Chương 44: Đụng xe
Nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, tâm trạng Khả Hân rối bời. Cô vừa nhận được tin nhắn của mẹ chồng yêu cầu cô sang nhà ngay để để nói chuyện, bà cũng nhấn mạnh rằng cô không được phép lấy bất kỳ lý do gì để từ chối. Có lẽ, bà muốn tính sổ với cô vụ phá hỏng bữa
tiệc sinh nhật của mẹ Ngọc Nhi.
Khả Hân thở dài, dù sao trước sau gì cũng cần đối mặt nên hiện tại đi sang đó luôn cũng không phải chuyện gì to tát. Nghĩ vậy, cô bèn mở tủ chọn một bộ quần áo phù hợp sau đó bước
xuống nhà dặn dò chị An vài điều. “Cô Khả Hân định đi đâu à?”
Chị An vừa thấy Khả Hân từ trên tầng xuống đã xời lời hỏi han, chị mới đi chợ về và đang ngồi nhặt rau ở dưới nhà. Nhìn cô ăn mặc chỉnh tề cầm túi xách nên chị đoán cô có việc ra ngoài.
Khả Hân mỉm cười gật đầu với chị giúp việc,
cô lấy điện thoại ra và bấm vài dòng rồi đưa đến trước mặt chị. Chị An nhìn những điều Khả Hân dặn dò, không có gì quá phức tạp nên chị gật
đầu luôn và bảo:
“Cô yên tâm, tôi nhớ hết rồi, cô đi cẩn thận,
cho tôi hỏi thăm sức khỏe cụ và ông bà nhé.”
Thỉnh thoảng bà Kim Nhã cũng qua đây đón bé Bin đi chơi nên chị An có gặp vài lần, ấn tượng của chị về mẹ chồng Khả Hân chính là người phụ nữ này có khí chất lịch sự quý phái nhưng cực kỳ lạnh nhạt. Mỗi lần bà hỏi chuyện, chị đều cảm thấy hàm răng va vào nhau phát run, lắp bắp trả lời những điều được hỏi.
Chị An cũng biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa bà Kim Nhã và Khả Hân không được tốt, thậm chí còn khá tệ, bởi vì những lần qua đây bà rất ít khi hỏi chuyện về Khả Hân hoặc nếu có hỏi thì trong giọng nói cũng đầy vẻ chán ghét. Nghĩ đến đây, chị An thở dài thương xót nhìn bóng lưng xa dần của cô chủ mình, làm dâu nhà giàu chẳng dễ dàng gì, nhất là cô còn là người khuyết tật.
~ Khả Hân dắt chiếc xe tay ga ra ngoài và
đóng cổng lại. Đình Phong từng đề cập đến chuyện thuê tài xế riêng cho cô để tiện đưa đón cô đi làm hoặc đi đâu đó nhưng cô từ chối. Có lẽ, bản thân cô thích cảm giác vi vu trên đường
bằng chiếc xe quen thuộc này.
Mặc dù mới là buổi sáng nhưng ánh nắng mặt trời đã bắt đầu gay gắt, thời tiết nóng nực cũng khiến dòng người đang di chuyển trên đường cảm thấy khó chịu hơn, nhất là khi đứng lại chờ đèn xanh ở ngã tư đường.
Khả Hân nhìn những con số màu đỏ trên cột đèn giao thông nhích từng chút nhưng suy nghĩ lại bay đi xa. Cô đang nghĩ đến cuộc nói chuyện sắp diễn ra với mẹ chồng mình. Trước đây, hầu như chỉ khi nào bệnh tình của ông nội trở nặng bà mới yêu cầu Đình Phong đưa cô tới gặp, còn lại rất khi muốn trông thấy cô. Bởi vậy, Khả Hân cũng đã quen chuyện mỗi lần sang nhà ba mẹ chồng đều có cả Đình Phong và bé Bin. Hôm nay là lần đầu tiên cô đi một mình qua đó.
“Bíp… bíp… bíp…”
Tiếng còi xe inh ỏi phía sau khiến Khả Hân giật mình, cô thấy những chiếc xe xung quanh đã bắt đầu nổ máy di chuyển, chỉ một mình cô không chú ý đến tín hiệu đèn xanh nên vẫn dừng lại giữa đường, chẳng trách mà những người đi
đằng sau bấm còi liên tục để thúc giục cô.
Khả Hân cuống quýt vặn ga rồi phóng nhanh về phía trước, trong lòng thầm mắng bản thân đầu óc để trên mây làm ảnh hưởng đến nhiều người khác. Nhưng do vội vàng nên cô không chú ý đến chiếc xe ô tô đang lao ra từ một con
đường khác. “Rầm”
Cú va chạm khiến Khả Hân ngã sống soài trên mặt đất, đầu gối đập xuống khiến cô nhíu mày vì đau. May mắn là chiếc xe ô tô đó đi tương đối chậm, nếu không hậu quả không chỉ là việc
ngã xe đơn giản như thế này.
Mấy người đi bộ trên vỉa hè gần đó vội vã chạy tới giúp đỡ, người nâng Khả Hân dậy, người giúp dựng xe lên, miệng ân cần hỏi han:
“Cô có làm sao không? Khổ, con gái đi đứng
cẩn thận chút:
Khả Hân lắc đầu và mỉm cười, hiện giờ cô chỉ cảm thấy đầu gối có chút đau, đoán chừng là khi ngã va phải cục đá nên bị xước da gì đấy nhưng không nghiêm trọng. Đang muốn ra dấu cảm ơn những người này thì cô chợt nghe thấy tiếng quát đằng sau.
“Này cô kia, đi đứng kiểu gì vậy? Muốn đi đầu thai thì tìm xe khác, mắc mớ gì dụng vào xe
của tụi tôi, sáng ra đã ám người khác.”
Một cô gái hậm hực bước xuống, cô ta nhìn thấy mấy vết xước bên cạnh xe, vẻ mặt đau lòng,
sau đó nhìn Khả Hân với ánh mắt tức tối.
Biết lỗi là do mình, Khả Hân vội vàng cúi đầu xin lỗi, cô lục túi xách tìm điện thoại và sau đó. soạn nhanh mấy dòng chữ: “Xin lỗi, là do tôi không chú ý, tôi sẽ bồi thường thiệt hại cho chị ạ”
Cô gái nhíu mày đọc mấy dòng chữ trên điện thoại mà Khả Hân vừa đưa cho mình, lại nhìn một lượt từ đầu tới chân cô, bĩu môi nói:
“Bồi thường? Cô bồi thường nổi sao. cô có
biết giá trị của chiếc xe này là bao nhiêu không? ‘ Khả Hân ngẩn ra, cô liếc mắt nhìn chiếc xe màu trắng mình vừa va phải, do không am hiểu về các loại xe nên cô cũng không biết giá trị của nó như thế nào. Đang muốn hỏi rõ hơn thì người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh cô đã lên tiếng nói giúp.
“Người ta cũng chỉ vô ý thôi, cũng đã nói xin lỗi và có thiện chí muốn bồi thường rồi, làm chí mà gắt dữ vậy?”
“Đúng vậy, thôi thì cũng chỉ vài vết xước nhỏ, không có người bị thương là tốt rồi, cô bỏ qua cho ấy đi Người phụ nữ trung tuổi đứng
gần đó cũng nói.
Nghe hai người dân tốt bụng giúp đỡ mình, Khả Hân cảm động, nhưng cô cũng vội xua tay ý bảo không có vấn đề gì, cô có thể xử lý được. Tuy nhiên, cô gái kia có vẻ không vui, hắt cằm nói giọng thách thức:
“Chuyện của tôi mắc mớ gì đến mấy người, bộ bị đụng xe muốn mắng người đụng xe mình một chút không được chắc? Tôi không thích bỏ
qua đấy thì sao.”
Người đàn ông không quen nhìn thói kênh kiệu của cô gái nên trợn mắt bước đến gần cô ta và nói: “Tôi có lòng tốt khuyên nhủ cô thôi, tưởng giàu có đi xe sang thì thế nào, ai dè có vài vết xước cỏn con cũng làm um lên”
“Thế cứ giàu là phải nhắm mắt nhắm mũi để mấy người nghèo các người tha hồ đụng chạm à? Ở đâu ra cái lý đó, tôi nói cho mấy người biết,
có biết chiếc xe này của ai không? Đó là…“ Cô gái chống nạnh nóng nảy nói, chưa kịp dứt lời thì
nghe thấy tiếng ai đó trong xe nói vọng ra.
“Linh, thôi bỏ đi, dù sao cũng không có
chuyện gì lớn”
Giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên khiến những người ở đó đều quay đầu nhìn về hướng chiếc xe để tìm chủ nhân của nó, nhưng rất tiếc cửa xe không hạ xuống làm mọi người có chút thất vọng. Giọng nói của cô gái này thật sự rất hay, du dương như tiếng đàn violon, đoán chừng là bể ngoài cũng không tầm thường, không biết có thể so nổi với cô gái xinh đẹp vừa
bị ngã xe này không. Đó là suy nghĩ của hầu hết
những người đang có mặt tại đây.
Nghe thấy lời nói ấy, cô gái tên Linh bèn trừng mắt nhìn Khả Hân và mấy người xung
quanh một lần nữa, hậm hực nói:
“May cho cô lần này gặp phải người tốt, lần sau nhớ mà đi đứng cho cẩn thận, hừ.”
Sau đó, cô ta ngúng nguẩy bỏ lên xe và chiếc xe lại phóng vút đi. Mấy người dân giúp đố Khả Hân cũng tản ra dần, chỉ còn duy nhất người đàn ông vừa đứng ra nói giúp cho cô, lúc này,
anh ta hơi ngượng nghịu gãi đầu gãi tai ấp úp:
“Cô không bị thương chỗ nào chứ? Có cần
đi bệnh viện kiểm tra không?”
Nhìn bộ dạng của anh chàng này, Khả Hân cảm thấy buồn cười, nếu cô đoán không lầm thì anh ta đang có ý định làm quen với cô. Không ngoài dự đoán, thấy cô không lên tiếng, người này lập tức đỏ bừng mặt lí nhí nói:
“Tôi có thể biết tên của cô là gì không? Nhà cô ở đâu? Có… có người yêu chưa?”
Khả Hân bất đắc dĩ cúi đầu bấm vài chữ, cô từng gặp tình huống này trước đây, khi đó cũng có một chàng trai mượn cơ hội để hỏi thăm về cô như thế này.
“Cám ơn anh nhiều, tôi không sao, nhà tôi ở nhà đây thôi và tôi đã kết hôn rồi.”
Đọc nhanh dòng chữ trên điện thoại của Khả Hân, anh chàng tỏ ra cực kỳ thất vọng nhưng sau đó cũng nhanh chóng phục hồi, nở nụ cười tươi hết cỡ để che đi vẻ xấu hổ vì sự đường đột của mình. Bỗng nhiên, anh ta giật mình lắp bắp hỏi: “Cô… cô không nói được ư?”
“Phải, tôi bị câm” Khả Hân cũng thoải mái nói, vốn dĩ cô chưa từng che giấu điều này trước. mặt mọi người.
“Thật là xui xẻo, đang yên đang lành thì gặp. một con câm tông vào xe, may mà chú Huy còn đi chậm, nếu không thì đâu chỉ có mấy vết xước đơn giản như thế.”
Hương Linh ngồi ở ghế sau tức tối nói, cô ghét nhất là mấy kẻ đi đứng không cẩn thận va
vào xe cô, rủi mà có gây ra tai nạn chắc họ cũng. sẽ đổ lỗi hết cho những người đi ô tô dù chính họ mới là người có lỗi.
Cô gái ngồi cạnh Hương Linh khế cười, vỗ võ vào bàn tay của em gái an ủi. Cô biết tính của đứa em họ này, động một chút là dễ nổi nóng thích quát nạt người khác nhưng bản tính không
xấu, dễ giận nhưng cũng nhanh quên.
“Đừng nóng giận, chẳng phải người ta đã xin
lỗi em rồi sao, thôi bỏ qua đi.”
Hương Linh nghe thấy vậy cũng gật đầu, nhưng nhớ ra điều gì đó, cô lại bĩu môi nói: “Chị không thấy thôi, vừa rồi còn có mấy người cũng xúm vào bảo vệ cô ta, có tên con trai còn nói móc mỉa em nữa, hừ, đúng là đồ sĩ gái, chẳng qua thấy cô gái đó xinh đẹp nên ra vẻ anh hùng
cứu mỹ nhân, làm trò.”
“Xinh đẹp sao?” Cô gái gỡ cặp kính đen xuống và nhìn thằng vào Hương Linh. Dù đã quen với nhan sắc của chị họ nhưng cô cũng vẫn bị choáng ngợp khi nhìn thằng vào chị ấy. Cô vội vàng xua tay nói: “Đẹp thế nào cũng không thể
so với chị được” sau đó giả bộ làm nũng: “Mấy năm không gặp mà chị vẫn không thay đổi, thậm chí là đẹp hơn, ghen tị quá đi mất, chả bù cho
em chút nào.”
Cô gái lại nhoẻn miệng cười, chỉ tay vào trần của em họ giả bộ trách mắng: “Chỉ được cái ba hoa.”
Hai chị em trêu chọc cười đùa một lát, Hương Linh có cuộc gọi bất ngờ nên nghe máy, còn cô gái kia vươn tay nhấn nút hạ cửa kính xe xuống và ngắm cảnh sắc bên ngoài. Thấy phố xá sầm uất nhộn nhịp, cô bống có cảm giác khác
thường.
Rốt cuộc cũng đã về nhà.