Chương 185 : Khống chế Hoàng Ly
Cẩn thận ngắm khuôn mặt phản chiếu của mình trong gương. Sau khi xác định được những nốt mụn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là làn da mịn màng không tì vết như lúc ban đầu, cô thiếu chút nữa bật khóc.
Thật không thể tin nổi, mới ngày hôm qua gương mặt Hoàng Ly vẫn còn chằng chịt những vết sần sùi khó coi mà chỉ qua một đêm chúng đã biến mất. Quả thực là kỳ tích khiến cô không thể tin nổi.
Nhớ đến mấy hôm sống dở chết dở, chằng dám vác mặt ra đường của mình, Hoàng Ly cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng, khi tỉnh ậy, cô lại trở về với vẻ xinh đẹp quyến rũ như trước.
Mặc dù mặt đã khỏi, nhưng ý nghĩ trả đũa Julia Trương của Hoàng Ly vẫn sôi sục trong lòng. Cô muốn Julia phải trả giá vì dám đụng đến sự kiêu hãnh của cô.
Nghĩ vậy, Hoàng Ly nhanh chóng chải chuốt thật đẹp, rời khỏi nhà, đí tới một địa điểm quen thuộc nhưng cũng là nơi mà cô ghét nhất. Nhà của Hoàng Minh Khang.
Nói đúng ra, đó là một căn chung cư cao cấp nằm trong khu vực đắc địa của thành phố.
Trái ngược với anh trai và các cháu trai của mình thích ở chung cư vì lão thích cuộc sống ồn ào,ở biệt quen biệt thự sân vườn, lão Khang lại có thói náo nhiệt.
Vợ con lão vẫn đang sống ở bên Anh, còn lão thì trở về nước hưởng thụ cuộc sống tự do không ràng buộc, nhất là có thể thoải mái cặp kè với những bóng hồng xinh đẹp.
Mấy năm nay, sức khỏe của Hoàng Minh Khang càng đi xuống cũng là vì sa đà vào thú vui xác thịt.
Hoàng Ly cực kỳ căm hận lão nhưng vẫn phải trở thành nô lệ tình dục cho lão, chỉ vì trong tay lão Khang có vài video quay lại cảnh giường chiếu của hai người.
Nhớ lần bị lão già biến thái đó hành hạ một đêm thừa sống thiếu chết, Hoàng Ly quyết định ngả bài với lão, yêu cầu lão buông tha cho mình.
Đổi lại, cô hứa sau khi kết hôn với Đình Phong, sẽ tìm cách khuyên anh sang nhượng một số công ty con của tập đoàn Kings cho lão quản lý.
Vốn dĩ nghĩ lão Khang sẽ vô cùng vui vẻ nhận lời đề nghị này, bởi vì ngày tuyên bố di chúc của ông nội Đình Phong, lão chằng nhận được gì ngoài mấy lô bất động sản mà lão khinh miệt bảo rằng đó là “rác rưởi.” Bản di chúc ấy cũng từng gây ra một trận sóng gió không nhỏ vì mọi người đều nghĩ rằng, Hoàng Minh Khang dù sao cũng từng là cậu ấm được ông Quân yêu thương nhất, ít nhiều cũng phải nhận được phần gia sản có giá trị hơn.
Không ngờ, lão ta chỉ được chia một phần nhỏ xíu chả đáng kể. Có lẽ, ông Quân quá mức thất vọng về đứa con trai bất hiếu đến nỗi ngày mẹ ruột hấp hối còn đi đàn đúm nhậu nhẹt, khiến bà ra đi trong nỗi mất mát tột cùng nên mới quyết định giao lại toàn bộ gia sản cho ông Nam và Đình Phong.
Dù lão Khang có tức giận thế nào cũng không thể thay đổi được điều này. Cũng may, ông Nam còn niệm tình máu mủ nên vẫn chu cấp đầy đủ để lão ăn sung mặc sướng đến cuối đời.
Tuy nhiên, Hoàng Ly biết trong lòng lão Khang cực kỳ căm giận và muốn đòi lại phần gia Sản thuộc về mình. Vì thế, cô mới dùng đến miếng mồi thơm ngon này để dụ dỗ lão.
Đáng tiếc, Hoàng Ly lại một lần nữa lâm vào.
cảnh tuyệt vọng, khi lão Khang tuyên bố một cách xanh rờn: “Không cần, so với mấy thứ vật chất tầm thường ấy, anh lại càng có hứng thú với em hơn.” “Hoàng Ly, nếu chúng ta có một đứa con, chẳng phải tương lai nó sẽ là người thừa kế tập đoàn Kings sao? Tội gì anh phải vì cái lợi trước mắt mà mất dĩ cái lợi sau này.” Nhìn vẻ mặt hả hê và lời nói kinh tởm của lão, Hoàng Ly hận không thể giết chết lão ngay lập tức.
Nhưng cô biết bản thân mình không thể làm gì. Văn Sẹo đã bị phán chung thân, cả đời này gắn liền với cuộc sống trong tù, chẳng thể giúp đỡ cô giải quyết tai họa này.
Có lẽ lão Khang cũng đoán ra suy nghĩ của Hoàng Ly nên nhếch miệng cười một cách đều cáng. sau đó, cho cô xem vài đoạn video trong điện thoại.
“Tốt nhất là cưng nên nghe lời anh. Nếu không, thay vì giữ mấy đoạn clip này làm kỷ niệm của riêng chúng mình, anh sẽ phải chia sẻ chúng cho thằng cháu yêu dấu của anh đấy” Khỏi phải nói Hoàng Ly đã kinh hãi đến mức nào. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới thủ đoạn hèn hạ này của lão.
Hoàng Ly vừa tức vừa sợ, thầm hối hận không biết bao nhiêu lần vì sự chủ quan của mình. Lễ ra, cô phải đoán được lão Khang sẽ chẳng dễ dàng buông tha mình như vậy.
Nhớ đến thời gian qua bị lão khọm già khốn “kiếp đó đe dọa, Hoàng Ly thực sự hận đến nghiến răng. Rồi sẽ có một ngày cô khiến lão Khang phải trả giá vì những điều đã gây ra với cô.
Tuy nhiên, trước khi tìm cách xử lý lão, cô vẫn nên giả bộ ngoan ngoãn nghe lời, lợi dụng lão để giúp cô làm vài việc mà cô không tiện ra mặt.
Giống như lần này, Hoàng Ly muốn thông qua lão Khang, trả đũa Julia Trương vụ chơi khăm và hại cô sống trong sợ hãi mấy ngày trời.
Để tránh người khác nghỉ ngờ, Hoàng Ly rất cẩn thận đội mũ, đeo kính và khẩu trang để không ai có thể nhận ra mình.
Cô đi tới căn hộ của lão Khang, do có chìa khóa dự phòng nên dễ dàng mở cửa vào trong.
Đập vào mắt cô là đống quần áo hỗn độn nằm rải rác từ ngoài phòng khách cho đến tận cửa phòng ngủ. Mùi nước hoa rẻ tiền quanh quần khắp nơi khiến Hoàng Ly cảm thấy thật ghê tởm.
Copy của
truyên.one Chết tiệt, tên khốn kiếp này lại mang gái về nhà hú hí. Chẳng biết có phải lão lại tìm đến mấy đứa con gái làng chơi hay không.
Hiện tại, điểu Hoàng Ly sợ nhất chính là Hoàng Minh Khang dính bệnh xã hội rồi lây cho cô. Nếu thế, chắc cô chỉ còn nước tự sát.
Dạ dày cuộn lên từng cơn khiến Hoàng Ly muốn ói. Cô đè nén tức ận, tiến về phía bộ ghế | sofa sang trọng và ngồi xuống chờ đợi.
Khoảng hai mươi phút sau, cánh cửa phòng chợt mở, một thân hình uốn éo không mảnh vải che thân bước ra ngoài. | Vừa trông thấy có người ngồi đó, cô ta giật mình hét lớn làm người đàn ông trong phòng ngủ phải chạy vội ra, cũng may dưới thân còn quấn được chiếc khăn tắm.
“Anh Khang, có người lạ tự ý đột nhập vào nhà.” Cô gái đó tỏ ra nũng nịu núp đằng sau lão Khang, nhanh tay nhặt mấy đồ cá nhân của mình và mặc vào.
Vốn quen thuộc với bộ dạng cải trang mỗi lần đến đây của Hoàng Ly, lão Khang thở phào nhẹ nhõm, quay sang cười hềnh hệch với cô gái bên cạnh, tay không quên nhéo mạnh vào bở mông tròn lần của cô ta.
“Đừng lo, người một nhà” “Vậy sao, té ra hôm nay anh còn hẹn hò cả người khác, ghét thật đấy.” Cô gái bu môi, ánh mắt đảo qua Hoàng Ly, thách thức. Dường như cô ta nghĩ Hoàng Ly cũng là một dạng gái gọi như mình.
“Cút ra ngoài.” Dùng đầu móng chân cũng có thể đoán được ánh mắt người đối diện có ý nghĩa gì, Hoàng Ly tức giận phun ra ba chữ.
Ngay lúc cô gái kia chuẩn bị sửng cổ lên thì lão Khang đã nhẹ nhàng ngăn lại, yêu cầu cô ta lập tức rời khỏi đây.
Cô gái có chút bất ngờ với thái độ thay đổi tức thì của lão, hơi cau mày nhưng cũng không dám phản đối, đành vơ vội chiếc túi xách rồi đi ra ngoài.
“Cục cưng của anh, em đến đây từ bao giờ vậy? Sao không báo trước cho anh biết? Lão Khang tiển lại gần Hoàng Ly, trên thân thể gầy nhom tràn đầy dấu vết của cuộc hoan ái vừa xong.
Mùi vị trên người lão quá khó ngửi, đến nỗi Hoàng Ly phải lùi xa. Cô tháo mẩy thứ trên mặt mình và trừng mắt nhìn lão: “Em có chuyện quan trọng cần trao đổi, nhưng anh nên di tắm thì tốt hơn. Em rất dị ứng với mùi của những người phụ nữ khác.” Hoàng Ly vốn rất xinh đep, nên ngay cả khi tức giận cũng toát lên vẻ phong tình mê hoặc khiến lão Khang si mê ngắm nhìn.
Copy của
truyên.one Không muốn làm phật lòng người đẹp, lão vội vàng gật đầu, mở miệng nịnh nọt: “Anh biết rồi, ở nhà buồn chán quá nên gọi cô ta đến giải khuây thôi mà. Em đừng giận, đợi anh đi tắm rồi lại ra vui vẻ với em nhé.” Dứt lời, lão nhanh chân đi tới phòng tắm, còn Hoàng Ly ngồi đó, nhìn theo bóng lưng lão với vẻ khinh bỉ và chán ghét không thèm che vậy? Sao không bảo trước cho anh biết?” Lão Khang tiến lại gần Hoàng Ly, trên thân thể gầy nhom tràn đầy dấu vết của cuộc hoan ái vừa xong.
Denis nói một cách tỉnh bơ, kết hợp với động tác nhún vai cực kỳ vô tội khiến Khả Hân không nhịn được mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Tiếng cười ngân vang như chuông bạc, làm cả không gian trở nên sôi động hơn hẳn.
Denis nhìn Khả Hân đang cười vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Nụ cười của cô thực sự rất đẹp, nhưng đã rất lâu rồi hắn không được nhìn thấy cô cười thoải mái như thế này.
Cười chán chê, Khả Hân mới ngồi thẳng lại được, ánh mắt lấp lánh nói với Denis: “Một triệu đô để mua mấy thông tin mắc cười này, mệt anh còn có thể nghĩ ra. Nếu để hắn biết bị chơi một vố như thế, không biết có lao đến liều mạng với anh không nữa.” Cái gọi là thông tin về cô chẳng qua chỉ là một câu chuyện bịa đặt về một cô gái số khổ bỗng một ngày lắc mình trở thành tiểu thư nhà giàu.
Bốn năm bỡ ngỡ làm quen với chuyện mình là một rickid chính hiệu, tập tành tiêu xài hàng hiệu, sống trong cảnh giàu sang phú quý.
Sau chuỗi ngày ăn chơi, du lịch sang chảnh, cô quyết định trở về làm con ngoan của gia đình, chăm chỉ học tập, lấy được bằng cử nhân xuất sắc, sau đó tiếp quản một công ty thuộc tập.
đoàn của gia đình.
Julia Trương thành thạo ba ngoại ngữ, chơi được hai loại nhạc cụ là piano và violin. Ngoài ra, cô cốn học thêm vài môn võ để tự bảo vệ bản thân khỏi mấy tên đàn ông khiến cô ngứa mắt.
Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu không phải Denis Trần bổ sung thêm mấy thông tin ngoài lề như: Mẫu người đàn ông lý tưởng của Julia Trương: Trưởng thành, điểm đạm, tử tế, có năng lực, quan trọng nhất là biết tin tưởng người yêu.
Ghét nhất loại đàn ông có tính tình kiêu ngạo, luôn tự cho mình là đúng, tính chiếm hữu cao, đa nghi, phụ bạc, tưởng thông minh nhưng kỳ thực lại rất ngu xuẩn, bị kẻ khác nắm mũi dắt đi mà không biết gì.
Đọc xong, Khả Hân có cảm tưởng đoan này hiệu, sống trong cảnh giàu sang phú quý.
Sau chuỗi ngày ăn chơi, du lịch sang chảnh, cô quyết định trở về làm con ngoan của gia đình, chăm chỉ học tập, lấy được bằng cử nhân xuất sắc, sau đó tiếp quản một công ty thuộc tập đoàn của gia đình.