**********
Lộ Nam cứng lưỡi, anh ngập ngừng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
nói:
“Là một giám đốc sao tôi có thể bỏ rơi nhân viên của mình được, chỉ là công ty có chuyện gấp nên tôi về trước, thời gian quá gấp nên chưa kịp thông báo cho cậu biết mà thôi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Phàm giận dỗi: "Giám đốc, không phải chứ, anh đã về tới Nam Hi rồi sao? Giám đốc đang giỡn với tôi đúng không!”
Giọng nói của Vân Phàm quá lớn khiến Tô Bắc đang cởi áo khoác cũng cảm nhận thấy, cô đưa mắt nhìn Lộ Nam. Giọng điệu của Lộ Nam trở nên lạnh lùng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi làm gì có thời gian mà đi đùa giỡn với cậu làm gì, tự mua vé về đi, tôi bù gấp đôi cho cậu!" Dứt lời, không chờ Vân Phàm nói thêm anh đã vội ngắt máy.
Tô Bắc không nhịn được liền bật cười, không biết đây là giám đốc kiểu gì nữa, thản nhiên bỏ lại thuộc hạ ở ngoại thành. Nếu đổi lại cô là Vân Phàm, trong lòng cô nhất định sẽ sụp đổ. Nhìn dáng vẻ đầy châm chọc của Tô Bắc, Lộ Nam ngoảnh mặt đi ra ngoài, anh vừa đi vừa nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đột nhiên anh nhớ ra công ty còn có việc, anh đi trước đây?” Nói xong anh liền nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Tô Bắc kinh ngạc nhìn theo, nếu như cô không đoán nhầm thì chắc chắn Lộ Nam đã chột dạ. Cũng đúng thôi, đối xử với thuộc hạ như vậy thì nên chột dạ là đúng rồi! Tô Bắc rửa mặt sau đó liền chạy tới chỗ Tô Hàn. Cô vừa bước vào liền cảm nhận được một bầu không khí nặng nề ngột ngạt, cô nhìn thấy Diệp Đình Lạc đang ngồi trên ghế khóc còn Tô Hàn thì đang ân cần ngồi bên cạnh an ủi. Tô Hàn nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chị Đình Lạc, chị đừng buồn nữa, những chuyện như vậy cũng không thể trách chị được, chị đã rất cố gắng rồi!
Tô Bắc vừa mở cửa đã nghe thấy những lời như vậy, cô vội vàng tiến tới. Diệp Đình Lạc vội vàng lau nước mắt đứng dậy, cô nghẹn ngào nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chị Bắc Bắc, chỉ tới rồi a!”
Tô Bắc “Ừ” một tiếng rồi ngồi lên ghế, cô chậm rãi nói: "Đình Lạc, em ngôi đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Đình Lạc gật đầu ngồi xuống ghế, Tô Bắc nhìn cô rồi từ từ hỏi:
"Chị nghe thấy lúc nãy Tiểu Hàn nói gì đó rằng chị đừng buồn nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc vừa nói xong thì hai mắt Diệp Đinh Lạc liền rưng rưng trở lại, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Tô Hàn với giải thích:“Mẹ, chị Đinh Lạc hôm nay tới đây là để tạm biệt, chị ấy cũng đang định gọi điện nói chuyện với mẹ thì mẹ đã tới luôn rồi!”
"Ồ! Có chuyện gì sao?" Tô Bắc khó hiểu nhìn Tô Hàn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hàn nhìn Diệp Đình Lạc, rồi từ từ
nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ, là như này, mẹ của chị Đình Lạc mắc bệnh ung thư dạ dày, bây giờ mới là giai đoạn đầu nên vẫn còn có hy vọng cứu chữa. Dạo gần đây nhà chị ấy cần một số tiền lớn để làm phẫu thuật nên quyết định không cho chị ấy đi học nữa, để chị ấy ở nhà lấy chồng, nói là muốn tìm nhà nào tốt một chút, nói không chừng còn có thể đòi nhiều chút sinh lễ cứu lấy mạng sống của mẹ chị ấy
Tô Bắc giật mình sửng sốt, đến bây giờ vẫn còn những chuyện vậy sao, đây chẳng khác nào là bản người trá hình cả Cô chau mày, nhìn vào gương mặt đầm lệ của Diệp Đình Lạc, cô nghĩ ngợi một lát rồi nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đình Lạc, chi phí chữa bệnh cần khoảng bao nhiêu ?”
Diệp Đình Lạc ngừng khóc, ngước mắt nhìn Tô Bắc:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mọi người trong nhà nói cần khoảng năm vạn, nhưng gấp rút như vậy em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được đây, do vậy mọi người mới muốn bán em đi để cứu lấy mẹ. Em cũng không thể phản kháng, bằng không em chỉ còn cách nhìn mẹ từ từ rời khỏi trần gian mà
thôi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc suy nghĩ một hồi, sau đó nhìn
Diệp Đình Lạc nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đình Lạc, hay là vậy đi, chị sẽ ứng trước cho em năm vạn tiền lương, đợi sau này em kiếm tiền thì dần dần trả chi cũng được. Em vẫn sẽ ở lại đây như cũ tiếp tục chăm sóc tiểu Hàn hộ chị, em thấy thế nào?"
Diệp Đình Lạc nhìn Tô Bắc, giọt nước mắt như những viên ngọc rơi xuống theo gò má cô, Đình Lạc vội vàng quỳ xuống trước mặt Tô Bắc:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chị Bắc Bắc, em cảm ơn chị rất nhiều! Nhưng số tiền lớn như vậy, dựa vào tiền lương của em thì tới bao giờ mới có thể trả hết cho chị được đây, chị tin tưởng em đến vậy sao?"
Tô Bắc nhìn Đình Lạc, trìu mến nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Em đứng dậy đi đừng quỳ nữa, số tiền này là chị cho em mượn tất nhiên là do chị tin tưởng vào con người em. Em bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp, cuộc đời con người có vô vàn những điều có thể, em đừng tự ti như vậy. Chị tin rằng chút tiền này em nhất định sẽ hoàn trả lại cho chị, bây giờ em cứ cầm tạm trước đưa cho gia đình để lo cho mẹ em chữa bệnh đi đã!”
Diệp Đình Lạc vừa cảm động lại vừa cảm kích, còn Tô Hàn thì ôm lấy chân Tô Bắc, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô: “Mẹ, con biết mẹ luôn luôn tốt nhất màTô Bac mim cười xoa đầu Tô Hàng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Biết ninh mẹ lắm rồi đây!”
Tô Hàn nheo mắt cười. "Mẹ à, những lời con nói đều là thật lòng mà, nếu như tiểu Lầm ở đây thì anh ấy nhất định cũng sẽ nói như vậy!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc phì cười: "Được rồi, con thắng rồi, chúng ta mau chuẩn bị ăn cơm thôi!"
Diệp Đình Lạc vội lau nước mắt:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chị Bắc Bắc, chị và tiểu Hàn đợi chút, em lập tức xong ngay đây!”
Tô Bắc ăn cơm xong liền nhanh chóng quay về chung cư của Lộ Nam. Lúc cô trở về thì cũng là lúc Lộ Nam đang ở trong phòng sách xử lý văn kiện, Tô Bắc có chút kinh ngạc, chẳng phải anh đã tới công ty rồi sao, sao có thể nhanh như vậy đã quay về?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy Tô Bắc đang chăm chú nhìn mình, Lộ Nam cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, anh hằng giọng một tiếng. Anh ra khỏi phòng sách rồi chỉ tay lên hộp cơm đặt trên bàn nói:
"Đây là cơm trưa anh mang về cho em, em mau ăn đi kẻo nguội mất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc gượng cười.
“Em không biết là anh mang cơm cho em, em tưởng rằng trưa nay anh sẽ không về nên đã ra ngoài ăn tạm rồi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lộ Nam nghe xong, sắc mặt liền tối sâm lại. Anh không nghĩ gì hơn liền nói: “Em đã ăn rồi vậy thì đành vứt đi vậy!” Dứt lời, anh liền nhấc hộp cơm lên định vứt vào thùng rác.
Tô Bắc vội vàng ngăn cản
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Lộ Nam, anh không sao chứ, em nói ăn rồi thì ăn liền vứt đi như vậy sao, lãng phí quá đấy! Anh cứ để đẩy đi lát nữa ăn cũng được mà!"
Nói xong Tô Bắc liền cướp lại hộp cơm trong tay Lộ Nam, mở ra xem một lượt. Trời ơi ngon quá, Lộ Nam quả nhiên còn mua cua cho cô. Tô Bắc rớt nước bọt, cũng may là anh chưa vứt đi. Cô cầm hộp cơm lên rồi nhắc nhở:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Lộ Nam anh mau đi làm việc đi, lát
nữa em sẽ ăn Hộp cơm như báu vật trong tay Tô Bắc, cô nhanh chóng đi về phía phòng mình, dường như lo sợ Lộ Nam sẽ lại vứt đi vậy. Lộ Nam nhìn theo bóng lưng Tô Bắc, khóe miệng chợt cong lên
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khoảng thời gian sau đó của Tô Bắc và Lộ Nam đều bình lặng trôi qua. Tôi Bắc sau khi đã nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định sẽ đưa Diệp Đình Lạc vào giới nghệ thuật. Thông qua quan sát của cô, Diệp Đình Lạc là một cô gái không tồi chút nào. Tuy gia đình xảy ra chuyện nhưng cô hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện sẽ bán rẻ bản thân, hơn nữa cô cũng biết rõ thân phận của Tô Bắc nhưng từ trước tới nay chưa hề cầu xin cô đưa cô dẫn dắt vào đây. Khi Tôi Bắc nói cho Diệp Đình Lạc nghe về chuyện này, Diệp Đình Lạc giống như bị định đóng chặt vào chân đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Tô Bạc đành hằng giọng một tiếng:
“Đinh Lạc, chị đưa em vào giới giải trí là có điều kiện đấy!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Đình Lạc gật đầu, chăm chú nhìn Tô Bắc:
"Chị Bắc Bắc, có điều kiện gì cứ nói ra, em nhất định sẽ đồng ý với chi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đáy mắt Tô Bắc lóe sáng lên.
“Em không hỏi chị điều kiện là gì mà đã vội đồng ý, em không sợ chị sẽ bắt em đi làm chuyện xấu sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt Diệp Đình Lạc bằng thay
đổi: “Chị Bắc Bắc, sao em có thể nghĩ vậy được a, hơn nữa chị cũng không phải người như thế mà!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc nhìn cô nói: “Bây giờ cho dù em có nói gì đi chăng nữa thì chị cũng không quan tâm, chị chỉ cần xem việc em sẽ làm mà thôi!”
Ánh mắt Diệp Đình Lạc đầy mong đợi nhìn về phía Tô Bắc:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chị Bắc Bắc, chỉ cần em có thể làm được thì em nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Tô Bắc “Ừ” một tiếng rồi từ từ nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trước hết chị sẽ không tận tay dẫn dắt em, chẳng phải em nói có người ngăn cản em vào giới giải trí sao? Bây giờ chị sẽ giới thiệu cho em một người, em cứ nói là chị giới thiệu cho em tới đó phỏng vấn. Ngoài điều đó ra thì em cho dù có ở bất cứ nơi đâu em cũng không được lấy chị ra để đánh bóng tên tuổi của mình!”
Diệp Đình Lạc trung thực gật đầu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chị Bắc Bắc, chị yên tâm, cho dù chị không nói thì em cũng sẽ không làm như vậy!
Tô Bắc tiếp tục nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đấy là yêu cầu thứ nhất của chị, vẫn còn yêu cầu thứ hai đó là trong khoảng thời gian này em bắt buộc vẫn phải chăm sóc Tô Hàn cho tới khi chỉ tìm được người thích hợp để thay thế vị trí của em. Em nhất định vẫn phải giống như trước đây, tận tâm tận lực chăm sóc từ chuyện ăn uống tới sinh hoạt của Tô Hàn, điều này chị tin tưởng sự chu đảo cũng như nhân phẩm của em
Diệp Đinh Lạc cảm kích nhìn Tô Bắc:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chi Bắc Bắc, cảm ơn chị đã tin tưởng em như vậy. Nếu như chị không để bụng thì sau này em sẽ ở lại đây, bất luận có bận tới đâu đi chăng nữa thì em vẫn sẽ chăm sóc đầy đủ ngày ba bữa cũng như cuộc sống sinh hoạt của tiểu Hàn, chị cảm thấy thế nào?”
Tô Bắc hài lòng gật đầu, thực ra cô đã sớm nhìn ra Diệp Đình Lạc nhất định sẽ làm như vậy. Chỉ có điều giới giải trí quá phức tạp, bây giờ trước hết cần phải tôi luyện tính cách cũng như phẩm chất đạo đức cho cô, để có có thể chin chan và vững vàng hơn. Sau này khi tiếp xúc với nhiều người sẽ khiến cô hiểu được thế nào là khiêm nhường trung thực, chỉ có như vậy mới có thể tồn tại lâu dài trong vòng hỗn loạn này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngày hôm ấy Tô Bắc cũng đã gọi điện tới cho Cổ Niên Thành, Cổ Niên Thành sau khi nhận được điện thoại từ Tô Bắc, trong lòng có chút ngạc nhiên. Sau khi nghe Tô Bắc nói anh tưởng rằng bản thân đang nghe nhầm điều gì đó, cô nói:
“Cổ Tổng, tôi muốn giới thiệu cho anh một nhân tố mới, để cô ấy gia nhập vào giải trí Danh Thành của anh, đảm bảo sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh, anh thấy thế nào?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Niên Thành khó hiểu thắc mắc
"Đã là một nhân tố mới tài năng như vậy sao cô không tự tay dẫn dắt chứ, hay là cô có dự định muốn chuyển sang Danh Thành chúng tôi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc khẽ cười một tiếng:
"Lộ Tổng, để anh chê cười rồi! Tôi với cô bé này có chút quan hệ, nhưng tôi lại không phù hợp để dẫn dắt em ấy, do vậy mới giới thiệu tới công ty của anh. Hy vọng anh có thể bồi dưỡng tốt cho em ấy, chắc chắn sẽ là một chú gà đẻ trứng vàng trong tương lai
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Cổ Niên Thành lướt qua một tia sáng, anh nói: "Tô Bắc chắc cô cũng biết tôi có thể đồng ý với cô, tôi không xem cô ấy có thể kiếm được tiền hay không mà tôi nể mặt có nhiều hơn. Cô cũng biết bây giờ gà biết để trứng rất nhiều, tôi cũng không thể nào có thể chăm chút cho từng người được, cô thấy vậy có đúng không?”
Lời nói của Cổ Niên Thành đầy ẩn ý khiến Tô Bắc chợt sững lại, sau đó từ từ nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không ngờ rằng trong mắt Cố Tổng tôi lại có vinh hạnh đến như vậy. Như vậy đi tối nay tôi muốn mời anh một bữa thay lời cảm ơn có được không?"
Cổ Niên Thành gật đầu đồng ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Được thôi, quyết như vậy đi, tối nay không gặp không về, địa điểm để cô
chọn!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”