**********
Sau khi bỏ lại Tô Bắc ở ngoại ô trở về nhà, trong đầu Lộ Nam toàn là hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của Tô Bắc và dáng vẻ bực tức của cô.
Anh lập tức lác đầu thật mạnh.
Từ khi nào mà mình lại quan tâm một người lạ vừa mới quen biết như thế?
Mặc dù cô ta là mợ chủ của nhà họ Lộ nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, không có bất cứ quan hệ gì với mình het.
Nhưng một lát sau, Lộ Nam lại cảm thấy lòng dạ rồi bởi. Ở nơi hoang vu hẻo lãnh đó ngộ nhỡ Tô Bắc gặp phải kẻ xấu thì sao? Ngộ nhỡ bị thương bị đụng vào đầu thì làm thế nào? Ngộ nhỡ
Lộ Nam càng nghĩ càng phiên muộn, anh cầm lấy áo khoác rồi lập tức đến gara lái xe.
Trời nắng chang chang, anh lái xe dọc theo con đường lúc trước, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh: Tô Bắc chật vật đi trên con đường không có điểm dừng này giữa trời nắng chang chang, đi mãi đi mãi đột nhiên cô bị cảm nằng rồi ngất đi.
Vừa nghĩ đến khả năng này, Lộ Nam càng thêm rối bời, càng đạp mạnh chân ga hơn.
Đợi đến khi anh đến được nơi bỏ Tô Bắc lại không thấy cô đầu. Người phụ nữ này vậy mà lại dám không đợi anh! Lộ Nam lấy điện thoại gọi cho Tô Bắc thì phát hiện điện thoại không có sóng! Anh không thể nào tưởng tượng nổi một người phụ nữ ở cái nơi đồng không mông quạnh không có sóng điện thoại này sẽ hoảng loạn sợ hãi đến mức nào, anh đi xung quanh tìm cô rất lầu nhưng không tìm thấy, trong lòng lại càng thêm sốt ruột.
Anh lại xe tìm dọc theo đường cũ.
Cho đến khi về đến trung tâm thành phố anh vẫn không tìm thấy Tô Bắc. Khó khăn làm mới có chút sóng mà điện thoại của cô lại tắt máy.
Thấy trời cũng đã tối hẳn, anh thầm nghĩ, cứ coi như đi bộ thì chắc cũng về đến nhà rồi chứ?
Nghĩ vậy, Lộ Nam liên quay đầu xe trở về khu chung cư của bọn họ. Vừa mới cho xe vào trong gara thì nhìn thấy Tô Bắc từ taxi bước xuống. Ngay tức khắc, một ngọn lửa trong lòng anh lại bùng lên, xem ra anh đã xem thường người phụ nữ này rồi! Uổng công anh còn lo lắng cho cô suốt cả buổi chiều! "Tại sao không ở đó đợi tôi!"
Vừa ra khỏi xe, Tô Bắc đã nghe thấy một giọng nói đầy tức giận. Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông mà cô mắng chửi cả trăm ngàn lần trong lòng.
Tô Bắc không muốn để ý đến anh, cứ thế xách đôi giày cao gót khập khiêng đi lên chung cư. Lộ Nam thấy thế thì nhíu mày. Lúc tiến lại gần anh mới phát hiện người cô đầy bụi, hai mắt mờ đi, trên mặt vẫn còn vệt môi hội, trông cô như một quả bóng hơi lép xẹp. Quân áo đắt tiền trên người có dính đầy bụi, trông giống như nông dân mới đi làm động về vậy.
Cô đi chân trần, máu và đất ở chân lẫn lộn đã không nhìn ra được dáng vẻ lúc đầu nữa. Cô bước khập khiễng rõ ràng là bị thương. Thấy vậy, không hiểu sao Lộ Nam lại cảm thấy lòng mình nhói đau.
Anh có thể tưởng tượng được rốt cuộc hôm nay cô đã phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi. Đột nhiên anh cảm thấy hối hận, tại sao hôm nay anh lại bỏ
Tô Bắc ở một nơi xa xôi như thế chứ "Xem ra cô cũng có bản lĩnh đấy!" Lộ Nam nói rồi bước lên phía trước bề Tô Bạc lên. "A... Bất ngờ bị nhấc bổng lên, Tô Bắc sợ hãi hét lên một tiếng: "Lộ Nam anh lại muốn làm gì vậy hả?" Nói xong liên muốn đẩy anh ra. "Ở yên đi!" Lộ Nam tức giận quát to.
Tô Bac lúc này mới phát hiện mình được bể như công chúa, lại còn cử như vậy mà bể thắng vào trong nhà, tiếng tim đập của Lộ Nam vang lên bên tai cô, mùi hương dễ chịu trên người anh quanh quẩn bên mũi khiến hai má cô bất giác nóng lên.
Lộ Nam nhẹ nhàng đặt Tô Bắc lên sofa rồi đi vào nhà tắm xả sản nước cho cô. "Bản chết đi được, còn không mau đi tầm
Tô Bắc tắm xong đi ra thì nhìn thấy Lộ Nam đang ngồi trên sofa xem điện thoại, trên bàn còn đặt một hộp cứu thương mini. Thấy Tô Bắc đi ra, ánh mắt của Lộ Nam chuyển từ điện thoại lên người cô. Sau khi tắm xong, trông Tô Bắc đã thoải mái hơn nhiều.
Thế nhưng khi ánh mắt của anh di chuyển xuống, trong lòng anh cảm thấy hơi nhỏi, chân Tô Bắc đầy vết xước xát, gót chân của cô vẫn còn đang chảy máu.
Lộ Nam rất đau lòng, anh hoàn toàn không có ý muốn làm Tô Bắc bị thương, chỉ là anh không kiềm chế được cơn giận lúc đó. Nhưng nếu có ở đó đợi anh thì cũng sẽ không như vậy! Còn hại anh phí công chạy đi tìm.
Tô Bắc vốn đã không thèm quan tâm Lộ Nam nghĩ như thế nào, bởi vì nếu không phải vì anh thì cô cũng sẽ không biến thành như thế Cô trực tiếp lướt qua Lộ Nam ngôi sang một chiếc sofa khác, mở hộp cứu thương ra, vừa hay bên trong có dầu xoa bóp.
Một mùi thuốc là lạ ngay lập tức lan toả trong không khí.
Tô Bắc hơi nhíu mày, cô cầm dầu lên xoa vào cổ chân. Lộ Nam không đành lòng nhìn dáng vẻ trầy trật của cô, nhưng cũng không muốn nhận lỗi.
Từ khi nào mà anh lại biến thành người dễ mềm lòng như the. "Ngốc chết đi được!" Anh thật sự không thể nhìn tiếp được nữa bèn giành lấy thuốc từ tay Tô Bắc. Tô Bắc vốn còn muốn xem người đàn ông trước mặt này như không khí, vậy mà bây giờ tên đầu sỏ hại có thành ra như thể này lại hùng hồn nói cô ngốc!
Cô lập tức phát cáu, giảng lại chai dầu từ tay Lộ Nam: "Lộ Nam, tôi thành ra như thế này đều là do anh hại đấy, anh có tự cách gì mà nói tôi ngốc! Không nhìn tiếp được thì đừng có nhìn, không cần anh giả vờ giả vịt!" "Tô Bắc, bây giờ tôi không muốn tranh luận ai đúng ai sai với cô, cô đưa thuốc đây, tôi sẽ không nói gì nữa!" Lộ Nam nế tình vết thương nên không muốn so đo với cô. "Lộ Nam, ai dạy anh cái kiểu tự cho mình là đúng vậy, anh nghĩ anh là ai chứ!" Tô Bắc tức giận đến độ muốn xịt khỏi đầu. Lộ Nam nhìn cái miệng đang lảm nhảm của Tô Bắc thì có chút bực mình. Nhưng mặc dù thấy cô đã tức đến đỏ cả mặt nhưng anh vẫn bướng bỉnh không chịu nhận lỗi.
Đột nhiên trái tim anh khẽ rung động.
Đầu vừa nóng lên, một tay anh kéo Tô Bắc, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên rồi hôn...