Editor: Waveliterature Vietnam
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Ellen ăn sáng xong, tạm biệt người nhà.
Anh cầm lá thư mời mà Luna đưa cho anh trước kỳ nghỉ, nhờ vào những biến động kỳ diệu trong thư mời, anh đã thuận lợi thực hiện ảo ảnh di hình.
Vừa mới xuất hiện ở một không gian tốt, Ellen đã phải dùng đôi tay để che lấy đôi mắt của mình.
Vào mùa đông lạnh thấu xương gió mạnh thổi tát vào trong quần áo của anh.
Ellen phát hiện, rằng anh đang ở trên một đỉnh núi, và nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp của ngôi làng Autry-San Cachipol. Với tầm nhìn cao, ngôi làng giống như một ngôi nhà đồ chơi nhỏ, nằm rải rác trong chùm ánh sáng khổng lồ chiếu xuống mặt đất giữa những đám mây.
Một ngôi nhà kỳ quặc đứng một mình trên đỉnh núi, giống như một hình trụ đen khổng lồ, đằng sau là một mặt trăng ma quái treo trên bầu trời buổi chiều – đó nhất định là nhà của Luna, nếu không cũng không còn ai sống ở một nơi như vậy?
Ellen quyết định, bước về phía ngôi nhà gần với lâu đài trong quân cờ.
Với sức mạnh của Ellen, anh đã nhanh chóng bước đến ngôi nhà kỳ quặc này.
Ba dấu hiệu vẽ tay được đóng đinh vào cửa sân.
Phần đầu tiên: "Hát đảo ngược một chút" Chủ biên: X• Lovegood.
Phần thứ hai: Hãy chọn một bó tầm gửi cho mình.
Khối thứ ba: Đừng chạm vào khinh khí cầu Lý
Cánh cửa sân được Ellen mở ra và con đường quanh co được bao phủ bởi nhiều loại thực vật kỳ lạ khác nhau. Có một bụi cây phủ đầy trái cây hình củ cải màu đỏ cam mà đôi khi Luna đeo như một chiếc khuyên tai.
Ellen nhìn thấy những dây leo trong đó, và vội vã rời khỏi những rễ cây… Hai cây Hải ĐƯờng cổ thụ đứng ở hai bên bảo vệ trước cửa bị gió thổi, nhưng vẫn phủ đầy những quả nhỏ màu đỏ và vòng hoa tầm gửi bằng hạt trắng.
Hai cây Hải Đường đứng hai bên trước cửa bị gió thổi, lá cây cũng đã rơi sạch. Giống như một cái đầu dẹp, và một chú cú mèo đầu như đại bàng đang đứng trên một nhánh cây nhìn họ.
Ellen lấy ra món quà Giáng sinh cho Luna từ trong không gian lưu trữ, cầm trên tay.
Sau đó, anh gõ nhẹ ba lần vào cánh cửa đen nặng nề kia. Trên cánh cửa có khảm bằng những cái đinh sắt, còn có một cái gõ cửa hình đại bàng.
Chưa được 10 giây, cánh cửa đã mở ra.
Một người mặc áo khoác màu xanh lam làm bằng lông thiên nga và quần, và đằng sau là một người đàn ông mặc đồ vest xuất hiện trước mặt Ellen.
Anh có một chút tinh mắt, mái tóc trắng như kẹo bông nằm trên vai anh.
Anh ta đang đeo một chiếc thắt lưng lụa, và chiếc mũ của một phù thủy nhọn được đội trên đầu, và một dải ruy băng màu dài trên mũ rơi trên vai anh ta.
Một sợi dây chuyền vàng với mặt dây chuyền là biểu tượng kỳ lạ được đeo trên cổ anh, nó giống như một con mắt hình tam giác.
Anh liếc nhìn tấm thiệp mời trên tay Ellen, vẻ mặt hớn hở, "A! xin chào! Tôi là Cornelius • Lovegood, rất vui gặp anh!"
"Ông vẫn khỏe chứ, Ông Lovegood," Ellen vươn tay ra nói, "Con là Ellen Harris, là bạn học ở Ravenclaw của Luna. Đương nhiên, cũng là một độc giả trung thành của "hát ngược một chút."
Nụ cười của Cornelius Lovegood nở rộ thêm một lần nữa, "Chào mừng cháu, Ellen, con là vị khách đầu tiên hôm nay của chúng ta!"
"Cảm ơn ông, bạn Luna…"
Ellen vẫn chưa nói xong, thì ông Lovegood đang rất phấn khích đã vội vàng nói đến vị trí của Luna.
"Nó đang chào hỏi đám Địa Tinh trong khu vườn nhỏ, chúng có mặt khắp nơi, thật sự làm người khác rất hãnh diễn! Rất ít pháp sư hiểu chúng ta có thể học được bao nhiêu từ những con yêu tinh thông minh - Ồ, tên chính xác là, yêu tinh làm vườn."
Ellen chưa kịp ngồi xuống, đã phải đi theo sự nhiệt tình của ông Lovegood đến khu vườn phía sau nhà.
Ellen liếc nhìn một cái đã nhìn thấy Luna – Luna vô cùng dễ thấy trong một khu vườn hoàn toàn khô cằn.
Cô mặc một áo choàng màu đen, và đội một chiếc mũ tròn màu xanh lá cây tươi sáng trên đầu. Khi bạn đã thích nghi với những màu sắc tươi sáng này, bạn sẽ cảm thấy rằng hiệu ứng tổng thể thực sự khá dễ chịu.
Đặc biệt là củ cải nhỏ treo trên tai cô bị gió thổi và đung đưa bởi đôi má trắng nõn của cô, trông nó vô cùng dí dỏm.
"Cha, Ellen!" Luna nhìn thấy Ellen đã cuộc hẹn đúng giờ, rất vui mừng, thả con yêu tinh trong tay ra.
"Ừ!" Lune bỗng nhiên kêu lên, cô xoay tròn cánh tay để quăng những con Địa Tinh này ra xa.
Rồi cô giơ một ngón tay và nói: "Cha ơi, nhìn kìa - một con yêu tinh thực sự cắn con!"
"Tuyệt vời! Nước bọt của con yêu tinh đặc biệt hữu ích!" Ông Lovegood nói, nắm lấy ngón tay của Luna và cẩn thận nhìn vào điểm chảy máu.
"Luna thân mến, nếu con cảm thấy rằng bạn có một cái gì đó để xem ngày hôm nay – có thể đó là một sự xúc động đột nhiên xuất hiện, muốn dùng ngôn ngữ để đọc biểu cảm của nàng tiên cá – xin đừng kìm nén nó! Đó là một món quà kỹ thuật tài năng mà những kỹ sư kia tặng cho con!"
Ellen không nhìn được lộ ra một nụ cười tinh tế, chả trách sao Luna lại có một tính cách như vậy, với một người cha vui tính như vậy, cô đã nhận được sự giáo dục như vậy từ khi còn nhỏ, khó trách sao tính khí của cô lại vô cùng khác người.
Luna nhìn Ellen. "Cha tôi đã nghiên cứu rất nhiều về ma thuật kỹ thuật."
Khuôn mặt cô bình tĩnh, và Ellen gật đầu và đồng ý với những gì cô nói.
"Được rồi, ta còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc. Luna, bạn có trách nhiệm tổ chức cho các bạn cùng lớp." Lovegood rõ ràng rất háo hức sắp xếp một số thứ, cô gật đầu với Ellen, liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Ánh mắt của Ellen rơi xuống ngón tay của Luna, "Bạn thật sự không cần bôi thứ gì lên vết thương kia sao?"
"À, không sao đâu." Luna nói, cô mút lấy ngón tay của mình, như một giấc mơ và nhìn Ellen rồi đánh giá. « Bạn nhìn xem thật sự rất thoải mái. Ba tôi tin rằng nếu tổ chức bữa tiệc nên mặc quần áo sáng màu một chút, vì vậy đã tặng cái này cho tôi, bạn biết đấy. »
Ellen gật đầu hiểu ý, anh đã học được cách không ra lệnh cho lối sống của người khác.
Ellen đưa món quà đã chuẩn bị của mình cho Luna, "Này, Giáng sinh vui vẻ!"
Luna nhận lấy món quà với sự ngạc nhiên, "haha, đó là một hương hoa bồ nhung! Cám ơn bạn, Ellen, đúng lúc mũi tôi không thoải mái trong những ngày qua."
Cô vuốt ve bộ lông mềm mại của hương hoa bồ nhung, rồi lại gãi vào chiếc bụng nhỏ của nó.
"Chúng ta có thể đi đến bãi biển, và dọn dẹp những con Địa Tinh không phù hợp dành cho bạn." Luna trừng mắt nhìn đôi mắt màu bạc lớn, đột nhiên nói.
Mặc dù Ellen không nghĩ có gì vui ở bờ biển mùa đông, nhưng nó vui hơn nhiều so với bắt một con yêu tinh trong vườn.
Ellen rời nhà Luna cùng Luna đi trên một con đường mòn quanh co.
Luna uyển chuyển dẫn đường phía trước, họ xuyên qua những ngọn núi, không biết mất bao lâu, Ellen cuối cùng cũng đã nghe tiếng sóng vỗ vang bên tai, bước ra khỏi hang động hình vòng cung, Ellen nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, biển xanh rộng lớn, làn nước trong vắt và tĩnh lặng, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Ellen theo sau bước nhảy linh hoạt của Luna trên những tảng đá lớn trên bờ, cho đến khi nhảy qua đỉnh của một rạn san hô.
Ellen tận hưởng làn gió thổi qua trán, nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn những bọt sóng dưới những tảng đá ngầm đang bện lấy thành những đường viền hoa màu trắng.
Trong lúc nhất thời, anh dường như đã đắm chìm trong sự quyến rũ của thiên nhiên, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Luna lặng lẽ đứng bên cạnh anh, và đôi mắt bạc sáng thanh tao nhìn chằm chằm vào Ellen.
Nơi này thật bình yên, thật thuần khiết…
Ellen cảm thấy sự nhẹ nhõm này chưa từng có bao giờ, dường như thoát khỏi xiềng xích, anh cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể thông thái.
Hít thở không khí trong lành và tận hưởng ánh nắng mặt trời mát mẻ, Ellen cảm thấy rằng năng lượng của mình rất dồi dào.