Phó Bách Niên bỗng nhiên lớn tiếng: “Đủ rồi, Trần Mỹ Mỹ, hôm nay tôi gọi cô đến đây không phải để nói những chuyện này.”
Lam Kim Ngọc gật đầu, giọng rất bĩnh tĩnh: “Tôi biết chứ, mục đích hôm nay anh đưa tôi đến đây phải là để giao nhẫn cưới và chồng của tôi cho người khác hay sao? Vốn dĩ tôi đã đồng ý với anh, nhưng bây giờ… tôi đổi ý rồi.”
“Tại sao?” Phó Bách Niên cau mày, ánh mắt hơi khó hiểu.
Lam Kim Ngọc nhún nhún vai: “Không tại sao hết, nếu người trong lòng anh là người khác, tôi sẵn sàng thành toàn cho hai người, nhưng nếu là cô ta thì không bao giờ.”
Cô không biết người phụ nữ này từ đâu đến, lại còn có khuôn mặt lại giống cô như hai giọt nước, nhưng điều này không quan trọng bằng việc Phó Bách Niên thừa nhận người anh yêu là Lam Kim Ngọc, mà cô gái trước mặt này, vốn không phải Lam Kim Ngọc, trên đời này, chỉ có mỗi một mình cô là Lam Kim Ngọc, không ai có thể thay thế được.
Từ đầu Lam Kim Ngọc đã tính, nếu Phó Bách Niên thích ai đó, cô tình nguyện tác thành cho hai người, bởi vì tình cảm của cô chắc chắn không thể so được với cô gái anh thầm yêu đã lâu, nhưng bây giờ thì khác, người đó... chính là cô, nhưng hiện tại lại bị người khác giả danh.
Vậy nên, Lam Kim Ngọc cảm thấy không cam lòng.
“Trần Mỹ Mỹ, sao cô có thể lật lọng như vậy được?”
Anh bật dậy, hai tay chống lên bàn, nhìn Lam Kim Ngọc bằng ánh mắt tức giận.
“Haizz, bây giờ người đàn ông này còn dám dẫn tiểu tam đến khiêu khích vơ, thói đời thật là bạc bẽo.”
“Đàn ông thì không nói đi, nhưng người phụ nữ kia đúng là không biết liêm sỉ, đã xen vào gia đình người ta mà vẫn còn tỏ ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.”
Tiếng bàn tán ngày càng lớn, không chút e dè, giống như cố tình muốn ba người họ nghe được vậy, Lam Kim Ngọc đắc ý nhìn cô gái kia.
Mặt cô ta khẽ biến sắc, tỏ vẻ dịu dàng đáng yêu, nắm lấy tay Phó Bách Niên ấm ức: “Phó Bách Niên, không phải anh nói là anh không thích cô ta sao?”
“Ừ, vốn dĩ bọn anh kết hôn là vì mẹ anh thôi, nếu có thể, anh thà cả đời không kết hôn, nhưng không ngờ, anh lại gặp được em.”
Lam Kim Ngọc xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, đứng xem màn kịch giả tạo trước mắt.
“Phó Bách Niên, trách nhiệm chính là cốt lõi của một người đàn ông, anh không làm được thì dựa vào cái gì để mang lại hạnh phúc cho người anh yêu chứ? Cô tiếp tục: “Vả lại, anh thích Lam Kim Ngọc lâu như vậy mà không hiểu tính cách của cô ấy sao? Cô ấy giống loại người sẽ đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác lắm sao?
Mặc dù những lời này là cô nói với Phó Bách Niên, nhưng mắt cô lại nhìn thẳng vào Lam Tâm., không cần biết rốt mục đích cuối cùng của cô ta là gì, nhưng ít nhiều cũng sẽ chột dạ.
Huống hồ chi trước kia cô rất ghét những quy tắc ngầm trong giới, thậm chí còn không muốn dính dáng đến mấy người có tiền, có quyền, càng không thèm làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác.
Tình yêu của phụ nữ có thể rấ lớn, lớn đến mức họ xem người yêu như cả thế giới. Tình yêu của phụ nữ cũng có thể rất nhỏ, nhỏ đến mức khi so với đạo đức phẩm hạnh, nó chẳng là gì cả.
Nghe vậy, Phó Bách Niên im lặng suy ngẫm.
Có lẽ anh đang nghĩ Trần Mỹ Mỹ sẽ không bao giờ nói được như vậy, cũng có lẽ, anh bị câu nói của cô làm cho giật mình.
Trần Mỹ Mỹ nói đúng, Lam Kim Ngọc là một cô gái tốt, nên sẽ không làm những chuyện trái đạo lý như vậy.
Lam Tâm bắt đầu tỏ ra bồn chồn, cô lấy thìa khuấy kem lên, rồi gạt bọt sang một bên, Phó Bách Niên quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy hành động này của cô.
“Trần Mỹ Mỹ, cô đưa nhẫn cho tôi đi, ngày mai chúng ta sẽ đến cục dân sự, đây là một cuộc hôn nhân sai lầm, vẫn nên nhanh chóng kết thúc đi! Nếu không sẽ càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn, không chỉ không tốt đối với tôi và cô ấy, mà còn ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà Trần, Phó.”
“Phó Bách Niên, anh dựa vào đâu mà nói đây là cuộc hôn nhân sai lầm, sao anh không nghĩ nó là một mối lương duyên tốt đẹp trời ban?”
“Trần Mỹ Mỹ…”
Lam Tâm bỗng đứng dậy: “Rốt cuộc thì cô muốn gì? Bách Niên đã nói anh ấy không thích cô, chính cô lợi dụng sự quý mến của mẹ anh ấy mà suốt ngày bám lấy Phó gia.”
Có vẻ như cô ta rất nóng ruột, Lam Kim Ngọc càng khẳng định, người phụ nữ này có âm mưu, còn việc tại sao cô không nghĩ cô ta chính là Trần Mỹ Mỹ sống lại trong cơ thể của cô, là vì cô đã tận mắt thấy xác mình bị chôn xuống đất.
“Cô gái kia rốt cuộc là ai mà không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Lam kim Ngọc không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta nữa, vì bộ phim đầu tay của cô đã ra mắt, mà cuộc đại chiến Weibo giữa cô với Từ Cẩm Ca trước đây đã tạo ra một lượng fan hâm mộ, bây giờ, cô cũng được coi như một nhân vật công chúng, vả lại cũng đã có người bắt đầu chụp ảnh.
Cô quay sang nhìn Phó Bách Niên: “Anh hãy tự ngẫm lại đi, đừng để những hành động giả dối làm mờ mắt.”
Phó Bách Niên nhíu mày: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Nhưng Lam Kim Ngọc đã ra khỏi quán cà phê, nghe được câu hỏi của Phó Bách Niên, cô chỉ nhếnh miệng cười rồi thấp giọng: “Phó Bách Niên, một ngày nào đó anh sẽ hiểu tôi muốn nói gì, mong là anh với tôi sẽ có một kết thúc viên mãn, vậy nên, anh nghìn lần không nên chọn sai người.”
Tôi vẫn luôn thắc mắc rằng tại sao ông trời lại tạo cho tôi một vận mệnh như vậy, để tôi thích một người đàn ông mà tôi chưa từng quen biết, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi sẽ xem như đây là sự sắp đặt của ông trời, chúng tôi được định sẵn là phải ở bên nhau.
...
Đến chiều hôm đó Lam Kim Ngọc mới biết câu chuyện đã trở nên nghiêm trọng, một trang web không tên tuổi đăng tải hình ảnh của ba người họ trong quán cà phê, sau đó, có người cho biết Trần Mỹ Mỹ đã kết hôn với Phó Bách Niên và nhìn thấy họ đi Maldives hưởng tuần trăng mật.
Câu chuyện ngày càng lan rộng, đã vậy trước đó bà Phó còn mời rất nhiều phóng viên tới lễ cưới sắp tổ chức của họ, khi Lam Kim Ngọc biết chuyện thì mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, mọi thủ tục đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ thiếu mỗi cô dâu và chú rể mà thôi.
Đến giờ thì cả thế giới đều biết Trần Mỹ Mỹ lấy Phó Bách Niên.
Những lời châm chọc tọc mạch, những câu chúc phúc giả dối... liên tục không ngừng.
Lam Kim Ngọc gọi điện thoại cho Phó Bách Niên: “Phó Bách Niên, lúc cử hành hôn lễ anh sẽ đến chứ? Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật, một bí mật rất quan trọng đối với tôi và anh.”
Đến lúc đó, mặc kệ tương lai thế nào, cô quyết định nói sự thật này với Phó Bách Niên.
Trong điện thoại, Phó Bách Niên vẫn im lặng không nói, đến tận khi cô cúp máy, phía bên kia vẫn chưa lên tiếng.
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)
Đọc nhanh tại Vietwriter.com