CHƯƠNG 19: ANH GIỮ CÔ LẠI
Nghe thấy Tô Hiên Minh nói như vậy thì sự thất vọng lại xuất hiện trong lòng Lạc Phương Nhã. Cô dùng sức cắn môi, buồn bực nói vội một câu: “Tạm biệt!” Sau đó quay người chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng Lạc Phương Nhã mới bước được hai bước thì Tô Hiên Minh bỗng vươn tay ra, nhanh chóng bắt lấy tay cô, ngăn không cho cô đi.
Lòng bàn tay của Tô Hiên Minh khác xa với dáng vẻ lạnh lùng của anh, nó khô ráo và ấm áp. Lạc Phương Nhã run rẩy, sau đó cô cúi đầu nhìn về phía cổ tay đang bị Tô Hiên Minh nắm chặt.
Lạc Phương Nhã mím môi, quay đầu nhìn chằm chằm Tô Hiên Minh ở sau lưng rồi nói: “Sao vậy?”
Tô Hiên Minh từ từ quay lại, anh nhìn về phía Lạc Phương Nhã: “Vào nhà ngồi chơi một chút đi.”
Tô Hiên Minh cũng không đợi Lạc Phương Nhã đáp lại, anh từ từ rút tay về, xoay người đi về phía căn biệt thự, khi đứng trước cửa, anh nhanh chóng nhập mật mã mở cửa.
Cửa lớn mở ra, Tô Hiên Minh bước vào trong nhà.
Lạc Phương Nhã chần chờ một lúc rồi cũng bước vào theo anh.
Khi Lạc Phương Nhã đi vào trong phòng, Tô Hiên Minh đã híp mắt ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, anh nhíu mày lại, dáng vẻ vô cùng uể oải.
Lạc Phương Nhã rón rén bước đi, cô không muốn quấy rầy Tô Hiên Minh. Nhưng không thành công, Tô Hiên Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt của anh hơi dừng lại, sau đó chỉ về phía chiếc sofa bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
Lạc Phương Nhã ngẩn ra, sau đó cô đi đến đó và ngồi xuống.
“Muốn uống gì không?” Tô Hiên Minh đứng dậy hỏi.
Lạc Phương Nhã vội vàng đứng dậy và kéo tay anh: “Không, không cần.”
Cảm giác mềm mại và tinh tế trên mu bàn tay làm cho Tô Hiên Minh ngẩn người.
Lạc Phương Nhã thấy anh không nhúc nhích thì có hơi sửng sốt, sau đó mới nhận ra cô còn đang nắm tay Tô Hiên Minh.
Mặt của cô đỏ lên, sau đó vội vàng rút tay về.
Tô Hiên Minh nhẹ nhàng cầm lấy tay của Lạc Phương Nhã, sau đó lại ngồi xuống.
Lạc Phương Nhã biết Tô Hiên Minh là người ít nói, dù hai người đã quen biết được một khoảng thời gian nhưng số lần anh mở miệng nói chuyện chỉ có lác đác vài lần, còn bình thường thì khuôn mặt của anh giống như bị tê liệt vậy, im lặng không nói một lời.
Tuy cô đã quen với anh như thế nhưng hai người cũng không thể im lặng không nói gì như vậy được.
Bầu không khí lúc này có hơi lúng túng...
Im lặng một lúc thì Lạc Phương Nhã cũng lên tiếng: “Anh sống một mình ở đây sao?”
“Ừ.” Tô Hiên Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Ngoại trừ cô quét dọn vệ sinh thì trong biệt thự thật sự chỉ có một mình anh, bởi vì anh không thích có người ngoài trong nhà mình, cũng không chịu nổi việc có người ngoài trong nhà mình.
Mới đầu anh cũng không có ý muốn mời Lạc Phương Nhã vào trong biệt thự, nhưng khi cô rời khỏi thì anh lại luyến tiếc.
Cho nên anh mới xúc động kéo tay cô, giữ cô lại.
Lúc mới bước vào cửa, anh còn cảm thấy có hơi ảo não vì sự xúc động của mình, nhưng giờ, khi nhìn thấy cô ở bên cạnh thì không biết sao anh lại không cảm thấy chán ghét, thậm chí còn cảm thấy cảm giác này rất được.
Lạc Phương Nhã thấy Tô Hiên Minh không trả lời thì tiếp tục tìm một đề tài khác: “Không phải anh phải đến nước X một tuần sao? Tại sao anh lại đột nhiên quay về? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Tô Hiên Minh hơi ngẩn ra một chút, sau đó nói: “Không phải, chuyến công tác ở nước X đã thành công nên tôi mới quay về.”
Chu Thạc đang ở nước X bận đến mức không thở ra hơi thì tỏ vẻ vô cùng tức giận, tổng giám đốc Tô, anh xem anh nói như vậy có được không? Công việc đang do tôi tiếp nhận, đang do tôi tiếp nhận đó.
“Ồ.” Lạc Phương Nhã gật đầu, cũng cảm thấy yên tâm hơn: “Vậy thì tốt rồi.”
Tô Hiên Minh ‘ừ’ một tiếng, sau đó nói: “Cô nói đi.”
Sau đó Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh lại nói sang những chuyện khác, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Lạc Phương Nhã vang lên thì câu chuyện của hai người mới dừng lại.
Lạc Phương Nhã cười xin lỗi với Tô Hiên Minh, sau đó lấy điện thoại trong túi ra.
Người gọi đến là bạn học thời đại học của cô, cô ấy mời cô đến tham dự đám cưới của mình.
Vị bạn học thời đại học này rất tốt, quan hệ với Lạc Phương Nhã cũng không tệ.
“Phương Nhã, cậu nhất định phải đến đó.”
Lạc Phương Nhã mỉm cười: “Nếu cậu kết hôn thì mình nhất định sẽ đến.”
“Vậy thì tốt rồi, bạn học trong lớp chúng ta đều đến, mọi người còn hẹn nhau sẽ dẫn người yêu đến, cậu nhớ dẫn đến nhé.”
Lạc Phương Nhã sửng sốt một chút, sau đó nói: “Mình không có người yêu, làm sao dẫn đến được?”
Sau khi nói xong câu đó thì Lạc Phương Nhã cảm thấy có người đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tô Hiên Minh đang nhìn về phía cô.
Cô cảm thấy xấu hổ, sau đó cả khuôn mặt của cô đều đỏ bừng.
May mà ánh mắt của Tô Hiên Minh chỉ dừng lại vài giây trên người cô, rồi lập tức nhìn sang chỗ khác. Nếu không Lạc Phương Nhã thật sự không thể nghe tiếp cuộc gọi này.
“Mình không biết, cậu chỉ cần nhớ là mọi người ai cũng dẫn người yêu đến, mình phải gọi điện thông báo cho người khác nên cúp máy trước đây, tạm biệt...”
“Nếu không thì hôm sau mình không đến...” Lạc Phương Nhã còn muốn nói điều gì thì phát hiện đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cô tối sầm mặt, sau đó đặt điện thoại xuống, khi cô quay đầu lại thì lại đối diện với ánh mắt của Tô Hiên Minh.
Cô nhớ lại câu nói lúc trước ‘Mình không có bạn trai thì dẫn đến kiểu gì’, Lạc Phương Nhã cảm thấy mặt mình nóng rực.
Cô lúng túng đứng dậy, nói với Tô Hiên Minh: “Đã muộn rồi, tôi phải về nhà thôi.”
Tô Hiên Minh khẽ gật đầu, đứng dậy nói: “Để tôi đưa cô về.”
“Không, không cần.” Lạc Phương Nhã vội vàng lắc đầu: “Ừm... anh rất mệt mỏi rồi, anh nghỉ ngơi đi...”
Tô Hiên Minh không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía cửa.
Lạc Phương Nhã chạy lại ngăn anh: “Thật sự không cần anh đưa tôi về đâu, anh vừa đi vừa về lại mất hơn hai tiếng đồng hồ, đến lúc đó tôi lại phải lo lắng...” Lạc Phương Nhã nói đến đây thì dừng lại một lúc, sau đó nói: “Để tôi gọi một chiếc taxi là được.”
Lạc Phương Nhã không đợi Tô Hiên Minh đáp lại đã vội vàng nói tiếp: “Tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh khi về đến nhà.” Sau đó chạy ra khỏi biệt thự của Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm bóng lưng vội vã của Lạc Phương Nhã, khóe miệng anh cũng từ từ cong lên.
Cô mới nói sẽ lo lắng? Là lo lắng cho anh sao?