Mục lục
Theo đuổi vợ câm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211





Chương 211 : Điên cuồng







Thanh Sơn khổ sở cúi đầu không biết nên đáp lại như thế nào. Cuối cùng, hắn chỉ đành lí nhí nói: “Xin lỗi cậu, là tại tôi nhất thời mềm lòng.



Chuyện của Khả Hân cũng có một phần trách nhiệm của tôi. Cậu muốn mắng chửi hay đánh đập để trút giận thì cứ ra tay đi, tôi tuyệt đối không phản kháng.” Lại một khoảng thời gian im lặng trôi qua.



Bất chợt, Đình Phong bật cười, tiếng cười chua chát ẩn chứa sự đau khổ khó có thể miêu tả bằng lời.



“Đánh cậu thì có lợi ích gì. Thực ra trong chuyện này tôi cũng không thể trách cậu. Nói cho cùng khi đó chúng ta đều bị Hoàng Ly đánh lừa bởi vẻ ngoài lương thiện của cô ta.” “Người đáng trách nhất là tôi. Kể cả khi cậu che dấu giúp Hoàng Ly, tôi cũng nên tin tưởng Khả Hân. Nếu lúc đó tôi chịu tin lời cô ấy, có lẽ mọi chuyện đã khác.” “Cậu từng nói rằng tôi không xứng đáng với tình cảm của Khả Hân. Đúng thế, tôi là thằng đàn ông khốn nạn nhất trên đời, luôn miệng nói yêu Khả Hân, hứa hẹn cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, nhưng sự thật thì là thế nào?” “Liên tiếp khiến Khả Hân tổn thương. Một lần lại một lần làm cô ấy đau, làm cô ấy tuyệt Vọng.” “Sơn, cậu không hiểu cảm giác lúc này của {ôi đầu. Đau lắm, đau đến nối tôi muốn cầm dao đâm vào ngực mình. Có lẽ đây là cách ông trời trừng phạt tôi vì Khả Hân cũng từng chịu đựng nỗi thống khổ như vậy” “Còn nữa, chính tôi là thủ phạm hại chết con mình, ép Khả Hân đến đường cùng nên cô ấy mới quyết tuyệt chọn cái chết để thoát khỏi tôi.“ Nói xong, Đình Phong nhìn chằm chằm vào.



hai bàn tay mình. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh tối sầm lại.



“Rầm, rầm, rầm.” “Đình Phong, cậu điên rồi.” Thanh Sơn hoảng sợ nhìn hành động bộc phát của Đình Phong. Anh dùng tay đấm liên tiếp Vào mặt bàn kính, khiến cho bàn tay lành lặn còn lại cũng tóe máu và bàn tay bị thương càng trở nên thê thảm không nỡ nhìn.



“Mặc kệ tôi.” Đình Phong giãy dụa khỏi sự kìm kẹp của Thanh Sơn, muốn tiếp tục làm tổn thương bản thân.



Tiện tại chỉ có cơn đau về thể xác mới khiến anh giảm bớt phần nào cảm xúc hối hận và tự trách. Bởi vậy, dù có hủy đi đôi tay này anh cũng sẵn lòng.



“Bốp” Thanh Sơn cắn răng tát mạnh vào mặt Đình Phong, mong muốn kéo anh ra khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn.



“Cậu đừng có hành động ngu xuẩn như vậy nữa được không? Hiện tại cậu có đập nát hai bàn tay đó thì cũng không thể thay đổi được sự thật đâu.” “Người chết rồi không thể sống lại, Khả Hân có thể hận cậu, nhưng không phủ nhận việc cô ấy từng yêu cậu sâu nặng đến mức nào.” “Hiện giờ cách tốt nhất để bù đắp lại sai lầm chính là cậu phải mạnh mẽ vượt qua cú sốc này, chăm sóc bản thân và bé Bin thật tốt.” “Phong, Bin là mối liên hệ duy nhất còn sót lại trên đời giữa Khả Hân và cậu. Nhìn thằng bé đi, có phải càng lớn càng giống cô ấy hay không?” Thanh Sơn rất đúng đắn trong việc nhắc đến bé Bin trước mặt Đình Phong. Anh ngừng lại hành động giấy dụa, bần thần ngẫm nghĩ những lời nói của bạn thân.



Thấy Đình Phong đã lấy lại được bình tĩnh, Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm. Hắn bước nhanh ra ngoài yêu cầu người giúp việc còn đang sợ sệt đứng một góc mang hòm thuốc y tế đến.



Cần thận giúp Đình Phong tháo chiếc băng dính máu ở tay phải, Thanh Sơn nhăn mặt khi thấy máu thịt ở nhiều chỗ đã dính chặt vào và phải dùng động tác mạnh mới gỡ ra được.



Nhìn vết thương đáng sợ này, Thanh Sơn cũng cảm thấy đau đớn thay cho Đình Phong, đồng thời cũng khâm phục sức chịu đựng của cậu ta.



Không hiểu Đình Phong thù hận bản thân đến cỡ nào mà ra tay tàn nhẫn đến vậy, chỉ thiếu chút nữa là hủy luôn đôi tay này rồi.



Giúp Đình Phong sát trùng và băng bó xong, Thanh Sơn vuốt mồ hôi trên trán, hài lòng nhìn tác phẩm của mình.



Không phải hắn tự kiêu chứ trình độ băng bó vết thương của hắn đã lên mức cao thủ. Trước đây khi đàn em bị thương, hắn cũng tự tay giúp bọn họ xử lý vết thương nên kinh nghiệm đầy.



mình.



“Xong rồi, mấy ngày nay cử động sẽ hơi bất tiện chút nhưng ai bảo cậu phát điên đí dùng tay.



không đập kính như vậy. Liệu mà giữ gìn cho tốt không nhiễm trùng ra thì mệt lắm.” Thanh Sơn lải nhải dặn dò, sau đó cầm lấy mớ bông băng bết máu mang bỏ ra ngoài.



Đợi khi hắn quay trở lại, đã thấy Đình Phong lấy lại được vẻ bình tĩnh, gật đầu nói với hắn.



“Cám ơn cậu.” Thanh Sơn xua tay tỏ vẻ đừng khách sáo Đột nhiên hắn nhớ đến bệnh tình của bà Kim Nhã nên hỏi lại một lần nữa: “Mẹ tôi ổn rồi, bác sĩ bảo nhất thời bị sốc nên huyết áp tăng cao đột ngột thôi, chỉ cần giữ tâm trạng thoải mái và điều dưỡng cẩn thận là được.” “Vậy thì tốt rồi, làm tôi lo sốt vó.” Thanh Sơn nhe răng cười, bắt đầu nghiêm túc hỏi chuyện Đình Phong: “Cậu đã cho người điều tra về sự việc trong buổi lễ sáng nay chưa? Thực sự là do thím cậu làm sao?“ Thanh Sơn đặt ra nghỉ vấn. Tuy hắn không trực tiếp tham dự buổi lễ mà chỉ suy luận qua việc chắp vá những video quay trực tiếp tại đó, nhưng hắn có cảm giác bà Khánh My không phải là chủ mưu thực sự.



Thứ nhất là bà ta vốn ở bên Anh vài chục năm chưa từng trở về đây, căn cơ cũng không vững, khó lòng mà bày ra một vở kịch tinh vi đến vậy để dụ Hoàng Ly sập bẫy.










Thứ hai, vạch mặt Hoàng Ly ngay tại buổi lễ quan trọng của tập đoàn Kings cũng không phải lựa chọn khôn ngoan khi mà gia đình bà ta vẫn còn sống dựa vào sự chu cấp của ông Nam và Đình Phong.



Sau bà ta chắc chắn phải còn một kẻ nào khác chịu trách nhiệm cho chuyện này. Liệu kẻ đó là ai đây? Đình Phong trầm mặc lắc đầu. Mặc dù sự việc diễn ra quá nhanh và bất ngờ, lại giáng một đòn trí mạng vào tâm trí của anh, cộng thêm việc bà Kim Nhã phải vào viện nên đến bây giờ anh mới có thời gian bĩnh tĩnh để xem xét tình hình.



Nhưng dựa vào suy đoán và tình hình cụ thể khi ấy, anh biết bà Khánh My chỉ là công cụ trong tay kẻ khác mà thôi.



Kẻ đứng sau thực sự có thể là kẻ thù không đội trời chung với Hoàng Ly nên ra tay tìm chứng cứ để hủy hoại danh dự của cô.



Hoặc cũng có thể là đối thủ muốn chơi xấu anh và Kings nên phơi bày bộ mặt của Hoàng Ly, người đại diện chính thức của Kings trước mặt toàn bộ những nhân vật có tiếng tăm trong nhiều giới.



“Có cần tôi hỗ trợ không?” Thanh Sơn khẳng khái đề nghị được giúp.



đỡ. Hắn thực sự muốn biết kẻ đứng sau tất cả chuyện này là thần thánh phương nào.



“Tam thời chưa cần, tôi sẽ tự xử lý.“ Ánh mắt Đình Phong lóe lên một tia sắc bén.



Anh có cảm giác kẻ đứng sau âm mưu vạch mặt Hoàng Ly không phải là kẻ dễ đối phó.



Bằng cách nào đó, hắn đã thu thập được rất nhiều bằng chứng về những chuyện xấu xa mà Hoàng Ly từng làm.



Mà những bằng chứng đó đâu phải muốn tìm là tìm được. Nó có tầm ảnh hưởng rất lớn bởi vì các nhân vật xuất hiện trong đó đều ít nhiều có tiếng tăm và địa vị trong xã hội.



Chưa kể đến chuyện kẻ đó còn thao túng được bà Khánh My sẵn sàng trở mặt với bọn họ.



Điều mà trước đây dù bà ta có muốn nhưng vẫn không dám công khai làm.



Nói cho cùng, tiền bạc mà gia đình bà ta tiêu xài thoải mái cũng đến từ Kings chứ không phải một nơi nào khác.



Đoán là Đình Phong đã có chủ ý, Thanh Sơn quyết định không tham gia vào để tránh làm mọi chuyện rối tung lên.



Vẫn thở dài ca cẩm: “Hôm nay không biết là ngày gì, bao nhiêu chuyện bất ngờ ập đến, ngay cả người tưởng chừng đã chết bốn năm cũng đột nhiên xuất hiện trước mắt. Ông trời thật đúng là biết đùa giỡn chúng ta mà.” Đình Phong nhíu mày nhìn bộ dạng khác thường của Thanh Sơn, lại nghĩ đến câu nói cuối cùng của hắn, nghỉ hoặc hỏi: “Cậu đang nói đến ai?” Thanh Sơn thấy Đình Phong đã chú ý đến mình, nghĩ tới chuyện gặp lại Cát Tiên ngày hôm nay, phấn khích chia sẻ thông tin với anh.



“Phong, cậu còn nhớ cô gái bị Văn Sẹo bắn chết và ngã xuống vực để cứu tôi và Khả Hân trong vụ buôn người bốn năm trước không?” Thấy Đình Phong ngây ra như đã quên mất từ lâu, Thanh Sơn có chút thất vọng, sau đó tiếp tục nói: “Chính là cô gái mà Khả Hân đã yêu cầu cậu và»tôi phải tìm xác cô ấy cho bằng được lúc ở bệ Viện đó. Cô ấy còn sống, thật không thể tin được.” “Cô ấy vẫn giữ nguyên vết sẹo bên má do bị một thằng khốn trong nhóm buôn người rạch mặt, chỉ có điều hiện tại thay đổi chút về ngoại hình“ “Tóc cắt kiểu tomboy lại nhuộm màu bạch kim sáng chóe, mặc đồ da màu đen bó sát, còn…



“Dừng lại.” Đình Phong đột nhiên ngắt lời Thanh Sơn.



Môi anh run run, khó khăn lắm mới phun ra được một câu: “Có phải cô ta cao chừng mét bảy. Gương mặt lạnh lùng, bên tai xỏ khuyên hình đầu lâu đúng không?” Thanh Sơn tròn mắt nhìn phản ứng của Đình Phong, cau màu nhớ lại rồi sau đó gật đầu khẳng định.



Chẳng lẽ Đình Phong cũng đã gặp Cát Tiên ?:Nhưng năm đó cậu ta đâu có được trông thấy CÔ 3ý mà chỉ được nghe qua lời kể của hắn và Khả Hân mà nhỉ? Thật kỳ lạ.



“Cô ta..tên là gì?” “Cát Tiên.” Oanh! Dương như toàn bộ máu trong người Đình Phong đông cứng lại. Cát Tiên, cái tên này không hề xa lạ đối với anh, đó chẳng phải chính là nữ vệ sĩ bên cạnh Julia Trương sao? Chẳng trách trong bữa tiệc lần đó, khi nghe đến cái tên này, anh lại cảm thấy có chút quen thuộc như đã từng nghe ở đâu đó rồi.



Cát Tiên, người từng hi sinh bản thân để cứu Khả Hân đến nỗi xác cũng không tìm được nay lại là người ở bên cạnh Julia Trương.



Khả Hân…Cát Tiên..Julia Trương…4 năm…Không tìm được xác..Gặp bé Bin..Vạch mặt Hoàng Ly…



Mọi dữ kiện đều tập trung làm sáng tỏ một sư thât: Julia Trương chính là Khả Hân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK