Chương 3: giấy thỏa thuận ly hôn.
Ngay sau đó, cánh tay cô bị một bàn tay to lớn nắm lấy rồi kéo lại khiến cho cô cảm thấy trời đất quay cuồng hết cả lên, cả người cô va phải lồng ngực rắn chắc.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cảm giác sợ hãi khi tìm được đường sống trong chỗ chết làm tứ chi của Ninh Mông quấn chặt lên người của người đàn ông như bạch tuộc.
Hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về anh dần tràn ngập trong khoang mũi, tiếng tim đập mạnh mẽ của anh như có ma lực gì đó làm cô dần thả lỏng lại.
Cho đến khi…
“Đi xuống.”
Giọng nói trầm thấp có chứa sự cuồng bạo truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Cơ thể Ninh Mông cứng đờ, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông.
Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, trên người tỏa ra sự ghét bỏ với cô. Nhưng ở trong mắt Ninh Mông thì đây đúng là thiên thần hạ phàm!
Trên mặt Ninh Mông lộ vẻ biết ơn. Không uổng công vừa nãy cô thả nhiều rắm cầu vòng thế, không ngờ lúc mấu chốt lại do Hoắc Bắc Thần cứu mạng cô!
“Cảm…”
Còn chưa kịp nói hai chữ cảm ơn thì người đàn ông đã nhìn cô một cái đầy khinh thường rồi đẩy cô ngã xuống đất sau đó xoay người rời khỏi sân thượng.
Ninh Mông:…
Thiên thần lạnh lùng quá thì phải làm sao đây?
“Mông Mông, con không sao chứ?”
Lúc này Tào Tuyết Hoa đột nhiên vọt tới trước mặt cô, tuy rằng giọng nói của bà ta tỏ vẻ quan tâm nhưng Ninh Mông lại phát hiện ra sự độc ác và thất vọng trong mắt bà ta.
Ninh Mông giật mình một cái rồi hiểu ra.
Lúc nãy Tào Tuyết Hoa cố ý!
Bởi vì cô không ly hôn nên bà ta muốn đẩy cô ngã chết!
Sao lại có người độc ác như vậy chứ? Ở trong sách, bởi vì Ninh Mông không thể chấp nhận chuyện một đứa nhà quê trở thành chị của mình nên mới châm chọc mỉa mai nữ chính vài câu thôi mà bà ta lại muốn đối phó với cô đến mức này ư?
Lúc trước khi xem quyển sách này Ninh Mông đã chửi điên cuồng, vì tác giả muốn mary sue nên bất cứ ai đối nghịch với nữ chính đều không có kết cục tốt. Nhưng thực ra mẹ kế và nữ chính mới là người độc ác nhất.
Ninh Mông hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi không sao cả, bà rất thất vọng phải không?”
Tào Tuyết Hoa hơi bất ngờ: “Con nói gì thế? Con không sao thì tốt quá! Nếu con có bị gì thì mẹ biết ăn nói thế nào với cha của con?”
Tào Tuyết Hoa nhìn Ninh Mông, ánh mắt của cô rất sắc bén, dù trước kia rất đần độn nhưng bây giờ lại giống như nhìn thấu hết suy nghĩ của bà ta làm bà ta hơi chột dạ.
Bà ta ho khan một cái: “Mông Mông, mẹ về trước đây, trong nhà còn có việc…”
Nói xong thì bà ta vội vàng đứng dậy, trước khi đi còn nhìn cô một cái: “Mông Mông, con chờ mẹ, mẹ nhất định sẽ cứu con thoát khỏi bể khổ!”
Thoát khỏi bể khổ…
Vậy là Tào Tuyết Hoa không định bỏ cuộc rồi!
….
Bất động sản đứng tên Hoắc Bắc Thần thì có rất nhiều nhưng sau khi kết hôn thì Ninh Mông lại ở một mình trong tòa chung cư cao tầng này. Mỗi tầng trong khu nhà cao tầng này chỉ có một hộ, mỗi hộ rộng chừng 300 mét vuông, một người sống rất thoải mái.
Ninh Mông đi xuống lầu, cô thấy Hoắc Bắc Thần vẫn chưa đi mà lại đi vào phòng cô thì lập tức căng thẳng.
Trong tiểu thuyết miêu tả Hoắc Bắc Thần rất ít, chỉ nói tính tình của anh rất quái gở, tàn nhẫn độc ác, bụng dạ nham hiểm, ngay cả nam chính không gì không làm được cũng phải kiêng kị anh, không dám đối đầu với anh.
Nếu cô cứ ca ngợi Hoắc Bắc Thần để anh vui vẻ thì chắc là có thể giữ được cuộc hôn nhân này…Phải không?
Cô đẩy cửa ra mà trong lòng thấp thỏm.
Hoắc Bắc Thần ngồi trên ghế sô pha, trợ lý Tề Sam của anh đứng bên cạnh cung kính nói: “Ông chủ, đã chuẩn bị xong giấy thỏa thuận ly hôn…”
Khi cô bước vào cửa thì những lời đằng sau đột nhiên im bặt, hai người đều quay đầu nhìn cô.
Tầm mắt của Hoắc Bắc Thần dừng trên người Ninh Mông khiến cô thấy hoảng sợ.
Giấy thỏa thuận ly hôn?
Chẳng lẽ cô không thể thay đổi sự phát triển của cốt truyện sao?