Chương 13: Chúng ta chia tay đi
Trong phòng quần áo, có dán một vài cái giấy ghi chú.
Trên tờ giấy viết nhắc nhở những chuyện quan trọng:
Ngày x tháng x: Hẹn ăn cơm trưa cùng tiểu minh tinh Lâm Thanh Bắc, dùng món Pháp tại nhà hàng Taser.
Ngày x tháng x: Hẹn xxx ăn cơm chiều, đã đặt phòng trước tại nhà hàng Hoài Dương.
Ngày x tháng x: Hẹn xxx xem phim vào buổi tối, đã mua vé xem phim.
Ninh Mông:……
Không ngờ nguyên thân lại hẹn hò cùng lúc với ba người! Đúng là cô gái tồi tệ mà, chuyện này không thể chấp nhận được.
Ninh Mông xé toàn bộ giấy ghi chú, ném thẳng vào sọt rác.
Đi loanh quanh một vòng trong phòng, ngoại trừ các món đồ đắt tiền của nguyên thân thì không có phát hiện được bất cứ điều gì, Ninh Mông thất vọng vào phòng ngủ, dứt khoát nằm xuống ngủ.
-
Sáng sớm hôm sau, Ninh Mông bị tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc” đánh thức.
Cô bực bội lấy chăn che đầu lại, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không chịu ngừng lại.
Ninh Mông đành đứng dậy, trừng đôi mắt quyến rũ đi ra ngoài.
Cô mở cửa ra thì nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đứng bên ngoài: “Ninh Mông, đêm qua anh chờ em cả đêm ở rạp chiếu phim, vì sao em không đến?”
Ninh Mông:?
Bây giờ bạn trai tìm đến cửa, đúng lúc cô cũng có việc muốn làm rõ với anh ta.
Ninh Mông dứt khoát nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Chàng trai:??
Ninh Mông nói: “Tôi đã có chồng, bây giờ đã thành tâm giác ngộ, trở về bên gia đình. Vì vậy anh đi đi, đừng tìm tôi nữa!”
Xé đào hoa, thì cần phải dứt khoát và tàn nhẫn như vậy.
Cô ngáp một cái, trở về phòng ngủ. Nhưng vừa nằm xuống nhắm mắt lại được một lúc, tiếng gõ cửa phòng lại vang lên.
Ninh Mông:……
Cô lại mở cửa ra, cố gắng nhẫn nại nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Chia tay!..... Mà anh là ai?”
Bây giờ đứng bên ngoài đã là một người đàn ông cao lớn khác, anh ta kinh ngạc nói: “Tối qua cô cho tôi leo cây, để tôi đợi mất năm giờ, chính là muốn chia tay với tôi?”
Ninh Mông:……
Ninh Mông tiếp tục xé đào hoa: “Đúng vậy, chúng ta chia tay đi.”
Giải quyết gọn gàng xong, cô lần nữa trở về giường thoải mái nằm.
Lần tiếp theo cô còn chưa kịp ngủ, chuông cửa lại vang lên. Ninh Mông ngồi bật dậy, bước tới cửa, mở cửa ra nói: “Chúng ta chia tay đi!”
Nói xong, cô liền đóng cửa lại.
Nhưng cửa phòng lại bị một đôi tay rắn chắc giữ lại. Cánh cửa chợt bị đôi tay ấy lần nữa đẩy ra.
Ninh Mông sửng sốt nhìn, cô nhìn thấy là một người đàn ông trưởng thành chững chạc, ông mặc một bộ vest màu đen đứng ở bên ngoài. Bởi vì ông bảo dưỡng rất tốt nên nhìn không ra đã bao nhiêu tuổi, nhưng hẳn là lớn hơn cô rất nhiều, trên người ông toát ra một loại khí chất nho nhã. Ông nhìn cô nói: “Chưa tỉnh ngủ hay sao? Chia tay cái gì?”
Ninh Mông:……
Vì sao đám bạn trai của nguyên thân ai cũng đẹp hết vậy?
Người thứ nhất, đẹp theo kiểu tuấn tú, thư sinh.
Người thứ hai, thì theo kiểu mạnh mẽ, cao khỏe.
Còn người trước mặt này còn lợi hại hơn rất nhiều, ông thuộc dạng một ông chú trưởng thành chững chạc.
Hai người trẻ lúc nãy khá dễ giải quyết, cô chỉ cần nói chia tay đi thì hai người họ đã ngoan ngoãn rời đi còn ông chú này, sao lại bám người như vậy chứ?
Ninh Mông suy nghĩ cẩn thận một hồi, cô quyết định rút củi dưới đáy nồi: “À, có phải ông chính là Lâm Thanh Bắc không? Có biết vì sao tôi hẹn ông ăn cơm trưa không? Sao ông không tự lấy gương soi lại mình đi, đã lớn tuổi như vậy mà vẫn chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, tôi thấy ông không hợp với nghành giải trí này đâu!”
Chắc cô nói khó nghe như vậy thì ông ta sẽ tức giận bỏ đi và không bao giờ tới nữa nhỉ?
Quả nhiên sắc mặt người đàn ông tối sầm, trông ông có vẻ rất tức giận. Ông không nhịn được nữa mà bực tức rống lên: “Tao là cha mày đấy!”
Ninh Mông:?????
-------------