Editor: Waveliterature Vietnam
"Ellen đi mau," Daisy hét lên, rồi chạy tới cứu em trai mình – sự chú ý của cô điều dồn lên người Công Tước bóng đêm, và cô cũng không nhìn thấy cử chỉ của Ellen đối với cô.
Ellen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của con ma cà rồng, anh không hề nhúc nhích, ánh mắt cũng không động đậy, Daisy dùng hai tay bắt lấy cánh tay của Ellen, định kéo anh đi, nhưng hai chân anh như mọc rễ, cứ ở nơi đó, giống như một pho tượng.
Nhìn vào cái cổ của Ellen, lão cổ nhân kia gật đầu nói với giọng khàn, "Ta phải uống ngay bây giờ." Hắn lặng lẽ không một tiếng động từ từ đến bên người của Ellen, chiếc áo choàng rơi quang người của hắn, trên mặt để lộ ra một nực cười nhợt nhạt.
Đôi mắt màu bạc của mắt của ông rất phấn khích đến nỗi lưỡi ông ta chạy qua chạy lại trên đôi môi nứt nẻ. Ông đem áo choàng lên cao, và bước từng bước đến gần Ellen.
"Ngươi có mùi vị rất ngon" hắn ra sức hít hà - thực tế, ma cà rồng như một xác sống chưa ngửi thấy mùi gì ngoài tỏi và mùi vị sống.
Lão dị nhân rủ mặt xuống và hướng đến yết hầu của Ellen.
"Hãy thả em ta ra, để em ta đi!" Daisy nói, cô lao tới với một thanh kiếm bạc và đâm thẳng vào con ma cà rồng.
Công Tước bóng đêm ngẩng đầu lên, đứng thẳng lên và lùi về phía sau bốn năm bước.
"Đáng giận, là vũ khí bạc." Ánh mắt của ma cà rồng trở nên lạnh như băng, hắn nói bằng một giọng tà ác.
Ngay khi sự chú ý của ông ta hoàn toàn bị Daisy thu hút và thời điểm thả lỏng này đối với Ellen, Ellen động thủ.
Bỗng dưng Daisy cảm giác trước mặt mình tối sầm lại, Ellen không biết đã dùng vật gì, che đầu cô lại.
Sau đó nghe thấy Ellen hét lên một tiếng lớn: "Mặt trời nổ tung!" Một quả cầu ánh sáng rực rỡ với ánh sáng trắng thánh, lặng lẽ phun trào trong vị trí Công tước bóng đêm.
Toàn bộ căn phòng được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ, và rõ ràng – ngay cả Daisy được che chắn cũng không khỏi giơ tay lên che, và đặt vật kia ngay con mắt của mình.
Sức mạnh của câu thần chú này là rất lớn, đặc biệt là đối với những sinh vật không nhìn thấy mặt trời cả ngày hoặc người sẽ bị thương bởi mặt trời, khả năng gây chết người của nó rất nguy hiểm.
Công Tước bóng đêm phát ra tiếng kêu thê lương đau đớn, đau khổ bưng kín mắt lăn lộn trên mặt đất, cơ thể của hắn toát ra khói đen cuồn cuộn, toàn thân đang từ từ biến thành tro bụi.
Daisy thả đồ vật trên đầu của mình xuống, chính là áo khoác của Ellen!
Cô giật mình nhìn Ellen đang thở hổn hển, "Em không có bị gì chứ?"
"Đương nhiên rồi." Cặp mắt của Ellen dù đã nhắm lại một lúc, nhưng cũng bị choáng bởi ánh sáng đỏ bừng kia, có lưu lại một chút nước mắt, nhưng anh vẫn để mình nhìn chằm chằm xuống đất, thương tiếc Công Tước bóng đêm.
Daisy nghi ngờ nhìn Ellen, cô không thể tin vào mắt mình.
"Dễ dàng như vậy, hắn đã bị thu phục rồi sao?" Daisy không thể tưởng tượng, Ellen chỉ dùng một ma chú, liền có thể thu phục ma cà rồng trông rất mạnh mẽ.
"Trên thực tế, hắn không chỉ bị thu phục, mà còn bị mất mạng." Ellen không chớp mắt nhìn Công Tước bóng đêm, pháp lực cho câu thần chú này là rất lớn, hiện tại anh cần hít thở để khôi phục mới có thể thi triển ma chú tiếp tục.
"Muốn giết chết một ma cà rồng, kỳ thật không dễ dàng, cực kỳ rắc rối. Vũ khí của họ chỉ có thể tạo ra chút tổn thương. Vũ khí bạc và ma chú chỉ có thể gây ra thương tích thông thường." Ellen cảm thấy phải nói cách đối phó với ma cà rồng cho Daisy biết.
"Ma cà rồng có khả năng tái sinh, sau khi bị thương nặng, thì ma cà rồng sẽ trở lại quan tài dưới dạng khí để chữa lành vết thương. Trước khi hắn phục hồi, nếu dùng cọc đâm vào trái tim, thì có thể giết chết hắn." Ellen nghĩ, rồi nói thêm phương pháp, "Ma cà rồng rất sợ mặt trời và phép thuật có năng lượng tích cực, tăng thêm mức tổn thương đối với chúng. Ví dụ như em thi triển mặt trời với năng lượng tích cực và sát thương tăng gấp đôi."
Nhìn thấy ánh không hiểu của Daisy, Ellen tiếp tục giải thích: "Đối với người bình thường, trong câu thần chú này, cơ thể giống như bị đốt cháy, bùng cháy dữ dội. Ngoài việc bị đốt cháy nghiêm trọng, hai mắt của họ cũng sẽ bị mù."
"Nhưng đối với ma cà rồng, nó chính là khắc tinh của chúng, đủ để lấy mạng, nhưng nếu như lợi dụng nguyên lý để năng lượng đen tạo thành ma thuật đen, bên kia không không bị thương mà còn lợi dụng ma sức mạnh đó để chữa lành." Ellen nghiêm túc nói, "Đúng rồi, ma cà rồng bị giết trong dòng nước chảy, cũng có thể giết chết con quái vật này - c chảy, bạn cũng có thể giết con quái vật này - tất nhiên, điều này không có nghĩa là chị muốn ngâm chúng trong bồn tắm, mà là sông và hồ. "
Daisy thụ giáo gật đầu, em trai biết thật nhiều, "Chẳng lẽ mình lúc trước là sinh viên của Ravenclaw là giả sao? Hay chiếc mũ phân viện kia lúc trước nên đem mình giao cho Hufflepuff?"
Ellen lại quay đầu và tiếp tục nhìn chăm chú vào Công Tước bóng đêm.
Trong làn sương mù càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm,cuối cùng cỗ quan tài trong phòng cũng không nhìn thấy, cũng không nhìn thấy Daisy, không nhìn thấy lão ma cà rồng kia – làn sương khói dày đặc quay cuồng, quay cuồng, mùi hôi thối kinh tởm khiến Ellen và Daisy gần như không thể thở nổi.
"Daisy, chị ổn không?" Ellen hét lên hỏi, trong làn sương mù, âm thanh của anh vô cùng trống rỗng và khó chịu.
"Thối chết mất!" Daisy không thở nổi nói.
"Nín thở." Ellen nói với cô.
"Khiến cho người khác buồn nôn." Daisy phàn nàn kêu lên, cô đứng bên người Ellen, thế nhưng làn sương mù dày đặc, Ellen không nhìn thấy cô.
Ellen cũng cảm thấy giống như vậy, quơ đũa phép "Gió thổi sach! Dọn dẹp sạch sẽ!" Hãy để làn khói dày đặc không thể tiêu tán của ma cà rồng và toàn bộ khói tiêu tán mất - mới có thể hít thở không khí trong lành lần nữa, như thế cá nhảy xuống nước, để cho hai chị em kia tham lam hít sâu mấy lần.
Sau đó, Ellen nhìn Daisy, cô đang nuốt nước bọt và đôi mắt mở to.
"Hắn…không nhìn thấy hắn nữa." Daisy lầm bầm nói, "Ellen … cũng không nhìn thấy ma cà rồng nữa rồi."
"Đúng vậy, một chút cũng không nhìn thấy." Ellen an ủi.
Bỗng nhiên, Daisy hét lên, "Cửa, một cánh cửa bí mật khác!"
Ellen quay đầu nhìn lại, bức tường mà Công Tước bóng đêm treo lên lúc trước, đột ngột xuất hiện một cánh cửa.
Lúc trước Ellen đã xác nhận qua, rõ ràng không có một cánh cửa nào trong căn phòng này cũng không có cửa sổ: "Có lẽ là Công Tước bóng đêm thi triển ma chú che lấp, hắn biến mất, thì ma chú cũng biến mất theo hắn." Ellen suy đoán nói.
« Chúng ta hãy đi xem thử. » Daisy đề nghị - nếu như ma cà rồng đã bị tiêu diệt, cô cũng rất tò mò, bên kia căn phòng sẽ có cái gì?
Ellen gật đầu nhìn, bước về phía trước và nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mở ra, duỗi đũa phép mình ra, chiếu sáng toàn khung cảnh bên trong căn phòng.
Cả hai chị em không khỏi ngơ ngác ở chỗ cũ.
Một bàn thờ bằng đá được đặt ở giữa phòng, phía trên bày đầy những ngọn nến, dao găm, đầu lâu và các đạo cụ để thực hiện nghi lễ.
Xung quanh bàn thờ, có một biểu tượng pháp trận được vẽ trên mặt đất của căn phòng, mùi hôi lan tỏa trong không khí khiến cho người khác không khỏi suy nghĩ nó được vẽ bằng máu và có công dụng tà ác. Ellen tiến lên phía trước, nhặt một cuốn sách nhỏ màu nâu trên bàn thờ.
Kết cấu của tập sách mỏng này khá lạ, hơi mịn và hơi nhờn!
Ellen không khỏi nắn vuốt, sau đó lên tiếng chửi bới – da người thực sự!
Cố nén vào lòng và giữ sự thoải mái, Ellen lật cuốn sách nhỏ này ra.
Bên trong ghi lại cách trở thị tốc Simoore biến thành ma cà rồng, đồng thời gắn một số phép thuật độc đáo và kiến thức bí mật về ma thuật đen và ma cà rồng.
Ellen ném đi sự khó chịu lúc nảy lên chín tầng mây, nhanh chóng xem.
Ở mặt sau của cuốn sách, còn kèm theo một chút da người mới. Là Công Tước bóng đêm tự mình sản xuất ra, phía trên hắn ghi lại cách tiến hành thí nghiệm và các số liệu mà mình tâm đắc.
"Quá biến thái, hóa ra da của những người này thực sự được làm từ da sau của người đẹp trẻ! "