CHƯƠNG 27: Ở LẠI CHĂM SÓC ANH
Lúc Lạc Phương Nhã mua xong đồ quay lại, phát hiện Tô Hiên Minh đã ngủ trên ghế sofa rồi.
Nhìn Tô Hiên Minh không đắp gì hết, Lạc Phương Nhã nhíu mày lại. Đặt đồ trên tay xuống bàn trà, sau đó đi tìm chăn cho Tô Hiên Minh.
Sau khi tìm được chăn, cô nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.
Lúc đắp chăn lên vai cho anh, ánh mắt không kìm được mà bị khuôn mặt của Tô Hiên Minh thu hút.
Sắc môi của anh có hơi tái nhợt, chân mày nhíu chặt lại, khuôn mặt uể oải, nhưng mặc dù đang bị bệnh nhưng anh vẫn đẹp đến kinh người.
Lạc Phương Nhã không kìm được có hơi thất thần.
Mãi đến khi một tiếng chuông tin nhắn vang lên mới khiến cô hoàn hồn.
Phát hiện mình đã nhìn chằm chằm mặt của Tô Hiên Minh thất thần hồi lâu, Lạc Phương Nhã hốt hoảng xoay người rời đi.
Đi được hai bước, bước chân của cô ngừng lại, cẩn thận quay đầu, sau khi phát hiện Tô Hiên Minh không hề bị đánh thức, cô lại nhẹ nhàng quay lại, đặt đồ lên trên bàn trà rồi đi vào bếp.
Tô Hiên Minh vẫn chưa tỉnh, để tránh cho đồ ăn mua bên ngoài để trong hộp quá lâu sẽ bị mất mùi vị nên Lạc Phương Nhã cho đồ ăn ra đĩa, sau đó dùng nắp đậy lại.
Sau khi xử lý đồ ăn xong, Lạc Phương Nhã mới lấy hoa cúc và hoa kim ngân vừa mua về từ trong túi ra, sau khi để vào tủ lạnh, mới rời khỏi phòng bếp.
Lạc Phương Nhã đi tới phòng khách, sau khi thấy chăn trên người Tô Hiên Minh rơi xuống, lại rón rén đi tới, giúp anh đắp lại lần nữa.
Sau đó đi đến đầu kia ghế sofa ngồi xuống, vừa chơi điện thoại vừa đợi Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh vừa ngủ là ngủ liền một mạch từ trưa đến tận khi mặt trời xuống núi.
Tô Hiên Minh mở mắt, lười biếng nhìn lên trần nhà hồi lâu, mắt mới chuyển hướng nhìn sang xung quanh, sau đó ánh mắt rơi lên người Lạc Phương Nhã đang ngồi cách đó không xa, cúi đầu xem điện thoại.
Cô về từ lúc nào vậy?
Tô Hiên Minh ngồi dậy, mới phát hiện trên người mình đang đắp một chiếc chăn.
Là Lạc Phương Nhã đắp chăn cho anh sao?
Ánh mắt Tô Hiên Minh lại hướng về phía Lạc Phương Nhã.
Ánh mặt trời chiều xuyên qua khung cửa sổ từ sàn đến trần rộng lớn rơi lên người cô, hàng mi rũ xuống xem điện thoại của cô vừa cong vừa dài, trong đôi mắt có lưu lại bóng hình xinh đẹp.
Làn da cô trắng nõn, dưới ánh sáng mặt trời buổi chiều tà, hiện lên chút màu hồng.
Dường như đã phát hiện ra ánh mắt của anh, Lạc Phương Nhã ngẩng đầu, nhìn qua phía anh.
“Anh tỉnh rồi à? Thấy đỡ hơn chưa?” Lạc Phương Nhã hỏi.
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, sau đó vén chăn, đứng dậy từ ghế sofa, bưng ly trên bàn trà lên, chuẩn bị uống.
Lạc Phương Nhã lên tiếng ngăn anh lại: “Đừng uống cái này.”
Động tác tay của Tô Hiên Minh khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Tôi đi pha trà hoa cúc cho anh.” Lạc Phương Nhã nói rồi đặt điện thoại lên ghế sofa, sau đó vội vã đi vào bếp.
Mấy phút sau, cô bưng một ly thủy tinh ngâm hoa kim ngân và hoa cúc ra.
Hoa cúc và hoa kim ngân nổi lên trong ly, từng cánh hoa nở ra, thoạt nhìn rất đẹp.
“Tôi... lần đầu pha, anh nếm thử xem.” Lạc Phương Nhã đưa ly thủy tinh cho Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh không nói gì, chỉ đưa tay nhận ly nước trên tay cô.
Lạc Phương Nhã mân mê ngón tay, sau đó như nhớ ra điều gì đó hỏi: “Anh có đói bụng không? Nếu đói thì tôi đi hâm lại đồ ăn.”
Tô Hiên Minh vốn không muốn ăn, nhưng nghĩ tới Lạc Phương Nhã có lẽ vẫn chờ anh cùng ăn cơm trưa, bèn gật đầu: “Ừ.”
Lạc Phương Nhã cười tươi với Tô Hiên Minh, sau đó đi vào bếp hâm nóng đồ ăn.
Tô Hiên Minh thu mắt lại, bưng ly lên, để sát vào mũi.
Hương hoa cúc và hoa kim ngân bay thẳng vào mũi, Tô Hiên Minh hít sâu một hơi, cảm giác đầu óc nặng nề đã thư thái không ít.
Anh cúi đầu nếm thử một ngụm, hơi ngọt, mùi vị không tệ.
Tô Hiên Minh đang chuẩn bị uống ngụm thứ hai thì nghe thấy tiếng loảng xoảng vọng ra từ bếp. Anh hơi sửng sốt, đặt ly nước trên tay xuống bàn trà, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi bếp.
Vừa vào bếp, anh thấy Lạc Phương Nhã đang đứng trước bếp, luống cuống tay chân cầm chảo xào đồ ăn.
Động tác không thành thục, vừa nhìn đã biết là người chưa xuống bếp bao giờ.
Thấy Tô Hiên Minh đi vào, mặt Lạc Phương Nhã đỏ lên: “Cái đó… ngại quá, tôi không biết làm cho lắm.”
“Để tôi.” Trên mặt Tô Hiên Minh không có quá nhiều biểu cảm.
Lạc Phương Nhã gật đầu, đứng qua một bên.
Cô nhìn Tô Hiên Minh nhuần nhuyễn xào đồ ăn, động tác thành thạo, không kìm được mở miệng hỏi: “Anh biết nấu ăn?”
“Biết.” Tô Hiên Minh gật đầu.
Lạc Phương Nhã nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Thật lợi hại, tôi không biết nấu ăn, ngày nào cũng ăn đồ ăn nhanh.”
Tô Hiên Minh nghiêng đầu nhìn cô, sau đó nói: “Là bất đắc dĩ nên mới học. Lúc học đại học ở nước ngoài, ngày nào cũng ăn đồ tây, thật sự không chịu được nên mới học nấu. Sau khi về nước, không còn nấu nữa.”
“Về nước bận quá, không có thời gian nấu hả?” Lạc Phương Nhã cười nhẹ nói.
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng không nói gì thêm.
Lạc Phương Nhã cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ nhìn anh hâm nóng đồ ăn.
Sau khi hâm nóng đồ ăn xong, hai người ngồi trước bàn mặt đối mặt ăn cơm.
Trên bàn cơm hai người không nói gì, chỉ yên lặng ăn đồ ăn của mình, nhưng hai người lại không ngừng liếc mắt nhìn đối phương.
Nhưng lúc anh nhìn cô, cô đang cúi đầu ăn cơm, lúc cô nhìn anh thì anh đang cúi đầu uống canh.
Ngoài âm thanh lanh lảnh của đũa chạm vào bát sứ thỉnh thoảng vang lên, cà căn biệt thự đều yên lặng đến không chịu nổi.
Sau khi ăn cơm xong, Lạc Phương Nhã đứng dậy dọn đồ trước.
“Cô cứ để đó, tối nay công nhân làm vệ sinh sẽ tới dọn dẹp.” Tô Hiên Minh lên tiếng ngăn cô lại.
“Tôi sẽ rửa chén.” Lạc Phương Nhã còn lo lắng Tô Hiên Minh không tin mình, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi ở cùng bạn, tôi toàn rửa chén đó.”
Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói ở cùng bạn, phản ứng đầu tiên của Tô Hiên Minh chính là, bạn cùng phòng của Lạc Phương Nhã kia là nam hay nữ?
Đương nhiên anh đâu có tư cách gì mà hỏi, cho nên chỉ im lặng không nói gì.
Lạc Phương Nhã không biết suy nghĩ của anh, bưng khay vào bếp.
Thời gian bận rộn ở trong bếp cũng khá lâu, Lạc Phương Nhã mới ra ngoài.
Lúc đi ra, Tô Hiên Minh đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức kinh tế, thoạt nhìn trạng thái đã khá hơn nhiều.
Lạc Phương Nhã dừng lại một chút, cất bước đi về phía Tô Hiên Minh.
Cô vốn định đến đưa thuốc cho anh, kết quả lại ở chỗ anh hơn nửa ngày trời, còn nhân tiện ăn bữa tối nữa.
Hiện giờ anh đã đỡ hơn nhiều rồi, cô cũng nên nói tạm biệt rời đi rồi.
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
Tô Hiên Minh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Hôm nay cảm ơn cô nhé.”
“Không có gì.” Lạc Phương Nhã mỉm cười, sau đó xách túi xách trên ghế sofa lên.
Tô Hiên Minh đứng dậy theo, tiễn Lạc Phương Nhã đến cửa chính.
“Nhớ uống nhiều nước một chút, hoa cúc và hoa kim ngân đều để trong tủ lạnh đó.” Trước khi đi, Lạc Phương Nhã lại dặn một câu.
“Biết rồi.” Tô Hiên Minh gật đầu.
Lạc Phương Nhã vẫy tay về phía anh, sau đó rời đi.