• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Tô Bắc kể từ khi xuống ghế thi cũng không quay người nhìn Lộ Nam thêm lần nào nữa. Cô không biết rằng hành động của cô thiếu chút nữa đã khiến Lộ Nam tức chết. Anh nhìn chăm chăm về phía Tô Bắc một hồi lâu, sau đó mới lạnh lùng hằng giọng một tiếng, quay người đi tới chỗ Cổ Niên Thành.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cổ Niên Thành lúc này đã từ nhảy đi ra, kể từ lúc thay bạn nhảy anh đã chẳng còn tâm trạng nhảy nữa rồi. Nhất là khi nhìn thấy Lộ Nam và Tô Bắc không rõ ở góc đó tranh cãi điều gì, anh càng cảm thấy trong lòng lo lắng hơn. Đợi tới lúc anh từ trên sàn nhảy đi xuống thì Tô Bắc đã đi tới phía khác ngôi. Anh đang định đi tìm Lộ Nam thi đột nhiên nhìn thấy Lộ Nam đang quay người đi về phía mình. Lộ Nam đi tới trước mặt Cổ Niên Thành, từ từ nói:



"Cổ Tổng, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cổ Niên Thành gật đầu, cả hai người đi về một góc khuất ở phía xa. Cổ Niên Thành cũng chẳng nói gì khác, anh đi thắng vào chủ đề:



“Lộ Tổng, không biết chuyện hợp tác anh suy nghĩ thế nào rồi?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lộ Nam chần chừ một chút, anh nói:



“Thực ra, có một vấn đề mà tôi vẫn chưa hiểu rõ, tại sao Cổ lại khẳng khẳng muốn ra tay với tập đoàn Thiên Hồng vậy? Phải biết rằng lúc này muốn đối phó với Thiên Hồng chưa hẳn đã là một lựa chọn sáng suốt, chỉ cần không chú ý một chút là đã có thể kéo cả bản thân vào trong đó rồi. Tôi vẫn hy vọng Cổ Tổng cho tôi một lời giải thích thỏa



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Cổ Niên Thành thăm dò ánh mắt của Lộ Nam, trong lòng không khỏi cảm Người đàn ông này thực sự quá mẫn cảm, anh còn chưa nói gì anh ấy đã kịp đoán ra rồi. Chỉ có điều nếu như tiếp tục giấu, liệu có Lộ Nam nghi ngờ thành ý hợp tác của anh hay không. Cổ Niên Thành suy nghĩ một hồi, sau đó lên tiếng nói: "Lộ Tổng quả nhiên có mặt quan sát, tôi quả thực có chút lý do muốn ra tay với Thiên Hồng. Cụ thể ra sao tôi không tiên nói ra, chỉ có thể nhắc nhẹ Lộ Tổng một chút, tôi và Cổ Thăng Trạch, đều mang họ Cổ!”



Sắc mặt Lộ Nam lộ ra một tia kinh ngạc, đều họ Cổ ư, chẳng có lẽ giữa họ lại có quan hệ máu mủ sao? Từ xưa tới nay chuyện hào gia tranh chấp quyền thể anh thực sự cũng không tiện truy hỏi nữa, hơn nữa nhìn vào thái độ của Cổ Niên Thành, dường như rất quyết tâm hạ gục Thiên Hồng. Anh thở phào, đắm chiều nhìn Cổ Niên Thành một hồi, sau đó liền nói:



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Cổ Tổng đã hạ quyết tâm như vậy thì tôi cũng không còn điều gì muốn nói nữa. Hôm nay tôi sẽ thể hiện thái độ rõ ràng của mình, Thịnh Thế hoàn toàn đồng ý hợp tác với Văn Thành!”



Gương mặt Cổ Niên Thành ngay tức khắc tươi tỉnh hẳn lên, anh cười rạng rỡ đưa tay về phía Lộ Nam



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Lộ Tổng, chúc cho hợp tác của chúng ta được thuận lợi!”



Lộ Nam mỉm cười đưa tay ra theo: "Hợp tác vui vẻ!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cả hai người cùng nhau bàn bạc một vài phương án thu mua Thiên Hồng, bỗng nhiên sau đó, Lộ Nam nói một câu ngoài luồng, anh nói:



"Cổ Tổng, anh cảm thấy Anne thế anh đã nhìn thấy cảnh tay Lộ Nam chặt, đi đi lại lại mấy lần, bây giờ Lộ Nam lại nói chuyện này thản nhiên như vậy, rốt cuộc anh có ý gì đây! Cố Niên Thành nhìn thẳng vào Lộ Nam, anh cười xuê:



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tổng thật biết đùa, thực ra tính cách của cô Anne khá chín chắn, nói chuyện lại thú vị, hơn nữa một người phụ nữ có thể ở trong giới giải trí mà đạt tới được vị trí này, quả thực không dễ dàng. Tôi chỉ là tò mò muốn biết rốt cuộc ấy có điều gì hơn người mà thôi!” Cổ Niên Thành nửa thực nửa đùa phản bác lại lời của Lộ Nam.



Sắc mặt Lộ Nam trầm xuống, anh suy nghĩ một chút, định kết thúc cuộcnói chuyện hôm nay tại đây, anh lên tiếng:



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Hợp tác của chúng ta đã bản xong rồi, vậy chúng ta nên về thôi. Dẫu sao thì những bữa tiệc kiểu này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!”



Cổ Niên Thành gật đầu: “Suy nghĩ của Lộ Tổng vừa hay cũng là ý của tôi!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cả hai ngừoi vừa đi ra liền nhìn thấy góc phía Tô Bắc ngôi có tiếng cãi cọ, Lộ Nam và Cổ Niên Thành nhanh chân đi tới. Trước mắt họ là bộ dạng thê thảm của Tô Noãn, trên váy của cô ta đều đã bị đổ rượu vang lên. Cô ta tức giận nhìn Tô Bắc, định tiến lên lại bị vài người ở xung quanh ngăn lại. Bọn họ khuyện Tôi Noãn: "Cô Tô, cô đừng giận nữa, cô Anne cũng chẳng phải là do cố ý mà, cô đừng tính toán với cô ấy nữa!



Sắc mặt Tô Noãn vẫn giữ nguyên vẻ dữ dẫn, không phải là cố ý ư, tại sao có thể không phải là cố ý được cơ chứ, Tôi Bắc rõ ràng đã hất rượu lên người có mà! Đám người đúng thấy Tô Bắc đi cùng với Lộ Nam tới đây nên mới không dặm đắc tội với cô ta. Tô Noãn nhẹ nanh múa cuốt, có từ lâu đã nhìn ra rồi, vậy mà vẫn dám giở mấy thứ mảnh khỏe vặt vãnh này ra sao. Cô không hất rượu lên mặt cô ta đã là nề mặt lắm rồi đó! Tô Noãn điên cuồng muốn thoát khỏi vòng vây của đám người xung quanh, cô quay người lại, hai mặt đỏ ngầu "Mặt các người đều mù rồi à? Rõ ràng là do cô ta đổ rượu lên người tôi vậy mà vẫn còn đi bệnh vực cô ta, mau bỏ tôi ra!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Noãn muốn gây sự với Tô Bắc là do ban nãy đã nhìn thấy Lộ Nam cãi nhau với cô, do vậy mới dám tiến tới để kiếm chuyện với Tô Bắc. Ai ngờ rằng cô mới vừa chỉ nói được hai câu, còn chưa kịp hất rượu lên người Tô Bắc thì ly rượu trong tay Tô Bã đã đổ lên người cô. Tô Noãn nghiến răng tức giận, nhưng trước mắt nhiều người như vậy, cô cũng không thể làm gì Tô Bắc được. Tô Noãn phần uất, cảm giác như muốn giết người ngay lúc này. Cả đời này, cô chưa bao giờ phải chịu oan ức như này hết Tô Bắc thấy vậy, dường như van chưa thấy thỏa mãn, ảnh mặt vô tội nhìn về phía Tô Noãn



“Tô Noãn, tôi thật sự không hề cố ý, có có thể nghe tôi giải thích một chút được không? Cô hung dữ như vậy tôi thật sự sợ hãi lắm đó!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Noãn tức hộc máu mũi, mọi người đứng bên cạnh phải liên chân liên tay mới giữ lại có được. Tô Noãn phần nộ chỉ thẳng tay vào mặt Tô Bắc:



“Tô Bắc, cô được lắm! Cô chờ đấy!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa dứt lời, hai mắt Tô Noãn trợn trắng lên, rồi ngã nhào xuống đấy. Tôi Bắc tủi thân, oan ức nói:



“Cô Tô Noãn đây bị sao vậy, lúc này tôi thật sự không có cố ý mà. Nếu như cô ấy có lỡ xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ ân hận tới chết



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Mọi người vội vàng xua tay



"Cô Anne, cô tuyệt đối không phải là cố ý, chúng tôi đều nhìn thấy rất rõ. Cô Tô là do quá kích động rồi mà thôi, cô đừng tự trách bản thân mình nữa."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ẩn ý trong lời nói của bọn họ quả thực đã quá rõ ràng rồi, Tô Bắc hơi cong môi. Tô Noãn chẳng phải thích nhất việc diễn kịch này sao, hôm nay cô đã thay trời hành đạo! Nhìn vào bộ dạng của Tô Noãn lúc này, Tô Bắc cảm thấy vô cùng hả hệ, buổi tiệc tối nay coi như đã không mất công tới rồi. Những việc trước đây Tô Noãn làm với cô, hôm nay cô đã bảo thù được, trong lòng thật sự dễ chịu. Tôi Bắc nho nhã đứng dậy định rời đi, cô vừa đi được vài bước liền nghe thấy giọng nói của Cổ Niên Thành vọng tới:



"Tô Bắc!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Những việc xảy ra vừa xong anh đều đã nhìn thấy rất rõ, tuy trong lòng anh biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của Tô Bắc, anh dường như cũng vui mừng theo cô. Thứ cảm giác ấy thật sự rất diệu kỳ!



Tô Bắc nheo mắt cười với Cố Niên Thành, chỉ có điều khi ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt của Lộ Nam đang đứng bên cạnh Cổ Niên Thành thì nụ cười ấy đột nhiên bị dập tắt. Cô ấp ủng miệng: “Cổ Tổng à, anh gọi tôi có chuyện gì



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








không?"



Cổ Niên Thành mim cười nhìn cô: "Lúc nãy cô đã rất lợi hại đó!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sắc mặt Tô Bắc đỏ lên, quả nhiên họ đều đã nhìn thấy rồi, cô ngượng nghịu trả lời



“Chuyện đó thật sự khiến các anh chê cười rồi!” Cô cúi gầm mặt, không biết nên nói thêm gì nữa, có thể để cô một mình yên tĩnh một chút được không? Tô Bắc thầm nghĩ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cố Niên Thành dường như không muốn bỏ qua, anh tiếp tục trêu đùa:



“Tô Bắc, lời tôi nói ra đều là thật lòng đó, cô đừng nghĩ ngợi gì lung tung nha!" Tô Bắc cứng đầu ngẩng mặt lên:



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Được rồi, tôi tạm thời tin anh vậy.



Sắc mặt Lộ Nam tối sầm lại, anh còn đang đứng ở đây mà hai người họ làm như anh là tượng gỗ ở đây vậy. Anh nên giết Tô Bắc hay nên giết Cố Niên Thành đây?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cổ Niên Thành đột nhiên ra ý kiến:



“Tô Bắc, tôi và Lộ Tổng đang chuẩn bị rời khỏi đây, nếu cô không ngại thì để tôi đưa cô về!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Bắc lập tức đưa mắt nhìn sang Lộ Nam, quả nhiên gân xanh đã hằn rõ trên trấn anh từ lúc nào không rõ. Hai bờ vai Tô Bắc run lên, liệu anh có nổi điên lên không đây! Lộ Nam thấy Tô Bắc không trả lời liền trầm giọng nói:



"Làm phiên Cổ Tổng rồi, Anne là do tôi đưa tới, tôi ắt có trách nhiệm đưa cô ấy về!” Nói xong, anh liếc mắt nhìn Tô Bắc một cái, giọng nói càng trầm hơn: "Có điều tôi vẫn không biết quan hệ giữa cô Anne và Cổ Tổng đã tới bước nào rồi mà lại có thể dễ dàng giới thiệu với người khác tên tiếng trung của mình thế này!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Bắc hơi giật mình, không phải là cô muốn, nhưng tên tiếng anh của cô trong giới giải trí này khá nổi tiếng nên cô mới quyết định nói cho Cổ Niên Thành tên tiếng trung của mình. Đó hoàn toàn là vì cô tưởng rằng cả hai người sau đó sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại nhau nữa. Nhưng ai ngờ tới quả nhiên chuyện này lại xảy ra!



Cổ Niên Thành nghe thấy Lộ Nam nói vậy, nụ cười trên môi càng tươi hơn. Anh nhìn Tô Bắc, nhưng lời nói lại như muốn dành cho Lộ Nam nghe thì đúng hơn:



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Nói như vậy thì cô Tô Bắc đây đã dùng ánh mắt khác nhìn tôi rồi!”



Tô Bắc thiếu chút nữa thì đâm đầu vào tường, cô mới chỉ gặp Cổ Niên Thành một lần, cả hai mới chỉ nói chuyện với nhau được vài dặm câu chữ, sao có thể đưa ra kết luận như vậy được



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lộ Nam hằng giọng một tiếng: “Cô ấy muốn cư xử với anh thế nào, có lẽ trong lòng cô ấy hiểu rõ nhất



Cổ Niên Thành quay người nhìn Lộ Nam, rồi lại đưa mắt nhìn sang Tô Bắc



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Tô Bắc, tôi muốn đưa cô về nhưng bây giờ Lộ Tổng cũng muốn vậy, không biết cô muốn để ai trong hai chúng tôi đưa cô về đây?”



Tô Bắc ngay tức khắc không biết phải nói gì, bắt cô phải một trong hai ư, có thể đừng tàn nhẫn với cô thể được không? Cô nhìn Lộ Nam, có vẻ như ánh mắt của anh lúc này cũng giống như của Cổ Niên Thành, cùng chờ đợi câu trả lời từ cô. Tô Bắc chần chừ, thấp giọng nói:



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Cổ Tổng chắc có lẽ cũng biết tôi và Lộ Tổng sống cùng một tiểu khu, vẫn nên để anh hơn đưa tôi về thì tiện hơn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK