Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Bùi Cận nhặt hết mảnh vỡ, vứt vào thùng rác.
“Lau chùi xong rồi?” Thấy Tô Nịnh Nịnh đứng im, ánh mắt Bùi Cận quét một vòng khắp phòng, thấy gần gầm giường có vũng nước.
Bùi Cận đi qua, đánh giá vũng nước kia, thật lâu sau, anh chậm rãi mở miệng: “Sàn gỗ trong phòng chú là hàng đặt riêng, không thể để bị ướt.”
“Tô Nịnh Nịnh, cháu muốn phá phòng chú.”
Tô Nịnh Nịnh nhìn theo ánh mắt anh. Vừa rồi khi lấy cây lau nhà, cô không vắt khô, đặt bên kia, đọng nước lại ở đó, cô vốn định lau đi, nhưng mà quên mất.
“Cháu xin lỗi, để cháu lập tức lau khô.”
Tô Nịnh Nịnh bước qua bước lại tìm giẻ lau, nhưng vừa rồi giẻ lau mới còn ở đây, giờ lại không thấy đâu.
Cô sốt ruột tìm xem, nhưng lại không tìm thấy, lúc này chiếc lắc tay màu bạc trên cổ tay bị bung ra, Tô Nịnh Nịnh cúi xuống, muốn nhặt lên.
Một chân đạp lên vũng nước, đế dép đi trong nhà trơn nhẵn, Tô Nịnh Nịnh trượt chân, giữ tay Bùi Cận theo bản năng.
Ổn định lại thân hình, Tô Nịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn còn đang đập mạnh.
Cô ngẩng đầu, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt lạnh băng của Bùi Cận.
Một tay cô nắm cánh tay anh, hai chân kề mũi chân anh, thân thể ở gần nhau, nơi chóp mũi thoang thoảng mùi hương trên người anh.
Trong con ngươi hờ hững là sự bình tĩnh không có chút gợn sóng, phía sau con ngươi đen đó là vực sâu vô tận.
Cô cũng không rõ ánh mắt anh là có ý gì. Nhưng Tô Nịnh Nịnh cảm thấy ánh mắt này quá khiếp người, bao phủ trên người cô, sức ép quanh anh cũng vây ép cô lại như mây mù, dường như chỉ cần cô cử động thì sẽ cắn nuốt cô.
“Bỏ tay ra.” Bùi Cận mở miệng.
Người như anh, dù nói gì làm gì cũng không mang theo chút độ ấm, như là thi thể vừa lấy ra từ tủ lạnh.
Chỉ khác ở chỗ, anh là người sống.
Tô Nịnh Nịnh lớn như vậy, chưa từng thật sự sợ ai, nhưng chỉ một câu của Bùi Cận đã đủ làm cô sợ run, ngoan ngoãn buông tay ra.
Bùi Cận lạnh lùng nhìn cô, lấy khăn tay trong túi, nhẹ nhàng lau cổ tay…
Là chỗ Tô Nịnh Nịnh vừa chạm vào.
“Cháu muốn làm gì?” Anh hỏi như chất vấn, giọng điệu xa cách.
“Chú Bùi, chú quá đáng rồi đấy.” Tô Nịnh Nịnh mím môi, đưa tay ra, mười ngón tay nhỏ dài chưa từng dính nước.
Móng tay cô sơn đỏ, tôn lên làn da trắng muốt, hai màu sắc đan chéo vào nhau, đánh sâu vào thị giác một cách mãnh liệt.
“Tay cháu bẩn lắm à?” Tô Nịnh Nịnh chất vấn.
Bùi Cận dời mắt, không trả lời, chỉ nói: “Hôm nay cứ vậy đã, ra ngoài đi.”
Tô Nịnh Nịnh đi ra ngoài.
Bùi Cận giương mắt, ánh mắt hơi lóe lên, hồ nước bình tĩnh bắt đầu dao động.
Anh xếp chiếc khăn tay vừa rồi lại, bỏ vào ngăn kéo của cái tủ bên trái chiếc giường.
Trước mắt hiện lên ngón tay trắng trẻo của thiếu nữ, móng tay màu đỏ tươi, yết hầu Bùi Cận hơi nhúc nhích, ngón tay anh dừng trên khăn tay một lát.
Sau đó, anh rời đi, đóng ngăn kéo lại.
Bùi Cận nhắm mắt, rồi lại mở, ánh mắt nhìn vào cổ tay mình.
Dường như xúc cảm ấm áp kia vẫn còn đây.
Không phải anh ngại dơ, mà là sợ mình sẽ làm gì đó.
Bùi Cận mãi mãi nhớ rõ ngày kia.
Đó là ngày hai mươi mốt tháng bảy năm 2019, trời quang đãng, năm giờ chiều, anh cùng Tô Trường Bách ngồi ngoài ban công uống cà phê.
Ban công nhà họ Tô rất lớn, trồng đầy hoa cỏ, đến chạng vạng, mọi vật cũng được nhuộm một màu đỏ hồng.
Khung giờ nắng gắt đã qua đi, nhưng hơi nóng vẫn còn vương vất trong không khí, cảm giác oi bức không giảm được là bao.
Năm giờ một phút, anh đang chuẩn bị rời đi, dưới tầng đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, như là tiếng hát của chim sơn ca.
“Bố.”
Thiếu nữ mặc váy đỏ chiết eo, tóc búi cao, ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng hai, dưới ánh mặt trời, làn da cô trắng mịn, khóe môi nhếch lên, nhón chân cười.
“Con về rồi.”
Nụ cười của cô quá tươi đẹp.
Trong khung cảnh tràn ngập sắc đỏ ấy, trái tim anh như được lấp đầy, thiếu nữ còn đang cười, góc váy đỏ đung đưa, như những rạng mây hồng nơi phía chân trời.
Cô chạy lên tầng hai.
“Bố, Tô Manh Manh nói muốn bóp chết con.”
Thiếu nữ uất ức làm nũng, khóe môi hơi mím, âm cuối nâng cao.
“Nịnh Nịnh, đang có khách kìa.” Tô Trường Bách bất lực nhìn con gái, giới thiệu: “Đây là chú Bùi.”
“Hôm nay đến thăm nhà ta, còn mang quà cho con đấy.”
Trước đây Bùi Cận cũng đã biết, Tô Trường Bách có một trai, một gái, con trai sắp tốt nghiệp đại học, con gái còn đang học cao trung
(cấp ba).
Lần đầu tiên đến thăm, anh mang theo quà cho cả Tô Tranh và Tô Nịnh Nịnh.
Món quà cho Tô Nịnh Nịnh là chiếc vòng cổ.
Cô nhận lấy món quà, lén nhìn thoáng qua bên trong, sau đó hai tay cầm chặt lấy, nở nụ cười với anh.
“Cảm ơn chú Bùi!”
Bùi Cận gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Từ khoảnh khắc đó, thế giới của anh như được ánh mặt trời chiếu rọi.
Cũng trong giây phút khi cô xuất hiện, tầm mắt anh bị cô hấp dẫn, không thể nào dời đi.
Sau đó, anh trầm luân trong mộng vô số lần, nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời kia luôn hiện diện trong tâm trí anh.
Rơi vào vũng bùn, không cách nào thoát khỏi.
Buổi tối đã tắm một lần, nhưng Bùi Cận nằm thêm một lát, lại vào phòng tắm.
Lần tắm rửa này, anh nhanh chóng đi ra.
Bên ngoài phòng tắm có một miếng giẻ lau, đâu đâu cũng có vệt nước, mặt kính, tủ quần áo vốn đang sạch sẽ, bây giờ có thể nhìn thấy vệt nước rõ ràng trên đó.
Trong thùng rác còn có gạt tàn bị vỡ.
Đó là gạt tàn anh đặt riêng, trị giá năm con số, cô vừa đụng vào đã nát.
Bùi Cận xắn ống tay áo, nhặt giẻ lau lên, đi giặt rồi vắt lại lần nữa, vệ sinh toàn bộ vật dụng trong phòng, lau chùi kỹ lưỡng, tốn không đến mười phút.
Bên ngoài nổi gió nhẹ, chênh lệch nhiệt độ ở khu biệt thự này khá lớn, đến tối luôn rất lạnh.
Bùi Cận lấy một cái hộp nhỏ trong ngăn tủ, đi tới gõ cửa phòng đối diện.
“Tô Nịnh Nịnh, ngủ rồi à?”
Tô Nịnh Nịnh không vui, không muốn quan tâm đến anh, chỉ ậm ừ qua loa.
Giờ này, chắc chắn là cô chưa ngủ, Bùi Cận biết.
“Chú vào đây.” Bùi Cận nói một tiếng, tạm dừng một lát, thấy cô không đáp thì mở cửa ra.
Lúc đó Tô Nịnh Nịnh đang mát xa mặt, nghe thấy Bùi Cận tiến vào, cô dừng lại động tác, xụ mặt nói: “Chú Bùi, chú không hiểu cái gì là tôn trọng riêng tư à?”
Tô Nịnh Nịnh khó chịu, cô còn đang muốn chung sống đàng hoàng với anh, thế mà anh ngại cô bẩn!
Cô là rác rưởi sao? Cô có dơ bẩn như vậy sao?
Tô Nịnh Nịnh thật sự tức giận.
Bùi Cận không để ý đến lời nói của cô, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đi qua đóng lại, sau đó nói: “Buổi tối gió lớn, nhớ đóng cửa sổ.”
“Bố cháu nói khi ngủ cháu thích đá chăn, đừng chỉnh điều hòa thấp như vậy, dễ bị cảm lạnh.” Giọng Bùi Cận ung dung hờ hững, nói xong, anh để cái hộp trên tay xuống cho cô.
“Đây là thuốc chú mua cho cháu, phòng cảm nắng, trong lúc tập quân sự, nếu không thoải mái thì cẩn thận chút, kịp thời nói với chú.”
Dù sao thì thời tiết càng ngày càng nóng, trong khoảng thời gian này, nhiệt độ không có dấu hiệu sẽ giảm.
Bùi Cận nói xong, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên anh lại nhìn thấy cái gì đó.
Anh cầm đôi dép trước cửa phòng tắm, đi tới bên cạnh Tô Nịnh Nịnh, ngồi xổm xuống, đặt dép bên chân cô.
“Tắm rửa xong thì nhớ đi dép.”
Tuy giờ đang là mùa hè, nhưng sàn nhà vẫn làm lạnh bàn chân, không tốt cho cơ thể phái nữ.
“Chú Bùi, chú có thể xem cháu như không khí.” Tô Nịnh Nịnh bĩu môi, không vui nói: “Nếu vì bố cháu mà chú phải quản cháu như vậy, thật sự không cần thiết.”
“Cháu mười tám tuổi rồi, đã là người trưởng thành.”
Bùi Cận đứng dậy.
“Tô Nịnh Nịnh, đi ngủ sớm một chút.” Cuối cùng, anh chèn thêm một câu: “Ngày mai phải dậy sớm, không được ngủ nướng.”
Tô Nịnh Nịnh lại bị anh chặn họng.
Nói chuyện với Bùi Cận, hình như anh chỉ lo nói cho mình, vĩnh viễn sẽ không quan tâm đến cô đang nói gì.
Quả nhiên, ở gần mới biết tính tình anh thế nào, bao giờ nghỉ Quốc Khánh, về nhà cô phải nói cho bố, thực ra Bùi Cận không như ông nghĩ.
Bùi Cận ra khỏi phòng, nghe thấy Tô Nịnh Nịnh đang mắng mình.
Anh chợt phì cười.
Đúng là Tô Nịnh Nịnh của anh.
...
Huấn luyện quân sự là một chuyện khá nhọc nhằn.
Ngày nào mặt trời cũng lên cao đúng giờ, lơ lửng trên không, dùng hết ánh sáng của mình để chống đối họ, không hề có dấu hiệu yếu đi.
Hôm nào Tô Nịnh Nịnh cũng nhẩm xem đã bao nhiêu ngày rồi.
Sống một ngày bằng cả một năm.
Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc vào ngày thứ bảy, vừa hay là ngày nghỉ.
Tô Nịnh Nịnh về từ chiều thứ sáu, nằm trong phòng mình, hạ nhiệt độ điều hòa xuống rất thấp, sau đó phủ chăn lên, bắt đầu ngủ.
Huấn luyện quân sự quá mệt mỏi, hơn nữa cô không ở trường học, phải thức dậy sớm hơn, đã mười ngày không thể ngủ ngon.
Tô Nịnh Nịnh nhanh chóng đi vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng chuông báo thức.
Đồng hồ báo thức không ngừng kêu ‘reng reng’, nhanh chóng kéo được Tô Nịnh Nịnh ra khỏi giấc ngủ.
Rõ ràng là hôm qua, trước khi ngủ, cô đã tắt đồng hồ báo thức!
Tô Nịnh Nịnh tìm đồng hồ báo thức khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy, bị buộc phải mở mắt, phát hiện đồng hồ báo thức để trên bàn trang điểm.
Cô bực bội rời giường, tắt đồng hồ báo thức.
Nhưng cô chỉ cần mở mắt là tỉnh táo, muốn ngủ thêm cũng không được.
Tô Nịnh Nịnh bực bội cắn môi, đưa tay cầm đồng hồ ném xuống.
Đồng hồ báo thức rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Phiền muốn chết!
Cô đã mệt mỏi như vậy, còn không cho cô ngủ một giấc.
Tô Nịnh Nịnh đứng một lát, có lẽ là cảm thấy phát cáu với một cái đồng hồ cũng vô dụng, vì thế đi rửa mặt.
Giờ mới có bảy rưỡi.
Thời gian ăn sáng của Bùi Cận là cố định, hôm nay cũng vậy, bảy rưỡi, anh lên kêu Tô Nịnh Nịnh.
Bữa sáng hôm nay là súp nấm mỡ [1] và sandwich.
Đây là món mà Tô Nịnh Nịnh thích.
Đến chỗ Bùi Cận hai tuần, điều cô vừa lòng nhất là đồ ăn ngon, chỉ bữa sáng thôi cũng được thay đổi từng ngày, không trùng lặp, còn là món Tô Nịnh Nịnh thích.
Đúng là trùng hợp, trùng hợp đến mức Tô Nịnh Nịnh căn bản không cần vì gu ăn uống của mình mà bày tỏ ý kiến.
Ban đầu còn sợ là sẽ ăn không quen, dù sao thì khẩu vị của hai thành phố có sự khác biệt rất lớn.
Bây giờ xem ra, lo lắng trước đây là dư thừa.
“Tủ lạnh có đồ tươi, cháu đến xem, trước sáu giờ tối phải làm xong cơm chiều.”
Bùi Cận ăn nốt miếng cuối cùng, lấy khăn giấy lau tay, ung dung mở miệng.
Tô Nịnh Nịnh mới húp một thìa canh, nghe thấy vậy thì lập tức dừng lại.
Nấu cơm? Sao lại muốn cô nấu cơm?
“Không được.” Tô Nịnh Nịnh hoàn toàn quên ba điều kiện anh nói, quyết đoán phản đối.
Khoan hãy nói đến vấn đề cô có biết nấu cơm hay không, bảo một thiên kim đại tiểu thư như cô xuống bếp, chính là hành vi tuyệt đối quá phận.
Không thể đồng ý!
Bùi Cận không nói chuyện, anh đứng dậy, lấy thứ gì đó trong tủ ngoài phòng khách, đi đến cạnh Tô Nịnh Nịnh.
“Này.”
Tô Nịnh Nịnh giương mắt nhìn xem, vốn chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, nhưng đột nhiên phát hiện, đây là chiếc túi xách vừa ra mắt mà cô ao ước.
Cô đã nhờ mẹ mua, nhưng mẹ thật sự không mua được, Tô Nịnh Nịnh lại đặc biệt thích, vì cái này mà mè nheo rất nhiều lần.
Nhưng không mua được, cô mè nheo ầm ĩ thế nào cũng vô dụng.
Chỉ là cô thật sự rất muốn có.
“Cháu có thể làm bất cứ món gì, miễn là ăn được, chờ sáu giờ tối chú về, cái này chính là của cháu.”
___________