*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự thật được chứng minh rằng "người" này đúng thật là do người thật đóng.
Khi anh ta nhìn thấy Lục An Bảo lại định xông lên, liền vội vàng lùi lại mấy bước, ôm ngực ho khan một tiếng: “Đừng đá, đừng đá nữa, tôi là người.”
Vô Ưu cau mày, cô biết có một số chỗ ngôi nhà ma, vì muốn làm cho nó được chân thật hơn, họ sẽ sắp xếp cho nhân viên vào trong để giả ma hù dọa du khách.
Nhưng khu công viên giải trí này rõ ràng là dành cho trẻ em chơi, ông chủ của ngôi nhà ma này còn dám cho người thật vào trong, như vậy không được phù hợp cho lắm, nếu dọa đến lũ trẻ thì phải làm sao?
Lục An Bảo không cảm thấy bất ngờ một chút nào, lúc nãy cậu đá anh ta thì cậu đã cảm nhận được rồi, cậu nhóc phủi phủi bàn tay nhỏ của mình, chống nạnh đứng ở trước mặt anh ta, bộ dạng trông rất hống hách.
"Tôi mặc kệ anh là gì? Một khi đã vào nơi này rồi thì chính là ma quỷ, muốn giả dạng cũng phải giả cho thật một chút, anh còn chủ động nói vạch trần ra nữa, thật sự là quá thiếu chuyên nghiệp đi, tôi nhất định phải đi tìm ông chủ để tố cáo trừ lương của anh."
Vô Ưu: “..."
Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút thương hại cho người nhân viên đóng nhân vật ma này rồi.
"Đừng mà người bạn nhỏ, cậu quá lợi hại đi, tôi thực sự không chống đỡ nỗi." Lục An Bảo đắc ý nhướng cao mày lên: “Tôi lợi hại lắm sao?"
Người nhân viên lập tức khen ngợi: “Đương nhiên rồi, cậu là đứa trẻ lợi hại nhất mà tôi từng thấy."
“Cái gì mà đứa trẻ? ai là đứa trẻ chứ, gọi tôi là cậu chủ nhỏ."
Khóe miệng của Vô Ưu giật giật, cô hết sức cạn lời.
Lục Tấn Uyên cũng cau mày lớn tiếng quát: “An Bảo."
Nhận được sự cảnh cáo, Lục An Bảo bĩu môi, buông tha cho người nhân viên đáng thương, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Ngay một góc rẽ, ánh sáng đột nhiên tối mờ đi.
Vô Ưu bỗng nhiên cảm thấy trên vai mình có thêm thứ gì đó, cô lấy tay ra phủi, cảm giác đụng vào rất là mềm mại, cô tưởng rằng là côn trùng gì nữa tức thì dọa đến hét lên một tiếng.
Lưng eo cô đột nhiên chặt lại, hơi thở nam tính nhất thời phả vào mặt cô.
"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói trầm thấp ở bên tai cô vang lên. Khuôn mặt của Vô Ưu nhanh chóng đỏ bừng lên, cô đột nhiên lại có cảm giác là vòng tay này rất quen thuộc đến một cách kỳ lạ, đúng thật là sẽ điên mất, trong lòng thầm khinh bỉ bản thân mình không có định lực, cô sợ tới mức lập tức đẩy anh ra, cố gắng trấn tĩnh lại nhịp tim hoảng loạn của mình.
"Không, không sao."
Cậu nhóc lập tức chạy tới: “Ưu Ưu, cô không sao chứ?"
"Tôi không sao."
“Cháu sẽ nắm tay cô đi, như vậy sẽ không cảm thấy sợ nữa." Lục An Bảo đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay của Vô Ưu, cũng không biết rốt cuộc là ai đang nắm ai.
Con đường phía sau suôn sẻ hơn rất nhiều, cả ba người nhanh chóng kết thúc chuyển đi trong ngôi nhà ma.
Ăn xong cơm tối, kế hoạch cuối cùng của Lục An Bảo là đi suối nước nóng.
Vô Ưu không mang theo đồ bơi, nên đành phải đi mua tạm, hai cha con muốn đi cùng cô, cô lập tức lắc đầu từ chối:
"Không cần đâu, anh Lục, tôi có thể tự đi mua được, rất nhanh sẽ về thôi."
Đùa gì chứ đi với hai người này, cô còn có thể tự do chọn quần áo sao?
“Ưu Ưu, cô đưa cháu cùng đi đi, cháu có thể đưa ra ý kiến cho cô tham khảo đấy.” Lục An Bảo cứ nắm lấy tay cô không chịu buông.
Lục Tấn Uyên không hề khách sáo mà bóc mẽ con trai mình: “Ý kiến của con sao? Ba thấy gần đây con đang xem phim Siêu Nhân với phim Người Sắt, trên bộ đồ bơi sẽ không có in những thứ này nhé.”
Khuôn mặt nhỏ của Lục An Bảo đỏ ửng, không nhịn được trừng mắt nhìn ba nhà mình: “Ai đi thích cái thứ trẻ con như vậy, ba chắc chắn là đã nhìn nhầm rồi."
Lục Tấn Uyên không tranh cãi thêm, và anh cũng không cho Vô Ưu cơ hội để từ chối, trực tiếp nhấc chân lên: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Vô Ưu không còn cách nào khác, chỉ có thể bước theo.
Trong cửa hàng đồ bơi hoàn toàn không có gì để lựa chọn nhiều, Vô Ưu phớt lờ những bộ đồ bơi càng lúc càng gợi cảm mà nhân viên bán hàng giới thiệu cho cô, trực tiếp cầm lấy một bộ đồ liền thân an toàn bảo thủ.
Đôi mắt của Lục An Bảo đảo lên một vòng, lập tức bổ nhào tới: “Ưu Ưu, một mình cô đi thay quần áo có sợ khó cần tôi đi với cô không?", có Vô Ưu dở khóc dở cười nhìn sang cậu nhóc.
Lục Tấn Uyên cau mày, bàn tay to giơ lên kéo cậu nhóc trở về: “Con an phận lại chút đi.”
Cậu nhóc bất mãn mà trừng mắt nhìn Lục Tấn Uyên, Vô Ưu buồn cười mà lắc đầu, sau đó đi vào phòng thử đồ.
Ba người đi vào khách sạn, Vô Ưu nắm lấy tay của Lục An Bảo, Lục Tấn Uyên với dáng người cao lớn đi ở bên cạnh, nhìn trông giống như một gia đình hạnh phúc ba người vậy, cảnh này tình cờ bị Lưu Tâm Lan đang đứng ở cửa nhìn thấy được.
Bà ta tức giận đến lồng ngực không ngừng phập phồng, rồi lập tức gọi điện thoại cho Đinh Thiên Vũ ở bên đó.
Đinh Thiên Vũ đang xem tài liệu: “Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Con lập tức chia tay với Vô Ưu người đàn bà lắng lơ này ngay cho mẹ” Lưu Tâm Lan giận dữ hét lớn.
Anh ta chợt cau mày: “Mẹ, đang yên đang lành tự nhiên mẹ lại nói chuyện này làm gì? Chúng con sắp kết hôn rồi mà."
"Mẹ không đồng ý, kết hôn cái gì? Cô ta là ả đàn bà đã sinh con qua tay của người khác, căn bản không hề xứng với con, con trai à, mẹ thấy là con đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi."
Đinh Thiên Vũ biết rằng mẹ mình không thích Vô Ưu, nhưng để đề phòng chuyện bất trách, anh ta không thể nói với mẹ mình quá nhiều về chi tiết của một số chuyện được.
“Mẹ, con và Vô Ưu nhất định sẽ phải kết hôn, mẹ đừng phá đám nữa.” Anh ta nói xong liền cúp điện thoại.
Lưu Tâm Lan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta thật hận muốn chết, con trai bà ta trước giờ vẫn luôn nghe theo lời của bà ta, nhưng bây giờ nó lại vì người phụ nữ đê tiện đó mà phản bác bà ta.
Tất cả chuyện này đều là do Vô Ưu, không bà ta nhất địn thể để cho người phụ nữ đó phá hoại con trai mình được.
Đối với những chuyện này, Vô Ưu không hề hay biết, cô dẫn theo Lục An Bảo đi chơi ở bể bơi rất vui vẻ.
Thể lực của trẻ con hạn chế, sau khi chơi cả ngày vào ban ngày, tới ban đêm rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ.
Đôi mắt của Lục An Bảo híp lại, nhưng đôi bàn tay vẫn ôm chặt lấy cổ cô không chịu buông, cậu nhóc nằm lì vào trong vòng tay cô, cái miệng nhỏ lẩm bẩm.
"Mẹ ơi."
Một tiếng kêu này Vô Ưu và Lục Tấn Uyên đều nghe thấy được, cô không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3