Chương 2: Tầm nhìn của nơi này rất rộng.
Ninh Mông căng thẳng nhìn ra xa.
Cả thành phố thu hết vào trong mắt, nhưng cô lại không có cảm giác hào hùng kiểu “Hội đương lăng tuyệt đỉnh, Nhất lãm chúng sơn tiểu”* mà tim của cô đập thình thịch, trong đầu như trống rỗng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Thân là một người mắc bệnh sợ độ cao mà không lập tức ngất xỉu là đã giỏi lắm rồi đấy.
Ninh Mông vội nhìn sang chỗ khác rồi ăn nói lung tung: “Xem đi, có phải tầm nhìn ở nơi này rất rộng không?”
“……”
Tào Tuyết Hoa thấy khuôn mặt cô tái nhợt thì như hiểu ra gì đó, bà ta hỏi: “Mông Mông, mẹ biết rồi, có phải con bị uy hiếp không?”
Uy hiếp cái con khỉ!
Trong lòng Ninh Mông đang rất thấp thỏm bất an, phải biết rằng nguyên thân trong sách chính là cái loại vừa ra vẻ vừa thích tìm đường chết đấy. Trong hai năm sau khi kết hôn thì cô ta đòi ly hôn mười sáu lần , sau khi bị từ chối thì ngoại tình, không biết đã đeo bao nhiêu cái nón xanh lên đầu Hoắc Bắc Thần rồi. Đến mức này mà còn chưa ly hôn thì đúng là kiếp trước cô ta đã cứu cả hệ ngân hà rồi.
Ngộ nhỡ Hoắc Bắc Thần hoàn toàn tỉnh ngộ rồi đòi ly hôn thì phải làm sao bây giờ?
Ninh Mông vội vàng nói: “Sao lại thế được? Ông xã của tôi cao lớn đẹp trai, ngọc thụ lâm phong, ôn tồn lễ độ, tri thức uyên bác, sức hút tỏa ra bốn phía…Càng quan trọng hơn là, anh ấy coi tôi như báu vật, không rời không bỏ, sao lại uy hiếp tôi được?”
Sau khi phun rắm cầu vòng không ngừng thì Ninh Mông nhìn Hoắc Bắc Thần rồi nở nụ cười nịnh nọt.
Sắc mặt âm trầm của người đàn ông đỡ hơn một chút.
Có hiệu quả rồi!
Còn không chờ cô thở phào thì Tào Tuyết Hoa đã nói: “Nhưng nó là đồ tàn nhẫn độc ác, bụng dạ nham hiểm, hơn nữa còn là thiên sát cô tinh khắc cha khắc mẹ đấy!”
Khắc cha khắc mẹ? Lời này khó nghe quá đấy!
Ninh Mông dùng lời lẽ chính đáng để phê phán bà ta: “Sao bà có thể nói chồng tôi như vậy hả?”
Tào Tuyết Hoa nhìn Hoắc Bắc Thần một cái rồi bắt đầu giả bộ: “Mông Mông, con quên rồi sao? Đây là lời do con nói mà? Con còn nói nếu không nhanh chóng ly hôn thì con cũng sẽ bị nó khắc chết. Loại người như nó nên sống cô độc cả quãng đời còn lại!”
Nói xong thì bà ta vội che miệng cứ như là mình không cẩn thận nói lỡ vậy.
Ninh Mông: ….!
Châm ngòi ly gián kiểu này thì rõ ràng quá đấy biết không?
Cô vội quay đầu thì thấy người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt khó lường.
Ninh Mông nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả lúc khóc: “Lúc trước em bị mù, não bị úng nước nên mới ăn nói linh tinh, hơn nữa anh còn là nam thần hảo hạng nữa mà, nói thật thì lần đầu tiên em gặp anh đã bị sức hút của anh thuyết phục rồi, đáng tiếc là anh đối xử với em lạnh lùng quá, nên em nói như vậy, gây sự như vậy thực ra là để anh để ý đến em một chút thôi…”
Ninh Mông tìm một cái cớ hoàn mỹ cho những hành vi não tàn trong quá khứ rồi đột nhiên nói: “Nhưng em vừa mới nhìn thấu hồng trần…À không, là dừng cương trước bờ vực, em đã nhận ra sai lầm của mình rồi, ông xã, anh yên tâm đi, sau này em nhất định sẽ làm một người vợ tốt hiền lương thục đức chăm lo cho gia đình, giúp chồng dạy con.”
Hoắc Bắc Thần: “……”
Anh nhăn mày lại, ánh mắt anh nhìn Ninh Mông như đang nhìn một người xa lạ.
Vốn dĩ chuyện hôm nay hơi phiền phức. Hoắc Bắc Thần không thể nhìn cô đòi chết mà vẫn quyết không ly hôn được. Nhưng mà người phụ nữ này đổi tính rồi sao?
Bình thường cô nhìn thấy anh còn không dám thở mạnh mà hôm nay lại nói được cả đoạn dài. Anh không thèm để ý những lời này có đáng tin hay không làm gì, chỉ cần không ly hôn thì muốn làm gì cũng được.
Hoắc Bắc Thần rũ mắt rồi lạnh lùng nói: “Còn không xuống đây?”
Anh vừa nói dứt câu thì có thể cảm nhận được cô gái kia thở phào một cái.
Nhưng anh bỗng thấy cô mếu máo: “Chân em bị chuột rút rồi.”
“…”
Ninh Mông dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hoắc Bắc Thần, mong anh có thể tới đỡ cô.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì…
“Mông Mông, để mẹ đỡ con!”
Tào Tuyết Hoa nhanh chóng bước lên, trong lúc lơ đãng thì cánh tay của bà ta đập vào người cô!
Ninh Mông còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì cơ thể của cô chợt mất cân bằng rồi ngã nhào xuống dưới lầu!