**********
Cổ Niên Thành vui vẻ cười với Tôi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bắc, anh nói:
vậy, tình cờ quá!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc có chút tò mò:
“Cổ tổng không đi xã giao lại chạy tới bên này làm gì
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Niên Thành hờ hững cười:
“Thật ra đối với những chuyện như xã giao hay giao lưu thương mại như này tôi không hề có hứng chỉ có điều là do công việc không thể không mới. Do vậy, tới cũng không muốn động gì cả
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc mỉm cười, hai mặt cô long lanh khiến Cố Niên Thành tức khắc bị cuốn theo. Tô Bắc nhẹ nhàng nói:
“Tôi cũng không hề thích những buổi tiệc như thế này!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Niên Thành tò mò nhìn cô.
“Đã không thích vậy tại sao cô còn tới đây?” Anh nhớ rằng đối với những buổi tiệc kiểu này, Lộ Nam thường hay đi cùng Vân Phàm tới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc nhếch lông mày về phía Lộ Nam, không vui vẻ mà nói:
“Chẳng phải vì Lộ Tổng vĩ đại ấy sao, anh ấy nói muốn giới thiệu với tôi vài nhà đầu tư, với thân phận là cấp dưới tôi dám không đi sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Niên Thành hơi sững người, anh khẽ cười, sau đó liền hỏi cô.
"Quan hệ giữa cô và Lộ Tổng xem ra rất tốt!” Cố Niên Thành vừa nói, vừa thăm dò phản ứng của Tô Bắc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc ngạc nhiên, rồi đột nhiên bật cười, cô nói:
“Cổ tổng, sao anh lại có thể nghĩ như vậy được chứ. Năm năm trước tôi và Lộ tổng còn chưa biết tới nhau, càng không nói tới "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Niên Thành tuy rất tò mò muốn biết rốt cuộc bố của cậu bé là ai, nhưng anh có thể nhìn ra Tô Bắc lại không hề muốn nói tới chuyện này, do vậy anh đành không hỏi thêm gì nữa. Cảm nhận của Cổ Niên Thành đối với cô khá tốt, nên anh cũng không muốn khiến cô cảm thấy phiền phức. Anh lập tức đối chủ đề nói chuyện
"À đúng rồi, Tô Bắc, tôi vẫn chưa biết là cô làm gì đó!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc kinh ngạc, hóa ra anh chưa hề gặp cô bao giờ ư? Tin đồn hai ngày trước bị truyền ra gây xôn xao như vậy, không ngờ anh lại chẳng biết gì. Tô Bắc khó hiểu nhìn Cổ Niên Thành:
"Anh thật sự không biết tôi sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Niên Thành chần chừ suy nghĩ, chẳng lẽ cô và anh trước đây đã từng gặp nhau rồi ư, sao anh lại có thể không có chút ấn tượng nào vậy. Anh từ từ phân tích:
"Cô có thể cùng Lộ Tổng tới tham dự tiệc như vậy, lại làm việc ở tập đoàn Thịnh Thế, lẽ nào cô là thư kỷ tổng giám đốc sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc nhìn vào thái độ của Cổ Niên Thành, không hề giống là đang nói dối, cô lắc lắc đầu:
"Chẳng nhẽ Cổ Tổng đây lại không tin tức giải trí của hai ngày trước à?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Niên Thành lắc đầu:
"Tôi thường không hay quan tâm tới mấy cái tin tức giải trí ấy cho lầm, hơn nữa một khoảng thời gian trước đây tôi đều ở ngoại thành, do vậy trong Nam Hi xảy ra chuyện gì đều là được nghe thuộc hạ nhạc tới mà thôi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc chợt hiểu ra, có gật gật đầu, hóa ra là như vậy! Cô mỉm cười, vừa quan sát thần sắc của Cổ Niên Thành, vừa nói:
“Tôi không phải là thư ký của Lộ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng, tôi nghĩ nếu tôi nói cho Cố Tổng tên tiếng anh của tôi, có lẽ anh sẽ biết tôi là ai!”
Nghe Tô Bắc nói vậy, Cổ Niên Thành không khỏi tò mò:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ồ... Vậy tên tiếng anh của cô là gì?
Tô Bắc nhìn vào đôi mắt anh, từ từ nói: "Annel"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt Cổ Niên Thành lập tức thay đổi: "Quản lý cấp cao Anne?" Tô Bắc gật đầu: "Cổ Tổng có cần ngạc nhiên tới vậy không?
Cổ Niên Thành ngại ngùng cười, lúc đầu khi nghe tin Anne sẽ về nước, không chỉ có Thịnh Thế muốn có được cô mà cả Vân Thành cũng nỗ lực mong cô về với tập đoàn của anh. Giải trí Tinh Không là công ty giải trí đứng đầu ở Nam Hi, nhưng Kỳ Hạ của Vân Thành cũng là một công ty nổi tiếng ở đây. Chỉ có điều cuối cùng Anne đã lựa chọn giải trí Tịnh Không mà thôi!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Niên Thành bất lực cười, anh nhìn Tô Bắc rồi từ từ nói:
“Tôi thật sự không ngờ rằng cô lại có thân phận như vậy! Nói như thế thì tin đồn mấy ngày trước đây có liên quan tới Lộ Tổng chính là cô rồi, chẳng trách ban nãy cô hỏi tôi có quan tâm tới tin tức giải trí không!” Cổ Niên Thành càng nói, nụ cười gượng gạo của anh của biểu lộ rõ hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc tò mò nhìn anh: “Cổ Tổng đối với tin tức giữa tôi và Lộ Tổng dường như không có chút ngạc nhiên nào nhỉ!”
Cổ Niên Thành nhún vai:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Những thứ này ấy à, tôi từ lâu đã quen rồi. Mấy năm trước, tin đồn của tôi cũng tràn lan khắp nơi, nhưng thực sự có quan hệ với tôi lại chẳng có mấy người cả. Những thứ tin tức như vậy nghe thôi là đủ rồi, chứ không có ai xem là thật cả!” Anh hơi ngập ngừng, rồi lại nói tiếp "Hơn nữa, tuy chúng ta mới chỉ Lộ Tổng chính là cô rồi, chẳng trách ban nãy cô hỏi tôi có quan tâm tới tin tức giải trí không!” Cổ Niên Thành càng nói, nụ cười gượng gạo của anh của biểu lộ rõ hơn.
Tô Bắc tò mò nhìn anh: “Cổ Tổng đối với tin tức giữa tôi và Lộ Tổng dường như không có chút ngạc nhiên nào nhỉ!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Niên Thành nhún vai:
“Những thứ này ấy à, tôi từ lâu đã quen rồi. Mấy năm trước, tin đồn của tôi cũng tràn lan khắp nơi, nhưng thực sự có quan hệ với tôi lại chẳng có mấy người cả. Những thứ tin tức như vậy nghe thôi là đủ rồi, chứ không có ai xem là thật cả!” Anh hơi ngập ngừng, rồi lại nói tiếp "Hơn nữa, tuy chúng ta mới chỉ phía Tô Bắc, tìm kiếm bóng hình của cô. Thế nhưng anh đã nhìn một hội mà vẫn không hề thấy cô đâu, Lộ Nam có chút bất lực. Tới lúc này rồi mà cô còn có thể chạy đi được chứ! mắt anh di chuyển giữa cố gắng tìm đột nhiên trên sàn nhảy truyền tới tiếng reo hò cổ vũ, Lộ Nam liền đưa mắt nhìn theo. Đập ngay vào mắt anh lúc này là hình ảnh một đôi nam thanh nữ tú đang nắm tay nhau nhảy theo điệu nhạc. Trong nháy mắt, lửa giận trong người Lộ Nam bùng lên, không phải đau chân sao? Đã đau chân rồi thì sao vẫn có thể có sức lực mà khiêu vũ vậy, lẽ nào cô không sợ trẹo chân ư? Anh nhìn thấy tay của Cổ Niên Thành đang đặt bên eo của Tô Bắc, bóng nhiên cảm thấy rất ngứa mắt Nhưng anh cũng không thể cứ thế mà xông lên lôi Tô Bắc xuống dưới được, Lộ Nam tức giận, hai bả vai của anh run lên. Nhìn về phía Tô Bắc và Cố Niên Thành đang càng nhảy càng hòa nhập hơn, anh phần nộ năm chặt hai tay vào nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đột nhiên, Lộ Nam cảm nhận thấy có một ánh mắt nào đó đang hướng về phía mình, anh đưa mắt nhìn sang thi bắt gặp Tô Noãn đang si mê nhìn anh. Ảnh mắt cô ta không thay đổi, chăm chăm hướng về phía anh, cả người như sắp đảm chìm vào vậy. Gương mặt Lộ Nam để lộ ra biểu cảm chán ghét anh hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía Tô Noãn. Trước ánh mắt đầy kinh ngạc, vừa mừng vừa vui của Tô Noãn, Lộ Nam kéo cô ta đi từ từ lên sàn nhảy. Lộ Nam cổ tình đưa Tô Noãn tiến lại gần hơn về phía Tô Bắc.
Từng bước nhảy của Cổ Niên Thành và Tô Bắc đều phối hợp nhuần nhịp với nhau, anh vừa định cúi đầu nói gì đó với có thì ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lộ Nam, anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lộ Nam đẩy bạn nhảy sang chỗ anh. Tô Noãn vô cùng ngạc nhiên, cô ta dường như chưa hề có chút chuẩn bị nào. Vừa xoay một vòng thi đã bị Lộ Nam đẩy về phía Cổ Niên Thành Cổ Niên Thành lúng túng, nhưng ở trên sàn nhảy, anh cũng không thể vì chút chuyện nhỏ mà khiến bất cư ai ngã xuống sàn được. Anh thả tay Tô Bắc, nhẹ nhàng quay người. Tô Bắc từ trong vòng tay của anh trượt đi, Lộ Nam bắt được lấy tay của Tô Bắc liền ôm cô vào lòng, di chuyển về phía mép của sàn nhảy Cổ Niên Thành đưa tay đỡ lấy Tô Noãn như sắp ngã, anh vừa nhảy vừa khó hiểu nhìn về phía Tô Bắc và Lộ Nam ở phía bên kia, ánh mắt dõi theo từng cử động của hai người họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Noãn ganh tị và phẫn nộ, cô tưởng rằng Lộ Nam muốn nhảy với cô, cô tưởng cuối cùng anh cũng nhận ra cô là ai. Nhưng không ngờ rằng tất cả những gì anh làm đều là vì Tô Bắc. Cô không những chỉ tức giận mà thậm chí bắt đầu ghi hận với Tô Bắc, nếu như không vì Tô Bắc thì Lộ Nam nhất định sẽ không làm như vậy với cô. Điệu nhảy kết thúc.
Lộ Nam kéo tay Tô Bắc đi ra khỏi sản nhảy, do giày của Tô Bắc quá cao mà Lộ Nam lại kéo cô đi quá nhanh khiến hai chân cô không vững, thiếu chút nữa thì đã bổ nhào xuống đất. Cô lấy hết sức bật tay ra khỏi tay của Lộ Nam, Lộ Nam cáu giận quay người nhìn cô. Tô Bắc cũng không kém, cô giận dữ nhìn anh, anh tự dưng xông tới kéo cô ra khỏi sàn nhảy, bây giờ đến một câu giải thích cũng không có lại muốn lỗi người cô đi. Hai người giận dữ nhìn nhau vài giây, sau đó Tô Bắc liền lên tiếng:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lộ Nam, anh có phải bị điện rồi không? Anh có biết em đang đi giày cao gót không, sao anh còn kéo em đi nhanh vậy? Rốt cuộc anh bị trúng phải gió gì thế?"
Lộ Nam trừng mắt nhìn cô, không nói lời nào. Anh sợ rằng một khi anh đã nói ra thì sẽ nói những lời khó nghe với cô. Trong phút chốc anh kiềm chế lại bản thân, trầm giọng nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tô Bắc, không phải em nói em đau chân à? Đã đau chân như vậy em còn chạy đi khiêu vũ để làm gì thế? Chúng ta rốt cuộc ai mới là người có bệnh ở đây!
Lộ Nam nói xong, dường như cảm thấy vẫn chưa hả giận, anh lại tiếp tục sung: “Anh thật sự không biết thủ đoạn quyến rũ của em từ lúc nào mà trở nên lợi hại như vậy. Anh mới chỉ rời đi có một chút mà em đã kịp ra tay dụ dỗ được Cổ Niên Thành, có phải em đang chuẩn bị cho mục đích sau này đúng không?" Dứt lời, trong lòng Lộ Nam cảm thấy đầy chua xót.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ảnh mắt Tô Bắc khó tin nhìn vào Lộ Nam, cô luôn biết rằng quan hệ giữa cô và anh đều không tốt. Nhưng cô lại chưa bao giờ nghĩ tới Lộ Nam lại có thể ác ý với cô như vậy. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Lộ Nam, cười lên một tiếng, cô nói:
“Lộ Nam à, đúng vậy đó, em đang dự tính trước cho sau này đó, nhưng điều này có liên quan gì tới anh không? Giữa hai chúng ta sớm muộn rồi cũng sẽ kết thúc, em nghĩ như thế lẽ nào sai u?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lời nói của Tô Bắc không chút khách khí Lộ Nam đột nhiên cứng họng lại. Đúng vậy Tô Bắc làm gì thì có liên quan gì tới anh cơ chứ, anh kích động như thế để làm gì vậy. Lộ Nam trầm lặng nhìn Tô Bắc, anh ngoảnh đầu đi, cố gắng để lời nói của bản thân khi nói ra sẽ thật bình thản, anh từ từ nói:
“Tô Bắc, em đừng nghĩ quá nhiều, anh chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở em chút thôi. Cổ Niên Thành không phải người dễ đối phó, anh ta trên thương trường nổi tiếng là hồ Em đừng để tới lúc không đánh gục được hồ ly lại bị cho là lắng lơ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc im bặt, lại là do cô đã tự nghĩ nhiều rồi. Tô Bắc ơi là Tô Bắc, đây là lần thứ mấy rồi đây! Có những lúc, cô thật sự muốn bóp cổ Lộ Nam, cô nhìm chăm chạm vào anh
"Vậy thì thật đáng tiếc, em là người mà không hiểu tốt xấu là gì, nghe thấy thiện ý của khác nhắc nhở lại chẳng hiểu gì cả. Lộ Nam, cô vẫn nên thu lại lòng tốt của anh đi, em thật sự không cần đầu!” Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Còn đối với việc Cổ Niên Thành là người như thế nào, em có mặt có thể tự nhìn thấy, không cần anh vờ vĩnh nhắc nhở. Tuy rằng hôm nay là em cùng anh đi tới đây, nhưng em cũng chẳng phải là đã bản cho anh, hy vọng Lộ Tổng năm rõ vị trí của mình ở đâu!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Bắc nói xong liền quay người, khập khiễng đi về phía ghế ngồi, làm ngơ