Lý Kỳ biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, ngay sau khi anh đồng ý làm người đại diện cho Trần Mỹ Mỹ, cô đã tuyên bố cô muốn có vai trong ‘Nước mắt ngàn năm’.
Một vai phụ trong ‘Nước mắt ngàn năm’ cũng không phải không thể, nhưng rắc rối lớn nhất chính là, đạo diễn của bộ phim nàylà Xương Thịnh, nói đạo diễn Xương là người công minh cũng đúng, là ngườitrách nhiệm cũng không sai, chỉ cần là ông ấy làm đạo diễn, thì dù là Thiên Vương lão tử đến cũng không thể đi cửa sau được.
Nhưng Lý Kỳ vẫn dựa vào giao tình với Xương Thịnh mà quyết định thử một lần, dù kết quả không được như ý thì ít ra anh cũng có đường ăn nói với Trần Mỹ Mỹ, coi như là vì hơn mười bó hoa hồng kia vậy…
Xương Thịnh là một người bận rộn nên Lý Kỳ hẹn mấy lần mới được, nơi gặp mặt vẫn là nhà hàng nổi tiếng nhất. Vừa tới cửa nhà hàng, Lý Kỳ nhìn thực đơnmà lòng đau như cắt, anh nắm chặt bóp tiền của mình,nghiến răng nhìn Trần Mỹ Mỹ.
“Hôm nay tôi vì cô coi như đã vắt sạch máu rồi, cô cũng phải tự thể hiện một chút đi, đừng để tiền của tôi ra đi công cốc.”
Lam Kim Ngọc gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”
Sau đó, hai người thẳng lưng bước vào đầykhí thế, nét mặt nghiêm túc đến mức khiến phục vụ sợ hãi.
“Anh… anh…cô, các người muốn gì?”
Lý Kỳliếc liếc: “Tất nhiên là dùng cơm rồi, chúng tôi đã đặt phòng trên lầu rồi.”
Người phục vụ thở phào vỗ vỗ ngực, rồi cúi xuống thành tư thế mời: “Mời hai vịtheo tôi.”
Khi hai người bước vào phòng, Xương Thịnh đang ăn rồi, cả một bàn ăn lớn thức ăn đã được ăn gần hết, vịt chỉ còn lại xương, rau cũng chỉ còn một nửa, dã vậy còn có tới mấy cái chén, đĩa vẫn lởng bỏng dầu dầu, không biết là món gì.
Thấy hai người đã đến, anh vui vẻ vẫy tay chào rồi vỗ vào vị trí bên cạnh mình: “Lý Kỳ, ngồi xuống đây, cậu hẹn tôi mà sao lại đến trễ vậy? Tôi hơi vội, nên đã ăn trước một ít rồi.”
Lý Kỳ xấu hổ cười cười, thầm rủa: Đúng là ham ăn!
Khi hai người yên vị, Xương Thịnhmới gọi phục vụ: “Người đẹp, dọn hết xuống rồi mang món mới lên đi.”
Lý Kỳ mở to hai mắt, tính thốt lên ‘vẫn còn cả một bàn mà’ thì Lam Kim Ngọc đã nhanh tay nhéo mạnh vào đùi, khiến anh đau đến mức kêu lên.
“Cậu sao vậy?”
Lý Kỳ vội vàng xua tay: “Không sao, không sao.”
Tranh thủ lúc Xương Thịnhxem thực đơn không quan tâm tới bọn họ, Lý Kỳ vội lườm Lam Kim Ngọc một cái, Lam Kim Ngọc cũng không chịu thua, trừng mắt lườm lại, sau đó, cô lại đưa mắt nhìn về lọ hoa trên bàn, hàm ý nhắc nhở anh vụ hơn mười bó hoa hồng kia.
Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên: Xem như cô lợi hại!
Không hổ danh là nhà hàng có tiếng, đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Xương Thịnh nhìn nữ phục vụ rồi trêu ghẹo: “Ôi chao, người đẹp, các cô lấy tốc độ ốc sên để phục vụ sao? Đợi các cô mang lên thì tôi đã tiêu hóa hết thức ăn vừa rồi rồi, vả lại, đợt thứ hai vẫn chưa đủ món, cô định thế nào?”
Cô ấy mỉm cười đáp lại: “Thật ngại quá, hôm nay khách đông nên mong ngài chờ thêm một chút.”
Lý Kỳ đưa mắt nhìn nữ phục vụ, rồi như chợt nghĩ ra gì đó, anh vội lên tiếng: “Không vội, không vội, anh đừng trêu cô ấy nữa, vầy đi, cô cho chúng tôi một ấm trà uống trước, tiện thể bàn chút chuyện luôn.”
Lúc này, Xương Thịnh mới sực nhớ, lên tiếng hỏi Lý Kỳ: “Tên nhóc cậu mời tôi đến đây, chắc hẳn có chuyện muốn nhờ vả, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, nếu có thể thì tôi sẽ giúp.”
“Chắc anh cũng biết Trần Mỹ Mỹ đang ngồi cạnh tôi chứ, là một nghệ sỹ của công ty tôi, đầu quân cũng lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hôi, vừa lúc anh chuẩn bị làm phim, nên muốn anh xem xét cho cô ấy một vai…”
Lời còn chưa nói hết, Lý Kỳ đã bị ngắt ngang, Xương Thịnh nhíu mày suy nghĩ rồi mở miệng: “À… tôi nhớ rồi, Trần Mỹ Mỹ, à… tất nhiên là tôi biết, mấy ngày trước đọc báo thấy cô ấy bị bỏ rơi trong lễ cưới, chậc chậc, tình cảnh cũng thật khó coi, đàn ông như tôi còn cảm thấy mất mặt thay… mà Trần Mỹ Mỹ muốn đóng phim sao? Tôi nghe nói, cô ấy diễn không được tốt mà?”
Lam Kim Ngọc cảm giác được, người này đang cố tình rạch thêm vào vết thương lòng của cô, và anh ta đã thành công,lúc này, vết thương của cô như bị rách ra, tứa máu.
Cô dẫm mạnh vào chân Lý Kỳ, nhắc anh mau giúp cô.
Lý Kỳ nhịn đau, tức giận nhìn Lam Kim Ngọc, rồi lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp: “Cũng chẳng phải là vai diễn quan trọng gì, chỉ cần một vai phụ nho nhỏ mà thôi, cả phim cũng xuất hiện được có mấy lần, không ảnh hưởng gì đến phim của anh đâu, anh xem, có thể giúp chúng tôi được không?”
Nụ cười của Lý Kỳ cũng đã đông cứng lại, không biết có được hay không, nếu thất bại chắc anh đứng lên lật bàn luôn quá.
Xương Thịnh nhấp một ngụm trà, cười cười, rồi chậm rãi lắc đầu, kiên quyết đáp: “Không được.”
“Tôi đi đây.” Lý Kỳ tức giận đến run người: “Thức ăn còn lại cũng không cần mang lên nữa.”
Chiêu này đúng là hiệu nghiệm, đúng là một đòn trực diện, Lam Kim Ngọc rất muốn vỗtay khen anh.
Xương Thịnh không vui nói: “Chuyện gì đây? Mời người khác ăn cơm sao có thể bỏ về nửa chừng chứ? Bộ phim đó thật sự không được, nhưng tôi sẽ cho cậu một vai trong phim khác, vai thứ chính được không, như vậy tốt hơn nhiều chứ, nữ thứ chính dù sao cũng nhiều đất diễn hơn là một vai phụ? Dù đạo diễn của phim đó còn trẻ, nhưng rất có tiềm năng, biết đâu sau này sẽ nổi tiếng.”
Ai cũng biết, trong ngành giải trí này, nếu không có đột phá sẽ rất khó thành công, trừ phi phải thật sự xuất chúng, có vẻ nhưXương Thịnh không muốn cho Trần Mỹ mỹ tham gia, nhưng ăn của người thì phải giúp người, mình không tự giúp được nên đành phải đẩy Trần Mỹ Mỹ cho người khác, dù là đạo diễn mới, nhưng ít ra cũng có vai.
Lam Kim Ngọc nghĩ, đây đúng là một người thích ăn, nhưng bữa cơm này vẫn chưa đủ để thuyết phục anh ta, nên cô phải tìm cách khác mới được.
Nghĩ vậy, cô đồng ý: “Là đạo diễn mới sao? Cũng không phải không được, nhưng tôi muốn vai nữ chính.”
Xương Thịnh như trút được gánh nặng, khẽ thở phào một hơi, sau đó đập tay lên vai cô rồi cười: “Được, Lý Kỳ, xem ra nghệ sỹ của anh hiểu chuyện hơn anh nhiều.”
Lý Kỳ buồn bực gật đầu, chẳng phải đã nói không phải ‘nước mắt ngàn năm’ thì không được sao? Làm anh tốn bao nhiêu là tiền, muốn một vai trong phim của đạo diễn mới thì anh có hàng trăm cách.
Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)
Đọc nhanh tại Vietwriter.com