Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Người tới đón chính là trợ lý Vu.
“Anh ấy đã từ chức ở Hoằng Pháp rồi, vì sao anh vẫn là trợ lý?” Tô Nịnh Nịnh nghi hoặc hỏi.
Bùi Cận không nói gì.
Trợ lý Vu nhanh chóng trả lời: “Tôi là trợ lý riêng của anh Bùi, anh Bùi phát tiền lương cho tôi.”
Ai phát tiền lương thì chính là chủ, quản của công ty hay cá nhân làm gì?
Hiện giờ công việc của Trợ lý Vu rất ít, tiền lương lại không thiếu một đồng, anh ta còn cảm thấy khá tốt.
“Bây giờ anh ấy còn tiền phát cho anh sao?” Tô Nịnh Nịnh nhổm lên trước xem xét, hỏi trợ lý Vu.
Trợ lý Vu xấu hổ cười cười, nhìn Tô Nịnh Nịnh qua kính chiếu hậu, nói: “Tiền lương đúng hạn đến thẻ tôi, còn những việc khác, tôi không biết.”
Ý của anh ta là, không biết Bùi Cận có còn tiền không.
Tiền chắc chắn là có, chẳng qua là ít hơn so với trước đây, hơn nữa, số mà Bùi Cận tích lũy nhiều năm, nói ít, thực chất cũng không ít đi bao nhiêu. Anh đã sớm đoán được có ngày mình phải đi đến bước này, không bao giờ quên chuẩn bị đường lui.
“Vậy anh biết tôi là ai không?” Tô Nịnh Nịnh cảm thấy nói chuyện với trợ lý Vu rất thú vị.
“Cô là… Tô tiểu thư…” Trợ lý Vu hơi nơm nớp lo sợ.
Anh ta cứ cảm thấy mình và Tô Nịnh Nịnh nói chuyện, Bùi Cận cứ nhìn chằm chằm anh ta, tuy anh ta không quay đầu lại, cũng không nhìn thấy, nhưng chính là loại cảm giác này, lưng như bị kim chích. Khiến mỗi khi mở miệng nói chuyện anh ta đều phải uốn lưỡi bảy lần, không dám nói sai câu nào.
“Tôi là bạn gái anh ấy.”
Tô Nịnh Nịnh nhấn mạnh một câu, sau đó hỏi: “Sau này tôi cũng có thể sai bảo anh sao?”
“Bạn gái?” Trợ lý Vu hơi run lên, còn tưởng Tô Nịnh Nịnh đang nói đùa.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông anh ta ở thành phố Lịch, mà Bùi Cận thì cùng Tô tiểu thư về nhà.
Còn cụ thể phát sinh cái gì… Anh ta không biết gì cả, cũng không dám hỏi.
Yên ắng một lát, nghe Bùi Cận không nói chuyện, trợ lý Vu đành phải căng da đầu trả lời: “Nếu Tô tiểu thư muốn, đương nhiên…”
Trợ lý Vu chỉ nói được một nửa.
“Em sai bảo anh là được, sai bảo cậu ta, là kêu anh tăng gấp hai tiền lương sao?” Bùi Cận lên tiếng, chen ngang lời anh ta.
“Anh đừng nhỏ mọn như vậy.” Tô Nịnh Nịnh nhìn Bùi Cận một cái, không vui nói: “Chắc chắn là anh ấy nghe lời hơn anh.”
“Trợ lý Vu.” Bùi Cận cười một tiếng, nhìn trợ lý Vu, chậm rãi hỏi: “Cậu nghe lời sao?”
Vấn đề này dạo qua một vòng trong đầu trợ lý Vu, sau đó anh ta lập tức lắc đầu, trả lời: “Không nghe lời không nghe lời. Tô tiểu thư, thật ra tôi không nghe lời chút nào đâu.”
Sao vừa về nhà một chuyến, giờ đã trở thành thế này rồi? Trợ lý Vu cảm thấy, nếu nhằm vào anh ta, thật sự là không hợp lẽ.
“Sao anh cứ uy hiếp người ta thế?” Tô Nịnh Nịnh mắng Bùi Cận một câu.
“Lát nữa em muốn đi tìm Sơ Lục, tối rồi về.” Tô Nịnh Nịnh lại chuyển sang trợ lý Vu, cười nói: “Phiền trợ lý Vu đưa tôi đi một chuyến.”
“Anh đưa em đi.” Trợ lý Vu còn chưa trả lời, Bùi Cận đã chen vào nói.
“Không phải anh nói không rảnh sao?” Tô Nịnh Nịnh nhớ rõ vừa rồi ở trên máy bay hỏi anh, anh nói chiều có công việc.
“Có rảnh.” Bùi Cận lạnh giọng đáp lại cô.
“Vậy anh đảm đương công việc của tài xế, đưa đến rồi đi luôn sao?” Tô Nịnh Nịnh nói: “Dù sao con gái bọn em tụ họp với nhau, anh không thể đi theo được.”
“Được.” Bùi Cận gật đầu, đồng ý.
Nếu anh đã nói như vậy, Tô Nịnh Nịnh cũng không còn gì để nói.
“Nhưng về sớm chút.” Một lát sau, Bùi Cận đột nhiên lên tiếng, nói: “Về quét tước vệ sinh.”
“Hả? Không phải có cô giúp việc sao?” Nấu cơm miễn cưỡng còn được, nhưng Tô Nịnh Nịnh không hề thích quét tước vệ sinh.
“Không có tiền, không thuê nổi.” Bùi Cận nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Vậy sao thuê được anh ấy?” Tô Nịnh Nịnh lại chuyển đề tài lên người trợ lý Vu.
Trợ lý Vu bị nhắc tới, lập tức lại luống cuống, có cảm giác không thể giữ nổi công việc.
“Không thuê nổi hai người.” Bùi Cận nói, cho trợ lý Vu một viên thuốc an thần.
“Tạm thời cậu ta còn có nhiều tác dụng hơn người giúp việc.”
...
Nơi Sơ Lục ở tạm rất nhỏ.
Nơi này thật ra chính là một gian phòng lớn, bị chia thành bảy tám phòng nhỏ, dùng để làm nơi ở tạm cho nhân viên. Tất cả đều là hai người một phòng, nhưng phòng Sơ Lục ở trong góc, đặc biệt nhỏ, vì thế chỉ có một mình cô ấy ở.
Mỗi tay Tô Nịnh Nịnh xách một túi, trên vai đeo balo.
Vừa đến cửa, Sơ Lục cũng mở cửa ra.
Mặt Sơ Lục lộ vẻ khó xử, đứng trước cửa nhìn Tô Nịnh Nịnh, môi giật giật, có chuyện muốn nói.
“Sao thế?” Tô Nịnh Nịnh hỏi.
Sơ Lục chỉ bên trong, nhỏ giọng nói: “Anh ta cũng vừa tới.”
“Lục Viễn Gia?” Tô Nịnh Nịnh lập tức phản ứng lại.
Sơ Lục gật đầu.
Ngày cuối năm, Sơ Lục xuất viện về đây, Lục Viễn Gia quấn lấy cô, đòi về cùng, hôm đó ở đây không có ai, chỉ có một mình Sơ Lục. Thân thể cô ấy không thoải mái, nằm lên giường cái là ngủ. Nửa đêm tỉnh lại, cô ấy muốn xuống giường uống cốc nước, mới vừa cử động, người nơi mép giường cũng động đậy.
Sơ Lục suýt nữa hét lên, sau đó mới phát hiện là Lục Viễn Gia. Lục Viễn Gia trông nom cô ấy suốt một buổi tối, sau đó lại đi nấu nước đường đỏ.
Sơ Lục không muốn để ý đến anh ta, nhưng trên người không còn sức lực, không cách nào đuổi đi, anh ta chỉ nấu mỗi ly nước đường đỏ cũng phải nấu ba lần.
Không còn cách nào khác, cô đành uống.
Mấy ngày sau đó, hôm nào Lục Viễn Gia cũng đến đây.
Sơ Lục nhớ, trước kia khi theo đuổi mình, anh ta cũng ân cần như vậy. Cô ấy không cảm thấy có gì kỳ lạ hay cảm động, chỉ là không quá thích… Lục Viễn Gia cứ quấn lấy mình.
Như vậy sẽ khiến cô ấy buồn rầu, cảm thấy rất phiền phức.
Tô Nịnh Nịnh khựng lại, trao đổi ánh mắt với Sơ Lục. Sau đó cô gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Phòng thật sự rất nhỏ, một người miễn cưỡng đủ, hai người cũng được, nhưng ba người… Thật sự phải chen chúc.
Huống gì Tô Nịnh Nịnh còn mang theo hai bao đồ lớn.
“Mình mang rất nhiều đồ ngon.” Tô Nịnh Nịnh mở túi ra, cho cô ấy xem.
“Cậu nhất định phải nếm thử cái này, vừa ngọt vừa mềm, siêu ngon!” Tô Nịnh Nịnh cầm mấy món đồ ngọt, đặt trước mặt Sơ Lục, mãnh liệt đề cử.
Khẩu vị các cô rất giống nhau, Tô Nịnh Nịnh thích ăn, chắc chắn Sơ Lục cũng thích.
“Anh ở đây làm gì?” Tô Nịnh Nịnh quay người lại, thiếu chút nữa đụng vào Lục Viễn Gia, lúc ấy liền lạnh mặt.
“Sơ Lục thấy anh sẽ không vui, lại còn chiếm chỗ.” Tô Nịnh Nịnh không hề cho anh ta chút mặt mũi, “Không hiểu chia tay có nghĩa gì sao? Anh như vậy sẽ gây trở ngại cho Sơ Lục của tôi tìm bạn trai.”
Tô Nịnh Nịnh lạnh giọng nói xong, quay đầu cười với Sơ Lục, nói: “Mình có vài bạn học cao trung đều ở thành phố Lịch, tuyệt đối khôi ngô lịch sự, dịu dàng săn sóc. “Đến lúc đó mình giới thiệu cho các cậu làm quen.” Giọng Tô Nịnh Nịnh lớn hơn không ít, nói: “Cậu nhất định sẽ thích!”
Sơ Lục gật đầu, lên tiếng: “Được.”
“Không thể nào.” Lục Viễn Gia lên tiếng ngăn cản, luống cuống: “Lục Lục là bạn gái tôi.”
“Chia tay rồi.” Tô Nịnh Nịnh nhấn mạnh: “Nếu anh có thể tìm nhiều bạn gái như vậy, Sơ Lục tìm thêm bạn trai thì sao?”
“Tôi…” Dường như Lục Viễn Gia không cách nào phản bác những lời này, nhưng anh ta không phục. Một hồi lâu sau, anh ta mới nhỏ giọng nói: “Tôi đã không còn như vậy từ lâu rồi.”
Trước đây Lục Viễn Gia chính là như vậy, anh ta thừa nhận, nhưng sau khi ở bên Sơ Lục, thật sự không còn quan hệ với người khác nữa.
Anh ta thật sự thích Sơ Lục.
“Anh ta thích ở đây thì cứ để anh ta ở một mình đi.” Tô Nịnh Nịnh kéo Sơ Lục đi, “Chúng ta ra ngoài dạo phố. Không ở đây hấp thu không khí bị anh ta làm ô nhiễm.”
Sơ Lục tiện tay cầm một cái túi xách đang treo trên cửa, cùng Tô Nịnh Nịnh ra ngoài.
“Sơ Lục của chúng ta xinh đẹp thế này, nhất định phải cười nhiều hơn.” Tô Nịnh Nịnh nhìn cô, nở nụ cười: “Giống thế này này.”
Sơ Lục không khỏi cười theo một tiếng.
“Nhưng mình không nói đùa với cậu đâu.” Tô Nịnh Nịnh chớp mắt: “Thật sự muốn giới thiệu cậu cho bạn của mình.”
“Tạm thời không cần.” Sơ Lục lắc đầu, nói: “Nhưng sau này nếu thật sự có nhu cầu, nhất định sẽ để cậu làm bà mai.”
Đáy mắt Sơ Lục đọng nỗi cô đơn và u sầu, ngọn lửa vốn đã hoàn toàn tàn lụi, nay lại có xu thế bốc cháy trở lại.
Không còn cách nào, một người khắc sâu vào lúc đau khổ nhất của sinh mệnh, thật sự không thể nói buông là buông đơn giản như vậy.
Nhưng cô thật sự không dám.
Đau đớn, đã từng có một lần, không dám đi thể nghiệm lần thứ hai.
Đó sẽ là đòn trí mạng.
“Chúng ta đi ăn đồ ngon, không nghĩ mấy chuyện không vui này nữa.”
Tô Nịnh Nịnh kịp thời nói sang chuyện khác.
...
Rời đi hơn nửa tháng, ngôi nhà thiếu hơi người, trống vắng bụi bặm.
Trong căn nhà to lớn, hiện chỉ có một mình Bùi Cận. Anh vừa dọn phòng Tô Nịnh Nịnh xong, nói là để cô về quét tước, nhưng chắc chắn sẽ không dọn được gì, trái lại còn càng làm càng rối.
Cô thích sạch sẽ, hôm nay về nhà chắc đã chơi mệt rồi, muốn trực tiếp ngủ luôn.
Bùi Cận vừa thay khăn trải giường, bỏ vào máy giặt, đang chuẩn bị đi phơi, bất chợt điện thoại vang lên.
Vốn không định tiếp, nhưng vừa nhìn thì thấy là Lương Sâm gọi đến, Bùi Cận nhấn nghe, mở loa ngoài, đặt điện thoại một bên.
“Thủ tục đã xong hết rồi.” Giọng Lương Sâm vang lên từ điện thoại.
“Ừ, biết rồi.” Bùi Cận thong thả ung dung phơi khăn trải giường, không hề nóng nảy.
“Chậc, có phải kỳ nghỉ năm mới vừa rồi rất vui vẻ không, nghe giọng giống người rồi đấy.” Lương Sâm cười một tiếng, sau đó lại nói: “Bên nhà họ Bùi không ổn, mẹ nuôi chú náo loạn vài lần, gần đây nghe nói sức khỏe không tốt lắm, trong miệng cứ nhắc mãi tên Bùi Đạc.”
Bùi Đạc chính là đứa con đã qua đời của Triệu Tố Ưng.
“Lần trước anh có qua, gặp được bà ấy, đầu óc không minh mẫn lắm, chắc là gộp chú và Bùi Đạc làm một rồi.”
Lương Sâm thở dài, nghĩ đến phu nhân cao quý ăn trên ngồi trước trong quá khứ, giờ lại biến thành dáng vẻ này.
“Nếu bà ta muốn níu kéo, hoàn toàn có thể không ký tên, thật ra cũng là muốn thả chú đi.”
Một người phụ nữ trước sau chỉ xem con cái như công cụ tranh giành gia sản, bây giờ Bùi Cận đã không còn hiếu kỳ vì sao Bùi Đạc chết.
“Chú chuẩn bị khi nào về một chuyến?” Lương Sâm hỏi: “Cũng không thể mãi mãi không về thăm.”
Động tác của Bùi Cận khựng lại, rồi sau đó anh chậm rãi mở miệng, nói: “Chờ đến tuần trăng mật, khả năng em sẽ về một chuyến.”
Lương Sâm: “…”
Lương Sâm: “Tô Nịnh Nịnh còn chưa đến tuổi kết hôn nhỉ.”
Bùi Cận: “Sớm hay muộn cũng sẽ tới… Tới thì bọn em sẽ kết hôn.”
Lương Sâm tạm dừng một lát.
“Tạm biệt.”