• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Đáng đánh





Edit: Nhược Vy




Beta: Quanh



Ban đầu Tô Nịnh Nịnh cảm thấy, là vì mình nói anh là bố cô, nói anh già, anh mới không vui. Dù sao thì Bùi Cận không thích người khác nói anh lớn tuổi.



Nhưng câu nói vừa rồi của anh lập tức đánh thức cô, thì ra người trong học viện bàn tán cô có bố nuôi, còn nói thật ồn ào huyên náo, do nghĩ lầm họ là… Loại quan hệ xấu hổ kia.



Ngay sau đó, Tô Nịnh Nịnh nghĩ đến buổi tối hôm kia, không khí tràn ngập sự mập mờ, khiến bây giờ cô nhớ tới, tim vẫn đập gia tốc.



Hai má Tô Nịnh Nịnh lại đỏ lên.



Cô không phải kiểu người da mặt mỏng, nhưng lúc này vô duyên vô cớ đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh hơn, hoảng loạn khó chịu.



“Ý… ý nào cũng không được!” Tô Nịnh Nịnh cứng giọng, để giọng mình thêm vài phần tự tin, “Nếu ai dám nói gì, cháu sẽ kêu Tô Tranh đánh người đó!”



Dù sao bây giờ Tô Tranh cũng ở thành phố Lịch, mỹ danh là muốn gây dựng sự nghiệp, có Tô Tranh ở đây, xem ai dám bắt nạt cô.



Mặc kệ là có bắt nạt cô không, chỉ cần cô nói một câu, Tô Tranh có thể giúp cô hết giận.



Anh ấy từng học Tán thủ [1].




[1] Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa



Trước đây Tô Trường Bách cố ý đưa anh ấy đi học Tán thủ, chính là để sau này bảo vệ được cô.



“Cháu đi trước đây.” Tô Nịnh Nịnh nói xong, cất bước rời đi.



Bùi Cận nắm cổ áo cô, bất đắc dĩ nói: “Đi ngược rồi.”



Tô Nịnh Nịnh bị anh giữ chặt, lo quần áo mình bị anh kéo hư, liền ngừng lại.



“Cháu chưa về.” Tô Nịnh Nịnh bực mình nói: “Cháu đi tìm anh cháu.”



Cô còn muốn đưa quà cho anh ấy.



“Chú đưa cháu đi.” Bùi Cận lập tức nói.



“Không cần đâu, cháu tự đi.” Tô Nịnh Nịnh dừng một lúc, chèn thêm một câu: “Cháu sẽ về trước chín giờ.”



...



Tô Nịnh Nịnh đứng trước cửa ấn chuông.



Lục Viễn Gia và Tô Tranh đang ở trong phòng chơi game, nghe thấy tiếng chuông cửa, Lục Viễn Gia đá Tô Tranh, thúc giục: “Đi mở cửa.”



Tô Tranh đoán là Tô Nịnh Nịnh đến, không thèm so đo với Lục Viễn Gia, ném tay cầm trong tay xuống, chạy ra ngoài cửa.



Mở cửa, quả nhiên là Tô Nịnh Nịnh.



Sắc mặt Tô Nịnh Nịnh không tốt lắm, miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn thấy Tô Tranh, cô đưa cái hộp qua.



“Này, quà của anh.”



“Tô Nịnh Nịnh, tặng quà thì đừng có trưng ra dáng vẻ không tình nguyện như thế.” Tô Tranh nhận lấy cái hộp từ cô, cầm trong tay, trong lòng đã vô cùng ngọt ngào, “Làm như anh bắt nạt em vậy.”



“Bạn anh làm gì thế? Nhà cũng lớn đấy.” Tô Nịnh Nịnh không tiếp lời anh ấy, đánh giá bên trong rồi đi vào. Liếc mắt một cái liền thấy phòng khách rất hỗn loạn, còn có mùi rượu nồng nặc.



“Anh uống rượu?” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, ghét bỏ nhìn Tô Tranh.



Cô rất không thích cái mùi nồng nặc này.



“Thứ đồ kia anh cũng không thích.” Tô Tranh nhăn mũi, lắc đầu trả lời.



“Vậy anh ở với một tên quỷ rượu?” Tô Nịnh Nịnh nghĩ, ở với người thế này, còn không bằng anh tự mình đi ra ngoài thuê nhà.



Quỷ rượu gì đó… Quá đáng ghét.



“Bạn anh vừa chia tay người yêu, tâm tình không tốt lắm.” Tô Tranh ngẫm nghĩ, cảm thấy nên vì Lục Viễn Gia giải thích: “Vậy nên mới uống nhiều chút. Thật ra trước đây cậu ta cũng không uống nhiều như vậy.”



Đúng lúc này, trong phòng vang lên một âm thanh lười biếng, mang theo ý cười: “Tô Tranh, là em gái mình tới à?”



“Biến đi, cái gì mà em gái cậu.” Tô Tranh quay đầu lại, trừng mắt với anh ta một cái.



Lục Viễn Gia cũng thật không biết xấu hổ, trước đây Tô Tranh nói Tô Nịnh Nịnh sẽ đến, anh ta còn trêu đùa, nói em gái Tô Tranh thì cũng là em gái anh ta.



Tô Nịnh Nịnh cảm thấy giọng này hơi hơi quen tai. Cô vòng qua Tô Tranh, nhìn ra phía sau.



Lục Viễn Gia ở nhà đã lâu, mặc một bộ đồ thoải mái đơn giản, tóc hơi rối.



Tô Nịnh Nịnh sửng sốt một lúc mới nhận ra anh ta, cô kinh ngạc, nỗ lực xử lý tin tức trong đầu, bắt đầu rối lên. Phản ứng đầu tiên của cô là đưa tay chỉ vào anh ta, âm lượng tăng cao: “Anh, anh ta bắt nạt em!”



Tuy rằng chuyện anh ta làm với Sơ Lục còn ghê tởm hơn, nhưng Tô Tranh ở đây, phản ứng đầu tiên của cô chính là cáo trạng với Tô Tranh.



Tô Tranh nghe thấy, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc. Anh tiến lên, trực tiếp đấm Lục Viễn Gia một cái.



Đấm trúng ngực anh ta, người lập tức ngã xuống, “bộp” một tiếng, còn lăn ra xa.



Lục Viễn Gia khiếp sợ nhìn Tô Tranh. Anh ta hoàn toàn không biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì.



Một cú đấm này của Tô Tranh quá tàn nhẫn, đấm đến mức mắt Lục Viễn Gia đầy sao xẹt qua, lồng ngực đau đớn, cổ họng nghẹn lại, dường như còn có mùi máu tươi.



Tô Tranh đấm xong, vốn đang định thêm một cú nữa, nhưng nghĩ đến tình “hữu nghị” giữa họ, cuối cùng vẫn gian nan thu tay về.



“Anh, anh đánh anh ta nữa đi!” Tô Nịnh Nịnh dậm chân, bất mãn vì Tô Tranh chỉ đấm có một cái.



Tô Tranh hít sâu, miễn cưỡng mỉm cười với Tô Nịnh Nịnh, nhẹ nhàng hỏi: “Nịnh Nịnh à, cậu ta bắt nạt em thế nào?”



Tô Nịnh Nịnh mím môi, rất không vui mở miệng, rầu rĩ nói: “Anh ta trêu chọc em.”



Tuy lúc đó chỉ nói hai câu.



“Trêu chọc?” Đôi mắt Tô Tranh lập tức trừng lớn.



Lục Viễn Gia thích mỹ nữ, hái hoa ngắt cỏ, Tô Tranh biết, hơn nữa Nịnh Nịnh nhà anh xinh đẹp như vậy… Nhớ lần trước Tô Nịnh Nịnh nói chuyện phiếm với anh, đúng là từng nhắc tới có người bắt nạt cô.



Tô Tranh giơ tay, bắt đầu xắn tay áo.



Không được, thế này không đánh thì thật sự không được, dám trêu chọc em gái anh, dù là bạn tốt cũng không tha thứ được…



Vì thế Tô Tranh đi qua chỗ Lục Viễn Gia.



Lục Viễn Gia hoảng sợ, muốn đứng lên, nhưng ngực đau vô cùng, chỉ có thể liên tục lắc đầu: “Tô Tranh, cậu đừng làm bậy, mình không có.”



Lúc ấy Lục Viễn Gia gặp qua Tô Nịnh Nịnh, nói mấy câu mà thôi, ngày đó trôi qua, anh ta cũng hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu. Hơn nữa mấy ngày nay, bởi vì chuyện Sơ Lục, anh ta rất buồn phiền, càng không có khả năng nhớ được cái gì.



“Anh có!” Tô Nịnh Nịnh nhấn mạnh một câu.



Giờ cô nhìn Lục Viễn Gia, càng nhìn càng tức, vì thế lại chỉ trích: “Nếu không phải vì anh, sao Sơ Lục lại thảm như vậy, anh đáng bị đánh!”



Bởi vì anh ta, Sơ Lục phải nằm viện, đến giờ bụng vẫn đang đau, nằm trên giường tận mấy ngày.



Vừa nghe thấy tên Sơ Lục, Lục Viễn Gia lập tức ngây ra.



“Sơ Lục sao thế?” Anh ta lo lắng hỏi.



“Sao tôi phải nói cho anh?” Tô Nịnh Nịnh trừng mắt với anh ta một cái.



Tuy trên người vẫn còn đau, nhưng lúc này Lục Viễn Gia lại giãy giụa bò dậy, vừa đề phòng Tô Tranh, vừa hỏi Tô Nịnh Nịnh.



“Lục Lục xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?” Lục Viễn Gia đột nhiên hoảng loạn.



Sơ Lục quyết liệt với người nhà, anh ta mang cô ấy từ phía bắc đến đây, cùng ăn cùng ở, mà từ ngày Sơ Lục nhân lúc anh ta không ở nhà, dọn dẹp hành lý rời khỏi, anh ta không còn nhìn thấy cô ấy nữa.



Ban đầu Lục Viễn Gia tức giận, cũng không muốn đi tìm cô ấy. Anh ta nghĩ, trên người Sơ Lục có thẻ của anh ta, ở bên ngoài thuê nhà hoặc ở khách sạn đều được, dù sao cũng có tiền dùng.



Chờ cô ấy nghĩ kỹ, rồi sẽ quay trở về.



Lục Viễn Gia lấy điện thoại ra, mở tài khoản ngân hàng, kiểm tra lịch sử sử dụng. Lúc này mới phát hiện, bắt đầu từ ngày đó, thẻ ngân hàng không còn được sử dụng.



Nói cách khác… Mấy ngày nay, Sơ Lục không dùng tiền của anh ta.



Trái tim Lục Viễn Gia thắt lại.



Trên người Sơ Lục không có tiền, nếu không cần tiền anh ta, cô ấy một thân một mình, làm sao sống qua ngày.



Ngực Lục Viễn Gia đau đớn, trong đầu anh ta nghĩ tới vô số khả năng, cả người ngây ra, hoàn toàn không rảnh lo cái khác.



Lục Lục mà anh ta tận tâm nuôi dưỡng…



“Giờ cô ấy đang ở đâu?” Lục Viễn Gia nhìn chằm chằm Tô Nịnh Nịnh, hỏi.



“Đồ tệ bạc.” Tô Nịnh Nịnh mắng một câu, cảnh cáo: “Anh cách xa Sơ Lục một chút. Tô Manh Manh, anh ở cùng một tên khốn, sẽ bị anh ta dạy hư đấy.” Tô Nịnh Nịnh quay đầu nói với Tô Tranh, xụ mặt: “Anh đừng ở đây nữa.”



Tuy không biết Tô Tranh quen Lục Viễn Gia khi nào… Nhưng chuyện này không quan trọng.



“Không sao, nếu anh bị cậu ta dạy hư thì đã hư từ sớm rồi.” Tô Tranh không để ý, lắc đầu, “Anh là người gần đèn thì sáng, gần mực thì không đen.” Qua lời nói của cô, Tô Tranh cũng hiểu được ít nhiều.



Chắc là Tô Nịnh Nịnh quen bạn gái cũ Lục Viễn Gia, vì cô ấy bênh vực kẻ yếu.



“Nịnh Nịnh, anh không nên đánh thì hơn.” Tô Tranh bắt đầu khuyên Tô Nịnh Nịnh, khuyên nhủ: “Đánh anh ta xảy ra chuyện, anh trai em còn phải vào đồn cảnh sát. Dù sao thì bây giờ anh ta đang nghiện rượu, sắp uống chết rồi.”



“Vậy anh tự lo đi, em về trước.” Tô Nịnh Nịnh ngửi mùi rượu này liền thấy khó chịu, không cách nào tiếp tục ở đây, vì thế cô xoay người đi ra ngoài.



Lục Viễn Gia muốn đuổi theo cô, vội la lên: “Không phải, Sơ Lục cô ấy…”



Tô Tranh ngăn anh ta lại, hung dữ cảnh cáo, “Cách xa em gái mình chút!”



Tô Nịnh Nịnh vẫn luôn do dự, chuyện hôm đó gặp Lục Viễn Gia, có nên nói với Sơ Lục không, gần đây Sơ bận rộn làm thêm, lại xin thêm vài công việc. Ngoại trừ muốn trả số tiền nợ Tô Nịnh Nịnh, cô ấy còn dành dụm tiền học phí cho năm tiếp theo.



Mà chuyện của cô ấy và Lục Viễn Gia, Tô Nịnh Nịnh biết được một ít từ Tô Tranh.



Bố mẹ Sơ Lục qua đời sớm, lúc cô ấy mười hai tuổi phải đến nhà bác ở.



Bác là người khắt khe, cho cô ấy học đến năm ba cao trung đã là rất miễn cưỡng, sau đó nói con gái mình còn phải thi đại học, không muốn cho Sơ Lục học đại học. Vì thế ép cô ấy phải nghỉ học vào năm ba cao trung.



Tất cả tiền bố mẹ cô ấy để lại đều ở trong tay bác, Sơ Lục khi đó vẫn còn là học sinh, không có cách nào.



Một năm ấy, cô ấy ở bên ngoài làm thêm, muốn dành dụm học phí, học lại năm ba cao trung, sau đó có thể vào đại học.



Đúng lúc này, cô ấy gặp Lục Viễn Gia.



Một tên công tử giàu có.



Lục Viễn Gia liếc mắt một cái liền coi trọng cô ấy, theo đuổi cô ấy, đối xử với cô ấy rất tốt, vì thế Sơ Lục ở bên anh ta.



Anh ta giúp cô ấy học năm ba cao trung lần nữa, rồi lại giúp cô ấy học đại học, còn mua nhà ở đây, sống chung với nhau.



Nhưng Lục Viễn Gia quá phong lưu.



Bởi vì thời thơ ấu, Sơ Lục không có cảm giác an toàn, cô ấy từng nói với Lục Viễn Gia rất nhiều lần, cãi nhau với anh ta rất nhiều lần.



Cũng bắt đầu từ đó, cô ấy liên tục tiêu tiền của Lục Viễn Gia.



Cô ấy là mẫu người thực tế, nhưng lại ôm chờ mong với Lục Viễn Gia.



Anh ta đưa tay giúp đỡ vào lúc cô ấy khó khăn nhất, là ân nhân cả đời cô ấy.



Chuyện sau này, Tô Nịnh Nịnh cũng biết.



Cô ấy quyết định chia tay, quyết định hoàn toàn rời khỏi anh ta.



Cô ấy biết, cô ấy nợ Lục Viễn Gia, sau này vẫn sẽ như thế.



Tô Nịnh Nịnh suy nghĩ thật lâu, cảm thấy vẫn nên nói một câu với Sơ Lục. Sơ Lục là người có đầu óc minh mẫn, dù là chuyện gì cũng có thể tự mình quyết định.



Lúc này Tô Nịnh Nịnh đang ngồi ở sân bóng rổ, gửi tin nhắn cho Sơ Lục, kêu cô ấy làm thêm về thì tới sân bóng rổ, cô có chuyện muốn nói với cô ấy.



Bóng rổ lại dừng bên chân Tô Nịnh Nịnh.



Tô Nịnh Nịnh đang gửi tin nhắn, không chú ý đến.



Nhóm người cùng chơi bóng này chưa biết Thiệu Tần từng tặng quà, mà Tô Nịnh Nịnh không nhận. Họ liền xô đẩy anh ta, kêu anh ta qua mở lời với Tô Nịnh Nịnh.



Gia cảnh Thiệu Tần không quá tốt, sự tự ti trong lòng khá nghiêm trọng. Dù anh ta có bề ngoài khôi ngô, được rất nhiều cô gái yêu thích và ưu ái, nhưng loại tự ti khắc sâu vào xương cốt này, anh ta có làm gì cũng không xóa bỏ được, cho nên lúc bị người ta xô đẩy, anh ta đã rất bực bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK