• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Ngoại truyện 1: Sưởi ấm ngày tuyết





Edit: Nhược Vy




Beta: Quanh



Mùa đông ở thành phố Bách rất lạnh.



Thời tiết âm mười mấy độ, toàn bộ thành phố là một thế giới tuyết trắng, người người trên đường đều quấn chặt áo bông, chân cũng là quần nỉ ấm áp. Dĩ nhiên, trong nhà luôn có máy sưởi.



Hôm nay lớp sáu khoa Quản trị kinh doanh liên hoan, ở một tiệm cơm tên Mỹ Thiện Lâu.



Tâm tình Lục Viễn Gia không tốt lắm. Hai ngày trước anh vừa chia tay bạn gái. Đương nhiên, không phải anh không vui vì cái này, dù sao thì anh đã chán, thế nên mới đưa ra lời chia tay.



Anh đã không đếm được đây là cô bạn gái thứ bao nhiêu, thậm chí hai ngày sau cũng không còn nhớ tên.



Hiện giờ tâm tình anh không tốt, bởi vì lại cãi nhau với người nhà.



Mấy người trong nhà, phiền phức muốn chết, cả ngày nói cái gì mà phải học tập đàng hoàng, muốn quen bạn gái cũng được, nhưng đừng làm bậy. Vì thế lại ầm ĩ một trận.



Cãi nhau với người nhà là chuyện thường ngày, điều này còn đúng ngày hơn cả phụ nữ đến kỳ. Nhưng thường xuyên xảy ra, không có nghĩa anh ta sẽ không vì thế mà phiền não. Nếu có thể, ai lại muốn cãi nhau với họ mỗi ngày.



Một mình Lục Viễn Gia ngồi trong góc, uống hai ly rượu.



Bạn cùng phòng ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Lục thiếu, đây là vì tình mà đau à? Chiều nay mình có thấy bạn gái cậu, cứ loanh quanh trước cửa ký túc xá chúng ta mãi, chắc muốn tìm cậu đấy.”



“Bạn gái cũ.” Lục Viễn Gia sửa lại, nói: “Mặc kệ cô ta, tiền đã cho rồi, còn muốn gì nữa.”



Dù sao anh tìm bạn gái, chứ không phải tìm tình yêu, tình yêu là thứ vô dụng nhất trên đời. Dĩ nhiên anh biết, những người này đều hướng tới tiền của anh. Nếu mấy cô gái đó đòi tiền, anh cũng sẵn lòng cho, vừa hay là chuyện đẹp cả đôi đàng.



“Ba năm đại học, cô này chính là người xinh nhất mà mình thấy trong đám bạn gái của cậu.” Bạn cùng phòng anh chậc chậc hai tiếng, nghĩ lại gần như lần nào gặp bạn gái của anh, không người nào thấy quá hai lần. Lần này là một cô gái xinh đẹp như thế, vẫn không đến hai tháng. Hơn nữa trông cô gái kia có vẻ rất thích anh.



“Có cái rắm, không có xinh đẹp nhất, chỉ có xinh đẹp hơn.” Lục Viễn Gia cười lạnh một tiếng, uống rượu như uống nước.



“Đủ chưa?” Lục Viễn Gia nhìn bạn học khác vừa nói vừa cười, nghe mà đau đầu. Lúc ấy liền rống lên một tiếng.



Lục đại thiếu gia tính tình không tốt, có tiền có quyền, ngày thường không muốn tới mấy chỗ này. Vẫn là lớp trưởng tận tình khuyên bảo, nói cả lớp đều tới, không thể thiếu mình anh được. Anh bị quấn lấy quá phiền, thế nên mới đồng ý.



Anh vừa rống lên, tất cả mọi người đều ngây ra, quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn anh.



Không nhìn anh nổi, nhưng không dám chọc. Huống gì Lục Viễn Gia có vẻ ngoài đẹp trai, tính cả trường thì cũng số một số hai, rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ anh. Đáng tiếc anh chỉ được cái mã ngoài. Làm người chẳng ra gì, mọi người đều biết, là thằng khốn.



Lớp trưởng đứng dậy, vẫy tay ý bảo mọi người tiếp tục ăn, sau đó đi qua chỗ Lục Viễn Gia, muốn nói gì đó với anh. Mới vừa tới gần, Lục Viễn Gia trực tiếp xoay người, để lại một câu “Tôi đi WC”, rồi đi ra ngoài.



WC tiệm cơm này cũng chẳng ra gì, nam nữ chung một gian, Lục Viễn Gia đứng bên trong một lát, nhanh chóng đi ra.



Ra khỏi WC, qua một hành lang chính là bếp, từ nơi đó ra ngoài, chắc có cửa sau. Anh không muốn ở đây thêm nữa, dứt khoát đi cửa sau.



Đi ngang qua bếp, mùi khói dầu trong đó rất nồng, Lục Viễn Gia nhanh chân hơn, vội vàng đi về phía trước. Nhưng ngay lúc này, anh nhìn thấy gì đó, bước chân dần ngừng lại.



Bên bồn nước, có một cô gái đang đứng, thân hình mảnh khảnh, trên người mặc áo len trắng, đã hơi ố vàng, rất cũ.



Từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt. Một cô gái ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, trên người mang khí chất thanh cao, chỉ đứng một chỗ đã có thể hấp dẫn ánh mắt người ta.



Lục Viễn Gia nheo mắt, đôi môi hơi nhếch lên, rất hứng thú nhìn cô.



Cô vén tay áo lên, đang rất nghiêm túc rửa chén.



Lúc này là mùa đông, nước từ vòi chảy xuống, lạnh tới tận xương cốt. Cho dù cách xa, anh vẫn có thể thấy đôi tay cô bị lạnh đỏ bừng, thậm chí còn nứt da.



Lục Viễn Gia nhìn cô một lúc.



Có lẽ cô gái kia đã nhận ra gì đó, lúc rửa xong cái chén cuối cùng thì sửng sốt, quay người nhìn Lục Viễn Gia.



Ánh mắt hai người họ giao nhau.



Con ngươi trong trẻo mềm mại, chứa đựng sự ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ, cô gái kia có đôi mắt rất đẹp, ánh mắt bình lặng như nước.



Chỉ một cái liếc mắt, Lục Viễn Gia đã bị hấp dẫn.



“Anh… Có chuyện gì sao?” Gương mặt cô gái bình thản, không có biểu cảm gì quá lớn, nhưng trong mắt vẫn có sự khiếp đảm, dường như là sợ hãi.



“Không có gì, lạc đường.” Lục Viễn Gia lắc đầu, cười đáp một câu. Tâm tình mới vừa rồi còn phiền muộn không thôi, lúc này đã nháy mắt trời quang mây tạnh.



“Em có thể mang tôi ra ngoài không?” Lục Viễn Gia chỉ bên ngoài.



Cô gái kia lau tay vào khăn, cảnh giác đánh giá Lục Viễn Gia, sau đó đi tới chỗ anh. Cô chỉ vào lối đi nhỏ nhất bên trái, mở miệng nói: “Anh đi từ đây, đến ngã rẽ thì rẽ trái là được.”



Lục Viễn Gia cụp mắt, ánh mắt ngừng trên ngón tay đang chỉ đường của cô. Một cô gái xinh đẹp như vậy, quả thực chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao, nhưng đôi tay này… sưng đỏ, thậm chí là nứt nẻ.



Thật sự khiến người ta đau lòng.



Trong đầu anh đột nhiên dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt, muốn bảo vệ cô.



Đây là cảm giác trước nay chưa từng có.



“Cảm ơn.” Lục Viễn Gia gật đầu.



Cô gái cũng đáp lại anh, gật đầu. Cô xoay người vừa định đi về, Lục Viễn Gia đột nhiên gọi lại.



“Em làm việc ở đây à?” Lục Viễn Gia hỏi.



Cô dừng chân, quay đầu, sau một lát sửng sốt, gật đầu, đáp: “Vâng.”



“Tay em đã vậy rồi, sao không đổi việc đi?”



Lục Viễn Gia cho rằng, cô là sinh viên đại học gần đây, dùng thời gian rảnh đi làm thêm. Nhưng sinh viên bình thường đều làm gia sư hoặc phục vụ gì đó, không ai chịu đi rửa chén.



“Việc này… Tiền lương cao.” Cô nhỏ giọng đáp một câu, sau đó yên lặng quay lại bồn rửa. Không chỉ lương cao, còn bao ăn ở, khổ một chút cũng không sao.



Lục Viễn Gia đứng ở cửa một lát, nhìn cô, trong mắt như có thâm ý. Anh cũng không dừng bao lâu, bước ra ngoài.



...



Anh đã từng gặp rất nhiều mỹ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên có một người làm anh đau lòng.



Lục Viễn Gia về nhà, trước mắt thường xuyên hiện lên bóng dáng cô. Anh nghĩ, hôm đó ngay cả tên cũng quên hỏi.



Lần tiếp theo Lục Viễn Gia đến Mỹ Thiện Lâu, đã là một tuần sau. Vừa lúc đi ngang qua, ma xui quỷ khiến đi vào.



Amh tiện tay gọi vài món ăn. Cũng không có tâm tình ăn uống.



Lục Viễn Gia lại đi về phía WC. Chỉ là anh không đi WC, trái lại làm như vô tình, đi ra sau bếp. Vừa mới tới cửa, liền nghe thấy bên trong vang lên tiếng mắng chửi.



“Cô làm việc kiểu gì thế? Đã lớn đầu vậy rồi, rửa chén còn bẩn thế này!” Giọng người đàn ông bén nhọn, tràn đầy tức giận, “Cô nhìn xem, quẹt một cái toàn là dầu.”



“Tôi rửa sạch rồi.” Giọng cô gái bình tĩnh biện giải vang lên bên trong, nói: “Tôi vừa đi WC, vừa về đã thành như thế này.”



Chén bát rửa sạch được đặt sang một bên, đột nhiên lại bị bẩn.



“Tôi đi vào kiểm tra, chính là như thế này.” Người đàn ông cười lạnh, nói: “Nếu không phải thấy cô đáng thương, tôi sẽ không thuê cô. Còn tưởng là người chăm chỉ thật thà chứ.”



“Tôi rửa thêm một lần, lần này nhất định sẽ rửa sạch.” Cô không giải thích nữa.



Cô tới tiệm cơm này xin việc, vốn là muốn làm phục vụ, nhưng một ngày sau đó, đã bị mấy cô gái phục vụ khác trạc tuổi nói không lễ phép, không thích hợp với công việc này. Thật ra cô không hề không lễ phép, chỉ là cười không ngọt như người khác mà thôi. Ăn nói cũng không giỏi như người khác.



Tính cách cô là thế, không thể sửa được, nếu quá cố chấp, sẽ càng khó xem. Sau đó cô cứ năn nỉ mãi, mới có thể ở lại sau bếp rửa chén. Có thể có chén rửa là rất không tồi rồi, giờ cô cần tiền, không thể quá kén chọn.



“Đừng rửa nữa, cô đi đi.” Người đàn ông không kiên nhẫn nói: “Cô ở lại đây cũng chỉ biết mỗi ngày gây chuyện, tôi không mời nổi.”



Một cô gái quá xinh đẹp, phiền phức kéo theo cũng không ít. Ban đầu cho cô làm phục vụ cũng vì tướng mạo, nghĩ sẽ hấp dẫn thêm một ít khách, hiện giờ xem ra, chính là rắc rối.



“Ông chủ, ông cho tôi một cơ hội đi mà, lần sau sẽ không vậy nữa.” Giọng nữ non nớt vang lên, nói chuyện rất cẩn thận, sợ không đúng chỗ nào lại đắc tội người ta.



Cô không đắc tội nổi. Đứng trước sự sinh tồn, tất cả chỉ có thể xếp sau.



“Theo tôi đi.” Lục Viễn Gia đột nhiên lên tiếng. Anh đi vào bên trong, liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, rồi chuyển đến cô gái, không dời đi nữa.



“Chỗ tôi có việc làm, tiền lương gấp hai nơi này.” Lục Viễn Gia nói, cúi đầu nhìn ngón tay nứt toác của cô gái, cười lạnh một tiếng.



“Sao có thể để một cô gái làm việc đến mức này cơ chứ? Ỷ người ta nghèo nên bắt nạt sao?”



“Liên quan gì đến cậu?” Chủ quán không biết người này đột nhiên nhảy từ đâu ra, xua tay, không kiên nhẫn nói: “Đi mau đi.”



“Ông mắng thêm lần nữa xem.” Trên mặt Lục Viễn Gia mang theo ý cười, ngữ điệu lại khinh miệt, đe dọa: “Tôi đây phá nát quán ông luôn, có tin không?”



Lục Viễn Gia chưa bao giờ là người sợ phiền phức, từ trước đến nay dù là gì cũng có thể giải quyết.



Vừa rồi anh ở bên ngoài nghe thấy mấy cô gái khác thầm thì, nói mình trét dầu lên chén bát cô vừa rửa. Đám người đó nói cô gái này bị trường đuổi học mới đi làm công, còn chưa tròn mười tám tuổi.



“Em làm ở đây bao lâu rồi?” Lục Viễn Gia quay đầu hỏi Sơ Lục.



Sơ Lục nghi ngờ nhìn anh, chần chừ một lúc mới trả lời: “Một tháng.”



“Nhận tiền lương chưa?”



“Chưa.”



“Vậy thanh toán đi chứ.” Khóe môi Lục Viễn Gia nhếch lên, lười nhác nói: “Hợp đồng viết thế nào thì xử lý thế đó, đừng ỷ vào người ta là con gái mà ngay cả việc này cũng chèn ép.”



Nhìn dáng vẻ này của ông ta, nếu hôm nay Lục Viễn Gia không xen vào, chắc sẽ trực tiếp tìm cớ đuổi người đi, một phân tiền cũng không đưa.



...



“Cảm ơn.”



Ra khỏi tiệm cơm, cô gái cầm trên tay một chồng tiền mặt. Thật ra vừa rồi nếu không có Lục Viễn Gia, chắc cô sẽ thật sự lấy không được số tiền này.



Chủ quán muốn chèn ép cô, có thể có rất nhiều lý do. Nhưng ông ta không nói lại Lục Viễn Gia. Nhìn cách nói chuyện của Lục Viễn Gia là biết anh cũng không dễ trêu vào.



“Tôi tên Lục Viễn Gia, sinh viên năm ba đại học S.” Lục Viễn Gia tự giới thiệu trước, đôi mày hơi nhướng lên.



Cô gái trước mặt lại không sợ sệt không khiếp đảm, do dự một lát, mở miệng nói: “Tôi tên Sơ Lục.”



“Sơ Lục?” Lục Viễn Gia nhếch môi, cảm thấy cái tên này khá đặc biệt.



“Là Sơ Lục mùng một mùng sáu [1] sao?” Anh xác nhận.




[1] Sơ Lục nghĩa là mồng sáu



“Vâng.” Sơ Lục gật đầu.



“Vậy sau này tôi sẽ gọi em là Lục Lục.” Lục Viễn Gia dừng một lúc, cười nói: “Em gái Lục Lục.”



“Tôi nói chỗ tôi có công việc, em cảm thấy tôi đang lừa em phải không?” Lục Viễn Gia thấy cô thế này, cúi người xuống, vừa lúc ngang bằng cô. Đôi mắt hoa đào đẹp mắt có sự nghiền ngẫm, cùng với ý cười. Là một loại tình ý nước chảy mây trôi.



Dưới ngọn đèn đường tối tăm, vẫn có thể thấy hai má cô phiếm hồng.



Lục Viễn Gia lại tiến sát hơn chút, đánh giá cô cẩn thận.



“Đỏ mặt gì chứ?” Anh lại cười. “Có điều em gái nhỏ đỏ mặt… cũng rất đẹp.” Giọng Lục Viễn Gia từ tốn, mắt nhìn cô, tràn đầy sự thưởng thức.



“Một cô gái xinh đẹp thế này, sao lại bị bắt nạt.”



Tuy nghe nói cô còn chưa đầy mười tám tuổi, Lục Viễn Gia vẫn nổi tâm tư, cũng âm thầm tự trách có phải mình cầm thú quá rồi không. Nhưng sau đó lại nghĩ, nếu anh đã thích, vậy cứ trực tiếp xuống tay, cần gì đắn đo, cùng lắm thì chờ đến khi cô mười tám.



Anh đột nhiên nghĩ, nếu có cô bạn gái thế này, để mình chăm sóc nuông chiều, thật ra cũng khá tốt.



“Sao không đi học nữa?” Lục Viễn Gia nhìn vào mắt cô, hỏi.



Gia đình không trọn vẹn là nguyên nhân tạo nên tính cách lạnh nhạt của Sơ Lục, xa cách người ta cả ngàn dặm, không thích tiếp xúc với người lạ, cảm xúc cũng ít phập phồng. Nhưng vừa rồi Lục Viễn Gia giúp cô, cô đã bớt đi chút phòng bị.



“Trong nhà không chu cấp, nhưng tôi… muốn đi học.” Nói đến đây, mũi Sơ Lục đau xót, giọng nghẹn ngào.



Đã nhiều năm, mong muốn duy nhất của cô là có thể thi đậu một trường đại học tốt, thoát khỏi tình trạng hiện giờ. Nhưng cứ như trứng chọi đá, cho tới ngày hôm nay, cô chỉ có thể bỏ học. Tự mình kiếm học phí và phí sinh hoạt trước.



“Việc nhỏ.” Lục Viễn Gia thấy mắt cô đỏ hồng, có hơi đau lòng, sau đó cười nói: “Đi học đi, tôi chu cấp tiền cho em.”



Sơ Lục khựng lại, giương mắt nhìn anh, phòng bị rồi lại khó có thể tin. Chỉ là một người mới gặp qua vài lần, vậy mà lại nói muốn chu cấp tiền cho cô đi học, dù là ai cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ, rồi lại có chút chờ đợi.



Cách anh nói chuyện nghe như đang nói đùa. Nhưng cô muốn đi học, rất muốn.



Đây là lối thoát duy nhất của cô, cô phải nắm chặt cơ hội này.



“Tôi có một căn nhà trống, em có thể xem đó như nơi học tập ôn luyện, còn học phí, phí sinh hoạt gì đó, càng không thành vấn đề.”



Lục Viễn Gia không có gì cả, chỉ có tiền.



“Tôi không cần em trả.”



“Vì… Vì sao anh muốn giúp tôi?”



“Em đẹp.” Lục Viễn Gia thẳng thắn: “Bây giờ đẹp có thể làm ra cơm ăn, tôi thích mấy cô gái xinh đẹp.”



“Cho nên làm bạn gái tôi, em có chịu không?” Lục Viễn Gia nhìn vào mắt cô, ngữ điệu ngả ngớn.



Sơ Lục đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, cũng không biết nên nói gì.



“Đi, đến tiệm thuốc với tôi trước.” Lục Viễn Gia muốn kéo tay cô, nhưng lại sợ đụng đến vết thương, vì thế chỉ có thể giữ cổ tay.



Khi đó Sơ Lục còn chưa kịp hồi hồn, mặc cho Lục Viễn Gia kéo mình đi.



Anh mua thuốc trị nứt da ở tiệm thuốc, cẩn thận thoa cho cô, động tác nhẹ nhàng, trong mắt là sự đau lòng.



“Tay con gái phải được nâng niu, sau này không được chạm vào những thứ đó.” Lần đầu Lục Viễn Gia nói chuyện dịu dàng như vậy, thật sự tựa như một người anh ôn hòa.



“Dùng đôi tay tuyệt đẹp này để học tập viết chữ, sau này tô sơn móng tay, đeo nhẫn đẹp.”



Lục Viễn Gia nhìn, không nhịn được lại khen: “Thật là đẹp mắt.”



“Hơn nữa, tôi đây đẹp trai thế này, em không chịu thiệt đâu.”



Người đàn ông có một gương mặt đẹp, giọng nhẹ nhàng chầm chậm, mặt mày dịu dàng, nói lời khen mình.



Trái tim Sơ Lục đột nhiên đập nhanh, hai má càng lúc càng đỏ, đã lan đến tận tai. Cô cụp mắt, không dám đối diện với anh.



Cô không biết lời anh nói là có ý gì. Nhưng cô đã đến nước này rồi, dù anh có ý gì, cô cũng chỉ có thể tiếp thu.



Cô không thể không thừa nhận, một gương mặt đẹp là hữu dụng.



Nhìn Lục Viễn Gia khôi ngô thế này, sẽ khiến cô theo bản năng cảm thấy, anh sẽ không lừa cô, ít nhất, không phải người ác.



Dù anh muốn cái gì, cô cũng có thể cho anh.



Hơn nữa, còn gì có thể… thảm hại hơn hiện tại sao…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK