Tiệc rượu được tổ chức ở một nông trại nghỉ dưỡng tư nhân, nghe nói nông trại này là tài sản riêng của Võ Thị, cho nên có thể thấy được, sau lưng của hắn cũng có gia tộc chống đỡ.
Từng chiếc xe hơi hào nhoáng chậm rãi lái vào từ giao lộ rồi dừng lại trên sân ngoài nông trại, một chiếc xe màu đen xa hoa trong đoàn xe đó từ từ mở cửa ra.
Lục Tấn Uyên đi ra trước, trên người mặc một bộ âu phục ôm lấy dáng người thon dài rắn rỏi của anh, Lục Tấn Uyên thong thả vòng qua thân xe, tự tay mở cửa xe bên kia ra, khóe miệng vẽ ra một đường cong quyến rũ, bàn tay mảnh khảnh duỗi ra.
Một người phụ nữ khí chất không vướng bụi trần, khuôn mặt xinh đẹp đặt tay lên bàn tay của anh, chậm rãi bước xuống xe.
Một chiếc váy bó eo dài màu tím đơn giản mà trang nhã, tôn lên dáng người cao ráo, xinh đẹp, phần thắt lưng được buộc chiếc nơ đẹp mắt, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa sau vai.
Nhìn như là tùy ý nhưng dường như mỗi một sợi tóc đều đã được chăm chút rất tỉ mỉ, bên tai kẹp một chiếc kẹp tóc đính kim cương. Đọc truyện hay trên Vietwriter
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ được trang điểm nhẹ nhàng, ngay cả một khuyết điểm nhỏ nhất cũng không thể tìm thấy, trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền làm bằng đá quý màu đen óng ánh, trong bóng đêm ánh lên tia sáng chói mắt.
Mặc dù Đinh Thiên Vũ đổi xử với cô rất tốt nhưng anh ta chưa bao giờ dẫn cô đi tham dự bất cứ cuộc tụ họp nào, huống chi là tiệc rượu, đối với Đinh Vô Ưu trong đầu chỉ có năm năm ký ức mà nói thì trong lòng lúc này không thể không căng thẳng được.
Lòng bàn tay nổi lên một tầng mồ hôi mỏng của cô đã lập tức bị Lục Tấn Uyên nhận ra, anh bình tĩnh ôm eo cô lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đừng lo lắng, có anh ở đây."
Đừng lo lắng, có anh ở đây...
Thật kỳ diệu, chỉ với bảy chữ nhẹ nhàng như vậy thôi mà lại làm cho lo lắng trong lòng của Đinh Vô Ưu cùng với sự đánh giá, xoi mói của những người xung quanh dần dần yên tĩnh lại.
Lục Tấn Uyên nhạy bén nhận ra, ý cưới trên khóe môi càng sâu hơn, anh nắm lấy tay cô rồi đi vào trong.
Cách đó không xa vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm dịu cùng tiếng cười nói râm ran. Trong bữa tiệc linh đình, khách khứa mặc trang phục lộng lẫy bắt chuyện với nhau.
Thế lực của nhà họ Lục thuộc loại lớn nhất nhìn ở đế đô, nơi này chỉ là Hà Nội, thân phân của toàn bộ người khách ở đây e rằng không có người nào cao hơn được anh.
Ngay khi gương mặt anh vừa mới xuất hiện, các ông chủ trong bữa tiệc đều tiến lên nịnh bợ, cái bộ dạng đó trông như lo sợ mình sẽ chậm mất một bước.
Lục Tấn Uyên cũng không cùng bọn họ nói chuyện dư thừa, lạnh nhạt ra hiệu, sau đó chuẩn bị đưa Đinh Vô Ưu ngồi vào bàn.
Nhưng lúc này điện thoại di động của anh lại vang lên, Lục Tân Uyên nhìn thông báo gọi đến thì trực tiếp cúp máy, tuy nhiên một giây sau điện thoại lại kêu lên, lông mày anh nhíu lại.
"Anh có việc thì xử lí trước đi." Đinh Vô Ưu buông bàn tay đang khoác anh ra, nhẹ nhàng nói.
"Không cần đâu, cũng không phải chuyện quan trọng gì, để anh dẫn em vào trong."
Lục Tấn Uyên lại cúp máy, nắm tay cô tiếp tục đi, nhưng điện thoại di động vẫn kiên trì vang lên, sắc mặt của Lục Tấn Uyên đã lạnh đi vài phần.
Đinh Vô Ưu dừng bước: “Một mình tôi cũng không sao đâu, tiệc rượu nhiều người như vậy, lát nữa tôi tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi ngồi chờ anh, anh xử lý tốt công việc rồi lại đây cũng vậy à."
Lục Tấn Uyên suy nghĩ một chút, trong bữa tiệc này cũng không có người nào không có mắt mà dám ức hiếp người anh đưa tới, vì vậy, anh gật đầu: “Anh sẽ trở lại sớm, có việc gì thì liên lạc anh."
Cứ như vậy, hai người vẫn chưa kịp ngồi xuống thì đã tách nhau ra.
Nếu có thể, Đinh Vô Ưu đương nhiên không muốn anh rời đi, dù sao thì xung quanh cũng không có ai có thể làm cho cô yên tâm, nhưng nếu Lục Tấn Uyên có việc cần phải giải quyết, cô cũng không thể cố chấp giữ anh lại được.
Cô nhìn cảnh tượng hoàn toàn xa lạ trước mắt mình, hít một hơi thật sâu rồi thản nhiên bước vào.
Sân bãi tổ chức tiệc rượu rất lớn, được chia làm khu đồ ăn, khu rượu, trên đài hoa còn có nhạc công đang hòa tấu, bên dưới là khu khiêu vũ, phía sau là khu nghỉ ngơi ngoài trời.
Đinh Vô Ưu lấy ngẫu nhiên một ly rượu vang đỏ, tìm một vị trí không có người trong khu nghỉ ngơi rồi ngồi xuống, trên bàn còn đặt mấy quyển tạp chí.
Mãi đến khi được ngồi xuống, cơ thể cứng đờ của cô mới từ từ thả lỏng ra.
Mặc dù không có Lục Tấn Uyên ở bên cạnh nhưng một màn hai người bọn họ dắt nhau đến đều được mọi người có mặt ở đây trông thấy, đủ loại ánh mắt không rõ ý tứ, lúc có lúc không rơi vào trên người thật sự làm cho cô có cảm giác khó chịu như bị gai đâm vào lưng vậy.
Cô đã đoán ra được những việc này từ sớm, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn rất khó chịu, trong lòng đã có ít nhiều hối hận vì đã đồng ý đến tham gia buổi tiệc rượu này. Đọc truyện hay trên Vietwriter
Đinh Vô Ưu định chỉ ngồi ở chỗ này đợi Lục Tấn Uyên, không đi đâu cả, nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng một giây tiếp theo, một trận hương thơm nồng nặc ập đến kèm theo tiếng bước chân hỗn loạn, ngay sau đó, năm sáu cô gái phong tình khác nhau, ăn mặc gợi cảm, quyến rũ đứng lại trước mặt cô.
Những cô gái này tự mình ngồi ở phía đối diện và cả hai bên của cô, gần như là vây quanh cô lại, trên mặt một người đều treo lên nụ cười nóng bỏng, tự nhiên chào hỏi với cô.
Đinh Vô Ưu: "..."
"À ừm, các cô là...?"
Một cô gái mặc váy đỏ lòe loẹt dẫn đầu cười khanh khách: “Chị em chúng tôi đều đến dự tiệc cùng ông chủ, đương nhiên là không thể so sánh với với em gái đây rồi."
Trong lòng cô không nhịn được nhíu mày, lời này thoạt nghe thì có vẻ không có hề hấn gì nhưng lại khiến cô có loại cảm giác không được thoải mái cho lắm.
“Còn không phải là như vậy hay sao, Lục tổng là ai? Làm sao chúng ta có thể trèo cao tận đó được, về phương diện này, chúng tôi cực kỳ ngưỡng mộ Đinh tiểu thư đó nha." Cô gái mặc váy đen bên cạnh tiếp lời.
Đinh Vô Ưu không trả lời, cô cũng không biết mình nên nói cái gì, không những thế, ngay cả thâm ý trong câu nói của những cô gái này cô còn chưa hiểu rõ cho nên cô dứt khoát chọn im lặng với bọn họ.
Mấy cô gái kia thấy vậy, khó hiểu đưa mắt nhìn nhau, cô gái váy đỏ đứng đầu cười nói: “Đinh tiểu thư, cô đừng để ý mấy lời đó làm gì, tiệc rượu là để ăn uống tán gẫu, ừm, chúng tôi có làm phiền cô hay không?"
Đinh Vô Ưu lễ phép cười cười, lắc