Chương 5: fansign~
Ninh Mông xuống lầu, cô đi vào gara rồi sợ ngây người.
Maserati! Lại còn là màu hồng phấn!
Của cải của Hoắc Bắc Thần phong phú thật đấy.
Cô không kịp nghĩ gì khác mà hưng phấn bước lên xe rồi lái thẳng đến hiện trường tổ chức fansign.
Lúc tới nơi thì cô phát hiện bên ngoài hội trường có treo một cái băng rôn đỏ bắt mắt : “Fansign của tác giả truyện tranh siêu nổi tiếng Nịnh Mông.”
Ninh Mông:……
Công việc trong hiện thực của cô là vẽ truyện tranh nên có nằm mơ thì cô cũng muốn tổ chức một buổi fansign cho chính mình, không ngờ rằng cô lại được thực hiện nguyện vọng này ở trong sách.
“Cô Ninh Mông, cô vào đây nhanh lên, để tôi trang điểm cho cô.”
Ninh Mông vừa mới bước vào hội trường thì đã có staff túm cô vào phòng hóa trang sau hậu trường.
Ninh Mông nhìn mặt mình trong gương rồi nhíu mày.
Trong buổi fansign này nguyên thân sẽ bị khui ra chuyện không biết vẽ tranh, truyện tranh của cô là do người khác vẽ thay, từ đây mất hết danh dự.
Mà tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của nữ chính Tô Điềm Điềm.
Ninh Mông đang suy nghĩ thì bỗng bên cạnh truyền đến tiếng răn dạy đầy kiêu căng.
“Đỗ Nhược, mắt cậu để đâu vậy hả? Còn không dọn đống truyện tranh ra phía trước nhanh lên!”
Cô quay đầu lại nhìn. Chàng trai bị mắng mặc một cái áo thun đen, quần jean, bởi vì công việc đảo lộn ngày đêm mà mặt anh ta tái nhợt, cơ thể gầy ốm, đầu tóc thì như cái ổ gà. Anh ta luôn cúi đầu, cứ như là thực vật sống trong bóng đêm không thể gặp ánh sáng vậy.
Nghe có người nói thì anh ta cố gắng dọn những tập tranh nặng nề ra ngoài.
Người xung quanh hả hê nhìn anh ta, hoàn toàn không định giúp đỡ, có người còn mắng anh ta: “Cậu cẩn thận một chút, làm hỏng tranh của cô Ninh Mông của chúng tôi thì cậu đền nổi không?”
“Đúng vậy, cậu nhìn gì mà nhìn, đừng có quên thân phận của mình! Cậu…”
Thấy bọn họ càng nói càng khó nghe thì Ninh Mông không chịu nổi nữa, cô nói: “Nói đủ chưa vậy?”
Mọi người lập tức ngậm miệng lại.
“Cô Ninh Mông, đến giờ rồi, cô ra đằng trước đi.”
Nghe staff bên ngoài thúc giục thì Ninh Mông đứng lên đi ra ngoài.
Đỗ Nhược cúi đầu lén nhìn bóng lưng cô, trong mắt toát lên sự nham hiểm.
Cô giả bộ người tốt gì chứ?
Cô chỉ biết khinh thường anh ta, hùa nhau với đám nhân viên của phòng sáng tác truyện tranh chèn ép anh ta, đám người này ức hiếp anh ta như vậy không phải là ý của cô sao?
Nhưng mà hôm nay anh ta sẽ cho cô biết việc bị người người lên án sẽ có cảm giác như thế nào!
……
Ninh Mông ngồi trên bàn ký tên, các fan xếp hàng ngay ngắn trật tự, nhìn rất bình thường.
Ninh Mông ký tên cho từng người rồi bắt tay với bọn họ, cảm ơn bọn họ đã ủng hộ.
Bỗng nhiên có một fan nữ mặc áo tai thỏ màu hồng nhạt lẻn đến trước mặt cô, Ninh Mông theo bản năng ngẩng đầu thì thấy fan nữ vung tay lên.
“Ào!”
Ninh Mông bị hất cả cốc nước vào người!
“Ninh Mông, cô là đồ lừa đảo!”
Fan nữ gào thét giận dữ, hội trường trở nên hỗn loạn.
Staff muốn kéo cô ta ra ngoài nhưng bị mấy người có âm mưu từ trước xung quanh fan nữ chặn lại khiến bọn họ không thể lại gần người fan nữ được.
Ninh Mông sờ nước trên mặt một cái.
May mà là nước lạnh.
Tuy rằng đã biết cốt truyện từ trước nhưng chuyện lúc nãy xảy ra nhanh quá làm cô không thể tránh được.
Cô cầm khăn giấy lau mặt thì nghe thấy fan nữ giận giữ hét lên: “Mọi người mở to mắt ra mà xem, người phụ nữ mà mọi người hâm mộ là cái loại lừa đời lấy tiếng! Bộ truyện tranh <Nở rộ> này không phải do cô ta vẽ mà là một người khác vẽ!
Lời nói của cô ta truyền rõ ràng khắp hội trường.