Mục lục
Harry poter và câu chuyện học hạng nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207: Lớp học ma dược




Editor: Waveliterature Vietnam

Đúng vào lúc này, Hagrid bước vào khán phòng.

Anh ta mặc chiếc áo khoác bằng da có hình con chuột dài, anh dùng bàn tay to lớn của mình cầm theo một con gà chết.

"Đây là như thế nào?" Anh dừng lại ở bàn ăn của nhân viên trường học, rồi nói cao hứng, "Các bạn đến lớp học đầu tiên của tôi! Ta ăn trưa rồi liền lên! Ta sáng sớm đã dậy lúc năm giờ, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ…Hy vọng tiết học sẽ diễn ra thuận lợi suôn sẻ…ta, cuối cùng trở thành một giáo viên…thật sự là…"

Anh mỉm cười vui vẻ với Ellen và tiếp tục đi về hướng bàn ăn của nhân viên trường học, trong tay vẫn còn cầm theo con gà chết.

"Không biết anh ấy đang chuẩn bị mấy thứ đó để làm gì?" Ron nói, trong giọng điệu lộ ra chút lo lắng.

"Với lời đề nghị của Ellen, có lẽ sẽ không thái quá." Harry vội vàng nuốt miếng bánh Sandwich cuối cùng vào.

Các sinh viên điều đang gấp rút đi đến lớp để học tiết học đầu tiên của họ, trong khán phòng đang dần vắng người.

"Tiết học đầu tiên của bạn là gì?" Penelop tò mò hỏi Ellen, Luna trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.

"À, lớp học ma dược! » Ellen không hiểu tại sao, họ lại nhìn anh như thế.

"Khóa học đầu tiên của ta chính là khóa học biến hình, và lớp học không theo một phương hướng nào. "Penelop tiếc nuối nhìn vào thời khóa biểu của mình, rồi sau đó nhìn vào giáo sư Snape ở trên ghế của giáo viên, dặn dò Ellen, "Đúng rồi, giáo sư Snape sắc mặt rất xấu, bạn phải cẩn thận. "

Ellen nhìn theo ánh mắt của cô, giáo sư Snape nhìn chằm chằm vào giáo sư Lupin, sắc mặt của ông ta không được tốt, giống như giáo sư Lupin đã mắc nợ ông ấy trăm vạn Kim Kanon. Mặc dù tâm trạng không tốt, Giáo sư Snape vẫn nhận thức sâu sắc về ánh mắt của Ellen, trong chớp mắt nhìn lại.

Anh nhìn nó ngay lập tức. Với đôi mắt của Giáo sư Snape, Ellen thoáng thấy trái tim anh, nhưng khuôn mặt của ông vẫn nở ra một nụ cười rất dịu dàng và lịch sự. Thấy Ellen, giáo sư Snape khẽ gật đầu, không còn nhìn Ellen và bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình.

Ellen thở dài nhưng không có chút dấu vết nào.

"Ông ấy không làm khó bạn." Giọng nói của Luna tỏ ra hốt hoảng.

Ta cũng sẽ không cho ông ấy cơ hội làm khó." Ellen cười nói.

"Bất cứ ai muốn làm khóa bạn, thì như vậy cuối cùng là tự làm khó bản thân của mình." Penelop chớp mắt, rồi đứng dậy rời đi.

Phòng học của lớp ma dược nằm trên mặt đất, lạnh lẽo và ảm đạm. Các lọ thủy tinh được đặt dọc theo bức tường, và các mẫu vật động vật được ngâm bên trong rất đáng sợ. Dòng nước lạnh tuôn ra từ người đá có khuôn mặt cổ quái được phun ra từ bên trong miệng.

Khi mọi người đã lắp xong nồi nấu quặng, giáo sư Snape phong thái tự do tự tại bước vào lớp nhưng lại giẫm lên một cái gì đó.

"Hôm nay, chúng ta sẽ chế tạo một loại thuốc mới, loại thuốc thu nhỏ. Có ai biết nó cần vật liệu gì không? Có tác dụng gì?" Ánh mắt của giáo sư Snape lướt qua từng tiểu phù thủy nhỏ.

Tất cả mọi người điều câm như hến, không dám nhìn vào mắt của ông ấy – mặc dù mặc dù nhiều Ravenclaw thực sự biết thành phần của nó, nhưng đối với viện trưởng của viện xà không ai dám đối mặt cùng ông…

Ngoại trừ mọi người, Ellen của Ravenclaw, nghĩ đến Ellen cùng đối mặt với anh vào lúc sáng, giáo sư Snape đã gọi tên Ellen.

"Để chế tạo loại thuốc thu nhỏ, chúng ta cần chặt rễ cây cúc, gọt vỏ quả sung, cắt sâu bướm thành lát mỏng, thêm một giọt mật và uống một ít nước. Hiệu quả là thu nhỏ vật thể. " Ellen bình tĩnh trả lời, nhìn thẳng vào giáo sư Snape.

Giáo sư Snape nhìn chằm chằm vào Ellen với một cái nhìn ảm đạm. "Rất tốt, Ravenclaw có năm điểm!"

Mặc dù nhiều người biết rằng Ellen đã trả lời đúng và vượt ra ngoài dự kiến, giáo sư Snape liền dứt khoát cho Ravenclaw thêm năm điểm chứ không có keo kiệt như lúc trước, hơn nữa còn cẩn thận quan sát các tiểu phù thủy, lông mày của giáo sư cũng không còn nhăn nhíu chặt chẽ như lúc trước.

Mọi người đối mặt nhìn nhau, Ellen đã áp dụng câu thần chú nhầm lẫn với giáo sư phải không?

"Vẫn còn chờ gì nữa? Hãy ghi chép thật nhanh!" Giáo sư Snape gõ lên bục giảng với sự không hài lòng.

Các pháp sư nhỏ cúi đầu, nhặt cây bút và ghi lại nó. Tiếp theo, dưới con mắt nguy hiểm của Giáo sư Snape, các pháp sư nhỏ cẩn thận cắt rễ của những bông cúc nhỏ và cẩn thận bóc vỏ quả sung - mặc dù giáo sư Snape có cái nhìn khác về Ellen có vài phần nể trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta buông lỏng cảnh giác với lớp học.

Ellen di chuyển để cắt rễ của những bông hoa cúc nhỏ thành những mảnh bằng nhau, những Ravenclaw ở bên cạnh có chút khó hiểu, đợi Ellen đem tất cả mọi nguyên vật liệu vào trong nồi nấu quặng, còn hầu hết các tiểu phù thủy thì đang đấu tranh với những con sâu - đặc biệt là các sinh viên Hufflepuff.

Những con sâu bướm mềm, rồi chúng dính vào nhau sau khi cắt, trông có vẻ rất kinh tởm, Hannah Abbott của Hufflepuff, liên tục xoa chất lỏng màu xanh lên tay, nó dường như muốn khóc!

Thấy rằng Giáo sư Snape đang tuần tra bên phía Ravenclaw, Ernie McMillan đã bí mật biến mình và sâu bướm của Hannah biến thành một con sâu bướm đông lạnh, giúp cho việc cắt dễ dàng hơn, và cũng Sẽ không bị bẩn tay. Hannah mỉm cười biết ơn với Ernie, Ernie cũng chớp mắt vài cái vui vẻ với Hannah.

"Đồ ngốc!" Giáo sư Snape đột nhiên nói, giọng nói nghe cực kỳ nguy hiểm.

Ernie hoảng sợ thiếu chút nữa làm đổ nồi nấu quặng, giáo sư Snape bước tời Ernie và Hannah. Tất cả các tiểu phù thủy điều ngừng động tác lại, ló đầu ra nhìn, suy nghĩ xem ai là người xui xẻo như vậy.

"Chà - nó thực sự là một ý tưởng tốt phải không? Hãy để sâu bướm đóng băng và cắt lát!" Giáo sư Snape nhặt một con sâu bướm Ernie được cắt hoàn hảo và giơ nó lên cao để mọi người có thể nhìn thấy nó.

"Em nghĩ rằng em so với các bậc thầy về thuốc điều thông minh hơn không? Chẳng lẽ các em không nghe tôi nói rõ, không được tùy tiện thay đổi các đặc tính của thuốc sao? Làm thế nào tôi có thể khiến bạn hiểu, McMillan?" Giáo sư Snape Nhìn chằm chằm vào Ernie, đôi mắt anh trông như một con rắn độc sắp phát động một cuộc tấn công.

Ernie đỏ mặt và toàn thân run rẩy, và anh sắp phát khóc.

"Xin lỗi, giáo sư!" Hannah ở bên nói, "Cũng là vì em, mà Ernie mới đưa ra một giải pháp như vậy."

"Nếu em sợ bị bẩn, thì hãy đi tàu về nhà!" Giáo sư Snape lạnh lùng nói: "Nếu không thì sẽ chỉ lãng phí thuốc."

"Nếu như tan học, mà các em chưa chế tạo thuốc thành công, thì Hufflepuff sẽ bị trừ 20 điểm!" Giáo sư Snape trước mặt họ bỏ đi.

Hannah vẻ mặt sững sờ, những tiểu phù thủy khác của Hufflepuff nhìn cô đồng cảm.

"Ôi, chúng ta không có sâu bướm!" Ernie tuyệt vọng nói, nhìn về phía các bạn cùng lớp để được giúp đỡ.

Tuy nhiên, dưới con mắt của giáo sư Snape, không ai dám hành động một cách vội vàng.

"Giáo sư, thuốc thu nhỏ của em đã chế tạo thành công." Ellen giơ tay lên, giáo sư Snape đi về hướng nồi nấu quặng của Ellen.

Từ xa, có thể nhìn thấy trong nồi nấu quặng của Ellen rõ ràng phát ra một màu xanh lục.

Giáo sư dùng thìa múc lên một chút, rồi chậm rãi quay nhìn bên trong nồi nấu quặng, mái tóc nhờn hiện ra một nụ cười, khiến cho các tiểu phù thủy chú ý ở khu vực này kinh ngạc đến rớt cằm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK