Ôn Ninh giấu người về phía sau, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không an toàn, liền liếc nhìn Lục Tấn Uyên, "Tôi đi vệ sinh một lát."
Lục Tấn Uyên thừa biết trong lòng cô đang nghĩ gì, cô đang trốn tránh anh?
Cô sợ, cô sợ anh chạm vào cô? Hay là vì người đàn ông đó? Hay là hôm qua anh không để lại ấn tượng gì cho cô?
Đôi mắt anh hiện lên vẻ có chút tức giận.
Sải bước về phía trước, kéo Ôn Ninh lại, và đè cô xuống giường. Ôn Ninh giật mình, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt tức giận của anh.
Bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn ra khuất mắc trong lòng, Ôn Ninh lập tức nhìn đi chỗ khác, nói với anh một cách ấm áp: "Sao thế, ngay cả đi vệ sinh tôi còn phải báo cáo với anh Lục sao?"
Lục Tấn Uyên nhìn chằm chằm vào cô, "Ôn Ninh, đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì, cô đang trốn tôi sao?"
Ánh mắt của Ôn Ninh sáng lóe lên, nhưng sau đó Lục Tấn Uyên đột nhiên buông tay, "Tôi khuyên anh bớt đa tình đi, nhìn thấy bộ dạng khố rách áo ôm của anh, tôi phát ghét."
Cô lấy ra đâu tư cách để thương hại anh, nhà họ Lục chưa bao khiến cô thiếu cơm ăn áo mặc, ngoài tai nạn đó ra, anh cũng chưa từng làm gì phản bội cuộc hôn nhân ngắn ngủi đó.
Dù chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng có mục đích, nhưng Ôn Ninh, không chỉ cặp kè với những người đàn ông khác khi hai người vẫn là vợ chồng, mà còn... đã có con.
Cô còn mặt mũi nào để trốn tránh anh?
Trong lòng Ôn Ninh bắt đầu chùng xuống, mặc dù đã từng nghe những lời nói khó chịu của Lục Tấn Uyên, nhưng lần này, những lời nói lạnh lùng của anh vẫn khiến tim cô thắt lại.
Bẩn thỉu?
Anh ta nói cô bẩn thỉu? Cô rõ ràng không có quan hệ với bất cứ ai ngoại trừ anh, sao anh có thể nói lời như vậy với cô?
Ôn Ninh chịu đựng tủi nhục và khó chịu, sải bước vào nhà vệ sinh, nhìn thấy gương mặt nhếch nhác xấu hổ của mình trong gương, cô nắm chặt tay lại.
Mọi thứ dường như trở lại như ban đầu, Lục Tấn Uyên là con trai của nhà họ Lục cao sang quyền quý, thế mà những lời lẽ sắc bén của anh lại khiến cho lòng tự trọng của cô bị hủy hoại thành từng mảnh.
Ôn Ninh ở trong nhà vệ sinh một lúc, sau đó dùng nước lạnh vỗ lên mặt, đè nén hết thảy biểu cảm trên mặt, cô không thể để Lục Tấn Uyên nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này.
Sau khi Ôn Ninh vào nhà vệ sinh, trong lòng Lục Tấn Uyên lúc này cũng thấy bối rối, liền đi ra ngoài hút một điếu thuốc.
Từ trước tới giờ anh không phải là một kẻ bạt mạng, đối với phụ nữ, anh luôn biết giữ chừng mực, lúc đầu, Mộ Yên Nhiên yêu cầu họ giữ ý tứ với nhau cho đến ngày cưới, và anh không bao giờ chạm vào cô.
Ôn Ninh được coi là người phụ nữ đầu tiên của anh, và cũng là người phụ nữ đầu tiên nhiều lần khiến anh mất kiểm soát trong tình yêu đến thế.
Tuy nhiên, cứ mỗi khi nghĩ về đứa trẻ đó và thân phận của Hạ An Bình, anh lại cảm thấy rất đáp chán ghét vô cùng.
Lục Tấn Uyên cảm thấy đau khỏ mỗi khi nghĩ đến bộ dạng tráo trở của cô qua lại với người đàn ông khác Sau khi hút một điếu thuốc, Lục Tấn Uyên cảm thấy nhẹ lòng hơn phần nào, và anh liền quay trở lại. Ôn Ninh đã ra rồi, nhận ra có cái gì đó phía sau thì liền ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vừa rồi trong nhà vệ sinh cô đã tỉnh táo hơn chút, cô không thể khỏi suy nghĩ, mặc dù Lục Tấn Uyên ghét bỏ bản thân đến mức như vậy, cảm thấy cô bẩn thỉu, thế tại sao anh lại đến đây?
Nếu bản thân đã ghét một ai đó đến mức này, cô sợ rằng ngay cả khi nhìn thấy anh cũng cảm thấy đó là một cực hình.
"Anh Lục, tôi có chuyện muốn nói” Ôn Ninh trấn tĩnh lại nhìn Lục Tấn Uyên.
"Lúc nãy anh nói anh ghét bỏ tôi, chê tôi bẩn thỉu, đúng không?"
Nói ra lời này cũng không dễ dàng, Ôn Ninh gần như từ bỏ đi danh sự của mình.
"Nếu đã vậy rồi, thì tại sao anh không để tôi rời đi để khỏi làm bẩn mắt anh? ở đây có nhiều người như vậy? Nhỡ có người biết được, chẳng phải làm mất danh dự của anh Lục sao?" "
Lục Tấn Uyên cười nhếch một cái, và anh thừa biết biết người phụ nữ này không có suy nghĩ thứ hai nào trong đầu ngoại trừ việc rời khỏi đây. Cô ấy chỉ muốn rời đi..
Vậy thì sự quan tâm, mến mộ và sự phụ thuộc mà người phụ nữ này dành cho anh lúc đầu là gì? Chỉ là một vở kịch thôi sao?
Nếu thế thì anh rất bái phục tài diễn xuất của cô, thậm chí cả anh còn từng bị lừa dối.
"Ôn Ninh, tôi đã nói rồi, cô không được phép đi đâu nếu không có sự cho phép của tôi."
"Đã làm bậy, không gánh vác hậu quả, lại còn muốn phủi mông mà đi, trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?"
Ôn Ninh nhìn Lục Tấn Uyên, chỉ cảm thấy thật nực cười.
Điều khiến cho cô hối hận nhất, đáng giận nhất là cứ nghĩ rằng Lục Tấn Uyên sẽ bảo vệ cô và đứa con trong bụng.
"Lục Tấn Uyên, điều khiến tôi hối hận nhất là đã tin lời anh."
Lục Tấn Uyên bị câu nói thản nhiên đó của cô làm cho tức giận, sải bước tiến lên đè Ôn Ninh xuống giường, "Cô nói lại lần nữa xem?"
Anh tự hỏi bản thân rằng anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô, nhưng cô đã lừa dối anh, bỡn cợt anh hết lần này đến lần khác.
Ôn Ninh không nói thêm lời nào, ánh mắt của Lục Tấn Uyên khiến cô kinh người, giống như sắp bóp chết cô vậy.
Cô không thể chọc tức anh.
Thấy Ôn Ninh không lên tiếng, cơn tức giận của Lục Tấn Uyên không biết trút vào đâu, anh dùng sức đấm một cái thật mạnh xuống nệm bên cạnh cô, tức giận rời đi và đóng sầm cửa lại.
Ôn Ninh nhìn anh ta đã đi, trong biến lòng cảm thấy nhẹ nhỏm, vừa rồi cô thật sự sợ Lục Tấn Uyên sẽ nổi giận đùng đùng đánh cô, may mà anh chưa hoàn toàn mất lý trí, nếu không, cô có thể không gánh nổi hậu quả.
Không lâu sau khi Lục Tấn Uyên rời đi, thì Bạch Tân Vũ đã theo dõi nãy giờ cách nơi đó không xa, nhìn thấy xe của anh rời đi thì ngay lập tức hiểu rằng suy đoán ban đầu của anh ta gần như chính xác.
Lục Tấn Uyên đúng là đang ở đây, nhưng anh vẫn cần điều tra xem ai đang trốn bên trong đó.
Bạch Tân Vũ suy nghĩ xong liền lái xe đến sân sau biệt thự của Lục Tấn Uyên, trong vườn có mấy bóng cây che khuất, nếu không quan sát kỹ càng thì sẽ không phát hiện được.
Bạch Tân Vũ kiên nhẫn chờ đợi. Trực giác và sự hiểu biết của anh ta về Lục Tấn Uyên cho anh ta biết rằng phải có một bí mật rất quan trọng trong ngôi biệt thự đó...
Lục Tấn Uyên rời đi, Ôn Ninh ngây người một hồi, đợi đến khi bình tâm trở lại mới chậm rãi bước xuống giường và mở mở tung cánh cửa sổ.
Cuộc sống bị giam cầm này thực sự khiến cô khó thở.
"Cô Ôn, thuốc của cô."
Người giúp việc đi vào, đưa thuốc mỡ cho Ôn Ninh, Ôn Ninh liếc nhìn cô một cái, sắc mặt đỏ bừng, rất xấu hổ.
Nó sẽ giúp cô giảm đau, bởi vì sự thô bạo của Lục Tấn Uyên, mà bây giờ cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
"Cô Ôn, cô còn đang mang thai, nên chú ý tâm trạng."
Người giúp việc không hiểu chuyện gì xảy ra với hai người, chỉ nhìn thấy hình như từ trước tới giờ cô chưa từng nở nụ cười nào cả, người về Lục Tấn Uyên cho anh ta biết rằng phải có một bí mật rất quan trọng trong ngôi biệt thự đó...
Lục Tấn Uyên rời đi, Ôn Ninh ngây người một hồi, đợi đến khi bình tâm trở lại mới chậm rãi bước xuống giường và mở mở tung cánh cửa sổ.
Cuộc sống bị giam cầm này thực sự khiến cô khó thở.
"Cô Ôn, thuốc của cô."
Người giúp việc đi vào, đưa thuốc mỡ cho Ôn Ninh, Ôn Ninh liếc nhìn cô một cái, sắc mặt đỏ bừng, rất xấu hổ.
Nó sẽ giúp cô giảm đau, bởi vì sự thô bạo của Lục Tấn Uyên, mà bây giờ cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
"Cô Ôn, cô còn đang mang thai, nên chú ý tâm trạng."
Người giúp việc không hiểu chuyện gì xảy ra với hai người, chỉ nhìn thấy hình như từ trước tới giờ cô chưa từng nở nụ cười nào cả, người giúp việc liền khuyên bảo cô.
Ôn Ninh lắc đầu, Cô bỗng vui vẻ trở lại? Những tháng ngày trong tù như thế này, ngoại trừ việc không lo cơm ăn áo mặc, không bị đánh đập, cô gần như trở lại khoảng thời gian đầu ở trong tù đày.
“Không thì tôi dẫn cô ra vườn đi dạo” Người giúp việc suy nghĩ một hồi, “Bây giờ đúng lúc hoa trong vườn đang nở rộ.".