôi kêu cậu vào phòng bếp làm gì?" Giọng điệu của Tô Hiên Minh vẫn giống như bình thường, nhưng Lục Dũng lại cảm thấy rùng mình.

"Giúp đỡ." Lục Dũng vừa trả lời Tô Hiên Minh, vừa bưng dĩa trên mặt bàn ngoan ngoãn đi vào trong phòng ăn.

Sau khi đuổi Lục Dũng ra phòng ăn, Tô Hiên Minh yên lặng nhìn thoáng qua Lạc Phương Nhã, sau đó bưng nồi canh đi ra phòng bếp.

Mang theo tâm lý giúp đỡ đi vào, kết quả cũng không giúp được cái gì, Lạc Phương Nhã có chút lúng túng đi theo sau lưng của Tô Hiên Minh.

Sau khi Tô Hiên Minh đặt canh ở trên tay lên bàn, đồ ăn cũng đã mang lên đầy đủ.

Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn.

Không biết là vô tình hay là cố ý, Lục Dũng và Thẩm Lỗi ngồi song song với nhau, mà hai vị trí song song ở đối diện chừa lại cho Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã.

Tô Hiên Minh không có cảm giác gì, cũng giống y như là bình thường, mà cho đến bây giờ Lạc Phương Nhã cũng chưa từng ngồi ăn cơm với Tô Hiên Minh gần như vậy, có vẻ hơi không được tự nhiên.

Lục Dũng vừa gắp thức ăn vừa cảm thán: "Tô Hiên Minh, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc cũng có thể lại ăn được đồ ăn do chính tay cậu làm, bữa cơm hôm nay ăn ké thật là ngon."

Tô Hiên Minh không nói gì, ngược lại là Thẩm Lỗi mở miệng nói: "Mấy năm nay Tô Hiên Minh hiếm khi mới xuống bếp một lần, cậu ăn nhanh lên đi."

Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Lạc Phương Nhã kinh ngạc không thôi.

Không phải là Tô Hiên Minh thường xuyên xuống bếp à? Cô cũng đã ăn qua nhiều lần rồi, Lạc Phương Nhã vốn định mở miệng, nhưng nhìn thấy người trong cuộc là Tô Hiên Minh cũng không nói gì, cô cũng không lên tiếng.

Lục Dũng ngồi ở đối diện lại nói với Lạc Phương Nhã: "Phương Nhã, lần đầu tiên thưởng thức được tay nghề của Tô Hiên Minh có thể so sánh với đầu bếp của khách sạn, cảm giác như thế nào?"

"Ách..." Lạc Phương Nhã nhìn về phía Tô Hiên Minh, thấy Tô Hiên Minh đang ưu nhã dùng cơm, dường như là căn bản cũng không để ý đến Lục Dũng.

Lạc Phương Nhã mím môi một cái, sau đó nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Tô Hiên Minh xuống bếp, sau đó trả lời thật lòng: "Rất là sốc, anh ấy vậy mà lại nấu cơm, rất chán nản, ngay cả đồ ăn mà tôi cũng không biết nấu." Nói xong lời cuối, gương mặt của Lạc Phương Nhã bối rối đến không chịu được

Lục Dũng không hề có hình tượng chút nào mà cười ha hả, ngay cả Tô Hiên Minh cũng nhếch khóe môi khó thấy được.

Thẩm Lỗi nhìn Lạc Phương Nhã một chút, cười nói: "Phương Nhã đây là ghen tị với Tô Hiên Minh chứ gì."

Lục Dũng không đồng ý nói: "Cái gì mà ghen tỵ chứ. Phương Nhã, em có thể trực tiếp huấn luyện tay nghề của bạn trai vượt qua Tô Hiên Minh là được rồi."

"Không có..." Hiện tại cũng không có, sau này cũng không có, Lạc Phương Nhã rũ tầm mắt xuống.

Lục Dũng nghe thấy Lạc Phương Nhã vậy mà lại không có bạn trai, lập tức nói: "Không có bạn trai à? Vậy để anh giới thiệu cho em một người, đảm bảo..."

Anh ta còn chưa nói xong, đôi đũa trên tay của Tô Hiên Minh đột nhiên đập lên trên bàn ăn.

Nhìn về phía anh ta.

Thần sắc trên gương mặt của anh bị băng lạnh bao phủ, mặt mày phát ra ánh sáng vừa rét vừa lạnh.

Lục Dũng sửng sờ ngây ngốc nhìn Tô Hiên Minh một cái, sau đó mở miệng nói chuyện mà không suy nghĩ: "Tô Hiên Minh, câu đây là làm..."

Anh ta chỉ vừa mới nói mấy chữ, Thẩm Lỗi hung hăng đá một đá vào đùi của anh ta ở dưới đáy bàn.

Lục Dũng bị đau, phản xạ nhìn về phía Thẩm Lỗi nói: "Mẹ kiếp, Thẩm Lỗi, cậu đá tôi làm gì..."

Thẩm Lỗi không trả lời Lục Dũng, chỉ nói: "Không có gì cả, ăn cơm đi."

Lục Dũng trừng mắt liếc nhìn Thẩm Lỗi, sau đó lại tiếp tục chủ đề trước đó với Lạc Phương Nhã: "Phương Nhã, em nói xem tiêu chuẩn bạn trai của em là gì, tôi tìm cho..."

Lục Dũng còn chưa nói xong Thẩm Lỗi lại đá anh ta một đá nữa ở dưới đáy bàn, lần này không đợi anh ta tìm Thẩm Lỗi tính sổ, Tô Hiên Minh đã đứng dậy từ trên ghế, đá văng cái ghế ra sau lưng, gương mặt lạnh lùng, vênh váo rời đi.

Thấy Tô Hiên Minh đi rồi, Lục Dũng mới cảm giác đã gây ra chuyện lớn: "Chuyện gì vậy?"

Thẩm Lỗi nhìn về phía Lạc Phương Nhã ở trước mặt vẫn còn chưa hiểu gì, sau đó nói với Lục Dũng: Ăn nhanh đi, ăn xong chạy lấy người."

"Hả?" Lục Dũng nhất thời phản ứng không kịp ý tứ trong lời nói của Thẩm Lỗi.

Lục Dũng giơ tay lên đập vào ót của Lục Dũng một cái: "Hả cái gì mà hả, mau ăn cơm đi."

Lần này Lục Dũng trở nên nghe lời, nghe theo Thẩm Lỗi ngoan ngoãn ăn cơm.

Hai người bọn họ ăn như hổ đói xong, đều đồng loạt đứng dậy, cũng không chào hỏi với Tô Hiên Minh, nói một tiếng với Lạc Phương Nhã liền vội vội vàng vàng rời đi.

Sau khi Lục Dũng với Thẩm Lỗi đi rồi, Lạc Phương Nhã đứng dậy, lúc chuẩn bị dọn dẹp một bàn lớn canh thừa đồ ăn thừa, Tô Hiên Minh lại đi ra, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Anh giật lấy dĩa từ trên tay của Lạc Phương Nhã, quay người đi vào trong phòng bếp, bước được hai bước, anh lại dừng bước chân lại.

"Em muốn tìm bạn trai?"

"Hả..." Trong chốc lát Lạc Phương Nhã không phản ứng kịp.

Tô Hiên Minh quay đầu nhìn về phía cô: "Lục Dũng không đáng tin cậy, người mà cậu ta quen biết đều cùng một ruột với cậu ta, đừng chấp nhận người mà cậu ta giới thiệu."

Lạc Phương Nhã nhanh chóng lắc đầu: "Không có, không có ý định tìm."

Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói như vậy, Tô Hiên Minh không hiểu sao lại vui vẻ.

"Ừ, đừng tìm linh tinh, anh sẽ để ý cho em."

Cánh mũi của Lạc Phương Nhã chua xót một trận, cổ họng cũng bị chặn không chịu được.

Thật ra là cô rất muốn nói với Tô Hiên Minh, em không muốn anh phải để ý người đàn ông khác giúp cho em, người mà em cần là anh.

Chỉ là anh mà thôi.

Nhưng mà cô không thể, cô không thể.

Lạc Phương Nhã hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói một chữ "được".

Sau khi nhận được câu trả lời của Lạc Phương Nhã, không hiểu sao Tô Hiên Minh lại cảm thấy hài lòng cực kỳ.

"Em đi xem tivi đi, chỗ này để anh dọn dẹp cho." Nói xong, Tô Hiên Minh liền bưng bát đĩa vào phòng bếp.

Nhìn bóng lưng bận rộn của Tô Hiên Minh ở trong phòng bếp, nước mắt của Lạc Phương Nhã nhịn không được mà chảy ra từ khóe mắt, cô giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi, sau đó bước từng bước đi ra khỏi phòng ăn.





Định Mệnh Anh Yêu Em


CHƯƠNG 60: NGẪU NHIÊN GẶP NHAU Ở NHÀ HÀNG

"Cho nên cậu đã đồng ý với anh ấy, để anh ấy giới thiệu bạn trai cho cậu?" Hứa Song Khanh ở đối diện lên tiếng kinh ngạc.

Lạc Phương Nhã gật đầu: "Ừm."

Hứa Song Khanh lắc đầu: "Phương Nhã, cậu có suy nghĩ đến hay không, nếu như anh ấy thật sự giới thiệu cho cậu một người bạn trai, vậy thì làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ? Lạc Phương Nhã nở một nụ cười đắng chát: "Cứ vui vẻ theo anh ấy."

Nhìn Lạc Phương Nhã như thế này, Hứa Song Khanh nói không ra lời, kể từ đêm công chiếu phim "zero" tối hôm đó, cô ấy đã cảm nhận được sự cố chấp của Lạc Phương Nhã.

"Thật sự không biết ánh mắt của người đàn ông đó mọc ở chỗ nào, vậy mà lại không nhìn thấy cậu."

Lạc Phương Nhã há mồm chuẩn bị nói chuyện, mắt thoáng nhìn qua, vừa hay nhìn thấy hai bóng người quen thuộc ở cách đó không xa.

Lạc Phương Nhã kêu một tiếng rồi đứng dậy từ trên ghế: "Ba, chị."

Hai người ở phía bên kia nghe thấy giọng nói của Lạc Phương Nhã, quay người nhìn lại.

Trên mặt của Lạc Thịnh Bình không có biểu cảm gì, mà Lạc Thương Vy lại có vẻ mặt vui mừng.

"Phương Nhã, em cũng ăn cơm ở đây hả?"

Ánh mắt của Lạc Phương Nhã dừng trên cánh tay của Lạc Thương Vy thân mật vòng qua tay của Lạc Thịnh Bình, sau đó gật đầu: "Chị và ba cũng đi ăn cơm hả."

"Đúng đó, một người khách hàng của ba mời ăn cơm, ba liền dẫn chị đến đây." Lạc Thương Vy nói nói, liền nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Thịnh Bình: "Ba, để Phương Nhã đi cùng với chúng ta luôn đi."

Nghe thấy lời nói của Lạc Thương Vy, Lạc Thịnh Bình nhíu mày: "Thương Vy, ba là đến đây nói chuyện làm ăn với khách hàng, không phải đi liên hoan ."

"Ba, thật xin lỗi, là do con suy nghĩ sai rồi." Lạc Thương Vy cúi thấp đầu nói xin lỗi với Lạc Thịnh Bình, sau đó lại quay đầu trưng vẻ mặt áy náy nói với Lạc Phương Nhã: "Phương Nhã, để chị mời em ăn cơm đền bù, có được không?"

Bữa cơm này vốn là do Hứa Song Khanh mời Lạc Phương Nhã, hiện tại Lạc Thương Vy đã muốn mời, Lạc Phương Nhã cũng không từ chối nữa: "Cảm ơn chị."

"Cảm ơn cái gì chứ, chúng ta là chị em mà." Lạc Thương Vy mang nụ cười trên mặt trả lời.

Lạc Thịnh Bình đứng ở bên cạnh một mặt thỏa mãn nhìn Lạc Thương Vy, lần này Lạc Thương Vy trở về đã thay đổi sự kiêu căng trước đó, ông ta càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Còn về phần của Lạc Phương Nhã, mỗi tháng ở trong nhà cho cô tiền tiêu vặt hơn 300 triệu, còn cộng thêm tiền lương của mình mà lại còn có mặt mũi kêu chị mời khách.

Lạc Thịnh Bình nhíu mày, sau đó nói: "Ba sẽ thanh toán."

"À, dạ." Lạc Phương Nhã gật đầu.

Thấy Lạc Phương Nhã trả lời lạnh lùng như vậy, Lạc Thịnh Bình có chút bất mãn hừ một tiếng, sau đó xoay người đi khỏi.

"Phương Nhã, mấy ngày nữa chị lại đi thăm em." Lạc Thương Vy mỉm cười nói xong câu đó thì nhanh chóng đuổi theo Lạc Thịnh Bình.

Sau khi đưa mắt nhìn Lạc Thịnh Bình và Lạc Thương Vy đi khỏi, Lạc Phương Nhã mới trở lại vị trí cũ.

Hứa Song Khanh thấp giọng nói: "Phương Nhã, người lúc nãy là chị kế của cậu hả?"

"Đúng vậy đó. Sao vậy?" Lạc Phương Nhã không hiểu nhìn về phía Hứa Song Khanh.

"Không phải là chị kế của cậu từ trước đến nay đều kiêu căng, hống hách, là đối thủ một mất một còn với cậu hay sao? Quan hệ giữa hai người các cậu trở nên tốt từ khi nào vậy." Hứa Song Khanh hỏi.

"Sau khi chị ấy về nước thì quan hệ giữa bọn tớ liền tốt." Lạc Phương Nhã trả lời.

Hứa Song Khanh nhíu mày nói: "Thật kỳ lạ, con người giống như chị ta sao đột nhiên lại thay đổi được?"

Nghe thấy lời nói của Hứa Song Khanh, Lạc Phương Nhã bật cười thành tiếng: "Chắc có lẽ là lần này liên hôn khiến chị ấy thay đổi, mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, hiện giờ chị ấy đã thay đổi tốt hơn rồi, chính là chuyện tốt."

Hứa Song Khanh luôn cảm thấy Lạc Thương Vy có chút kỳ quái, nhưng mà lại không biết kỳ quái ở chỗ nào, liền nói với Lạc Phương Nhã: "Cho dù có phải là chị ta đã thật sự thay đổi hay không, Phương Nhã, cậu cũng nên chú ý một chút."

"Được rồi, tớ đã biết rồi." Lạc Phương Nhã căn bản cũng không xem lời nói của Hứa Song Khanh là chuyện đáng kể.

Hứa Song Khanh còn muốn nói cái gì đó, nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn bữa ăn lên cho bọn họ.

Ăn cơm nhanh đi, ăn xong rồi tớ còn phải trở về để làm cho kịp bản thảo thiết kế nữa." Lạc Phương Nhã nói xong liền không kịp chờ đợi mà cầm đũa lên.

Cùng một nhà hàng, trong phòng bao khách quý ở lầu hai, ba người Tô Hiên Minh, Lục Dũng và Thẩm Lỗi đang dùng cơm.

Lục Dũng vừa ăn vừa lấy điện thoại di động mở album ảnh ra, nói: "Thẩm Lỗi, cậu kiểm định giúp tôi một chút xem, xem xem người nào thích hợp với Phương Nhã."

Thẩm Lỗi hứng thú ngất trời mà đem đầu đưa qua, Lục Dũng vừa lướt ảnh chụp vừa giới thiệu: "Đây là cậu Đông của quốc tế Hoằng Viễn, 28 tuổi, hiện tại là tổng giám đốc của quốc tế Hoằng Viễn. Đây là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thánh Tường, 30 tuổi, hiện tại..."

Tô Hiên Minh ngồi ở bên kia, mặc dù không đưa đầu tới giống như là Thẩm Lỗi, nhưng mà ánh mắt lại đang nghiêng nhìn về phía bên kia.

Sau khi Lục Dũng lướt hết hơn mười tấm ảnh trên điện thoại di động: "Mười lăm người này, người nào cũng là tuổi trẻ tài cao, người nào cũng xứng với Lạc Phương Nhã được..."

Lục Dũng chưa nói xong, Tô Hiên Minh liền lạnh lùng đánh gãy lời của anh ta: "Không được."

Nghe thấy Tô Hiên Minh nói không được, Lục Dũng lập tức xù lông: "Người nào không được chứ?"

"Những người mà cậu quen biết đều không được." Ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo của Tô Hiên Minh quét nhìn về phía Lục Dũng: "Cậu không cần phải quan tâm việc này."

Bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Hiên Minh quét qua, Lục Dũng lập tức ỉu xìu.

"Tôi đi vào nhà vệ sinh đây." Nói xong câu đó, Tô Hiên Minh đứng dậy đá văng cái ghế ở sau lưng ra, rời khỏi phòng bao.

Tô Hiên Minh đi ra khỏi phòng bao, đang chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang, đột nhiên một âm thanh vui vẻ truyền đến từ phía sau: "Anh Tô."

Tô Hiên Minh quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Thương Vy đang kéo tay của một người đàn ông trung niên đang đứng ở cách đó không xa.

Lạc Thương Vy nhìn thấy Tô Hiên Minh quay lại, ánh mắt lóe lên một chút quỷ dị, cô ta cười nói với Lạc Thịnh Bình ở bên cạnh: "Ba, con gặp được bạn."

"Ừm." Lạc Thịnh Bình gật đầu, ánh mắt rơi ở trên người của Tô Hiên Minh.

Cảm giác đầu tiên là tướng mạo của đối phương quá tốt, nhìn lần thứ hai khí chất tự tin, nhìn lần thứ ba âm trầm khó đoán...

Con gái lớn của ông ta quen biết một người đàn ông như vậy ở đâu chứ?

Lúc Tô Hiên Minh quay đầu lại nhìn thấy Lạc Thương Vy liền chuẩn bị rời đi, nhưng nghe thấy Lạc Thương Vy gọi một tiếng "Ba", bước chân của anh dừng lại.

Ánh mắt của anh rơi ở trên người của Lạc Thịnh Bình, liên quan đến tập đoàn nhà họ Lạc và lúc trước Lạc Thịnh Bình kết thành thông gia với tập đoàn nhà họ Lạc và nhà họ Tô, anh đã kêu Chu Thạc điều tra, chỉ có điều lúc đó Chu Thạc đã thuật lại kết quả điều tra cho anh nghe, cho nên lúc nãy anh không nhận ra Lạc Thịnh Bình.

Ông ta là ba của Lạc Phương Nhã?

Khóe miệng của Lạc Thương Vy nở một nụ cười xinh đẹp, đi về phía Tô Hiên Minh: "Anh Tô, thật là trùng hợp, vậy mà lại có thể gặp được anh ở nơi này."

Tô Hiên Minh không để ý đến Lạc Thương Vy, anh thu hồi ánh mắt đang đặt ở trên người của Lạc Thịnh Bình, xoay người rời đi.

Mục đích hôm nay của Lạc Thương Vy chính là để Lạc Thịnh Bình hiểu lầm mối quan hệ của cô ta và Tô Hiên Minh, chuẩn bị cho chuyện nào đó trong tương lai, cho nên cô ta hoàn toàn không đặt sự lạnh lùng của Tô Hiên Minh vào trong mắt, mỉm cười nói với bóng lưng của Tô Hiên Minh: "Hôm nay anh đã có việc, vậy thì chúng ta hẹn lần sau gặp ở chỗ cũ."

Chiêu này của Lạc Thương Vy quả nhiên có tác dụng, cô ta vừa quay lại bên cạnh Lạc Thịnh Bình, Lạc Thịnh Bình lập tức hỏi thăm cô ta chuyện liên quan đến Tô Hiên Minh.

"Thương Vy cậu ta chỉ là bạn của con hả?"

"Ba..." Lạc Thương Vy giả vờ một bộ dạng của con gái.

Lạc Thịnh Bình cười ha ha một tiếng: "Cái con nhóc này, đều viết tâm tư ở trên mặt hết rồi, còn giấu cái gì nữa?"

"Người ta, người ta... thuận theo nha." Lạc Thương Vy ngượng ngùng nói.

Lạc Thịnh Bình vỗ mu bàn tay của Lạc Thương Vy rồi nói: "Mắt nhìn của con tốt lắm."

"Cảm ơn ba." Không ai chú ý đến đáy mắt của Lạc Thương Vy đạt được gian kế mà cười cười.

Ba đã nghĩ là anh Tô hẹn hò với tôi. Lạc Phương Nhã, đến lúc đó cô nói xem ba sẽ đứng bên phía nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK