Mục lục
Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 250: Nghĩ cũng đừng nghĩ đến




Loại dục vọng chiếm hữu này, quả thật đúng là khiến người ta không thở nổi mà, đã chịu qua bao nhiêu đau khổ và lừa gạt nên mới trở nên cực đoan như thế.



“Tôi mệt rồi, có thể đi nghỉ ngơi được chưa?"



Ôn Ninh không muốn dây dưa với Diệp Uyển Tĩnh, nhẹ nhàng mở miệng.



“Cô chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, tôi cũng sẽ không làm khó cô, đi đi."



Diệp Uyển Tĩnh trả lời, chỉ là, trong ánh mắt của Ôn Ninh hiện lên những thứ, khiến bà ấy không mấy vui vẻ.



Bà ta lại có thể từ trong ánh mắt của cô ta mà nhìn ra được sự chán ghét và thượng hại bà ta? Thân phận ti tiện như cô ta, sao xứng đáng chứ?



Diệp Uyển Tĩnh cảm thấy chỉ cần là chuyện có liên quan đến Ôn Ninh, sẽ khiến bà ta cảm thấy toàn thân không thoải mái, cũng không muốn dây dưa ở đây, “Các người coi kỹ cô ta, tôi phải quay về nước chuẩn bị buổi lễ đính hôn, nhất định phải đảm bảo đưa nhỏ trong bụng bình an ra đời.”



Ôn Ninh vẫn chưa đi xa, nghe thấy hai chữ đính hôn, thân thể không kiềm chế được mà run lên một trận, bị Diệp Uyển Tĩnh thu lại tầm nhìn, cô mới thu hồi tầm trạng một chút.



Xem ra, người đàn bà này quả nhiên là đang muốn ỷ lại vào đứa nhỏ trong bụng mà trèo cao, chẳng qua là, bây giờ bị bà ta phá hoại rồi.



Cũng may, bà ta đã phát hiện kịp thời. Diệp Uyển Tĩnh rời khỏi rồi, Ôn Ninh quay vào phòng ngủ, hai hộ tá đi theo sau cô, không có ý rời đi.



"Các cô ở đây để làm gì?" Ôn Ninh bị người ta theo dõi, cả người cảm thấy đều không thoải mái, muốn đuổi người đi.



"Chúng tôi cũng chỉ là nhận lệnh mà làm thôi, cô Ôn à, thì cũng chỉ là một tháng này thôi mà, cô chịu đựng một chút đi.” Ôn Ninh nhìn hai người đó biểu tình lạnh lùng, trong lòng dồn nén một cục tức, “Các cô là đang nối giáo cho giặc, tôi thấy mấy cô là ngủ không được, đi ra!"



"Thật xin lỗi, cô Ôn à, cô nên nhanh chóng làm quen đi."



Lời của Ôn Ninh, một chút tác dụng cũng không có, hai người đó vẫn như cũ đứng ngay cạnh bên giường, giống như hai tượng thần giữ cửa, đứng đó không chịu đi.



Ôn Ninh tùy là không thoải mái, cũng không còn cách nào khác, "Tùy các người vậy, tôi muốn nghỉ ngơi, các ngươi đừng phát ra tiếng động làm ồn tới tôi." Nói xong, kéo mền trùm kín người lại, giống như cảm giác muốn trôn mà bị bắt quả tại trận vậy.



"Cô Ôn, cô như vậy sẽ bị ngộp đó, vì đứa bé trong bụng cô, vẫn là đừng nên như vậy thì hơn.”



Ôn Ninh lần này triệt để nổi điên, “Cái này không được, cái kia cũng không được, các cô rốt cuộc muốn cái gì?”



“Nhiệm vụ của chúng tôi là giữ an toàn cho đứa bé, khỏe mạnh ra đời, hy vọng cô Ôn đừng có làm khó chúng tôi, nếu như không thì, chúng tôi chỉ có thể báo cáo với bà chủ lớn thôi, để bà ấy đến đây xử lý."



Ôn Ninh tái xanh mặt lại, nếu như Diệp Uyển Tĩnh mà biết, nói không chừng sẽ ra tay tàn độc với mẹ mình, cô ngoài trừ phối hợp ra, cái gì cũng không làm được.



Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Ninh tràn đầy thù hận, hoặc là, đây đều la do Lục Tấn Uyên sắp xếp hết.




Cái gì mà mời bác sĩ đến khám bệnh cho mẹ, đều là giả hết, chỉ là vì muốn khống chế cô nghiêm ngặt hơn mà thôi, bây giờ, mẹ cô trở thành con tin đắt giá nhất trong tay bọn họ, cảm xúc cảm động ban đầu của cô, quả thật giống như một sự châm biếm.



Ôn Ninh cũng không cố ý kiếm chuyện khiến mình mất tự nhiên nữa, nằm trên giường, chỉ là, có như thế nào cô cũng không ngủ được.



An Minh có thấy được nhưng dòng chữ đó không? Hoặc là có ai có thể giúp cô gọi điện thoại, liên hệ với thế giới bên ngoài?



Hiện tại bây giờ chuyện cô có thể làm được, chỉ là đợi mà thôi.



Chập tối



Lục Tấn Uyên lăn qua lăn lại trên giường, dù cho cơ thể có đang kêu rào mệt mỏi, anh vẫn không thể nào yên ổn mà nghỉ ngơi được.



Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, anh ấy lại thấy bộ dạng đáng thương oan uất của Ôn Ninh, ánh mắt tuyệt vọng không nơi nương tựa của cô ấy, khiến anh ấy không thể thở nổi.



Lỡ như cô xảy ra chuyện gì, anh phải làm sao?



Lục Tấn Uyên khổ sở hít thở, lòng ngực đau nhói một cách lợi hại.



Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. "Tấn Uyên, mọi người đã đến hết rồi, anh cảm thấy sao rồi? Nghỉ ngơi xong khỏe hơn chưa?”



Giọng nói của Mộ Yên Nhiên truyền đến, hôm nay ba mẹ cô ta đều đến, dù sao cũng là lễ đính hôn của cô gái cưng, bọn họ đương nhiên phải qua đây thương lượng một chút.



Lục Tấn Uyên hiện tại căn bản là không muốn nói chuyện với ai cả, chỉ muốn một mình yên tỉnh nằm thôi, nhưng nghĩ đến lời của ông nội nói, anh ấy chỉ có thể miễn cưỡng bản thân ngồi dậy.



Nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân, Mộ Yên Nhiên thở dài một hơi nhẹ nhõm, nếu như Lục Tấn Uyên không nể mặt mà không chịu gặp ba mẹ cô ta, vậy thì cô ấy thật sự không còn chút tôn nghiêm nào nữa rồi, còn bây giờ, cũng may là ông nội Diệp đứng về phía cô, cho cô ta một sự ủng hộ nhất định, nếu không thì....



Nghĩ thế, Mộ Yên Nhiên kiện định với quyết tâm của mình, có chỗ dựa lớn như ông cụ Lục, cô ta nhất định phải giữ thật chặt, như vậy, dù cho Lục Tấn Uyên trong lòng đối với cô ta có oán hận đi nữa, cũng không thể nào đuổi cô ta đi.



Lục Tấn Uyên mở cửa, Mộ Yên Nhiên nhìn anh một cái, chỉ là cái nhìn này khiến cô kinh ngạc, Lục Tấn Uyên bây giờ đâu còn giống như bình thường hân phấn tràn đầy sức sống nữa, đầu tóc thì rối bời, nhìn như một cái ổ chim, vòng mắt bên dưới thì đen thui, râu non cũng mọc đầy miệng, quả thật là so với vẻ đẹp tuấn tú bình thường như là hai người vậy.



Đây rốt cuộc là tại làm sao...



Nếu như anh ấy cứ tiếp tục như vậy, ba mẹ cô sẽ bắt đầu nghi ngờ.



"Tấn Uyên, hay là anh, anh đi sửa soạn lại đi."



Mộ Yên Nhiên cẩn thận tỉ mỉ khuyên anh,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK