Rất nhanh Lam Kim Ngọc đã nhận ra việc mình đi đâu cũng gặp Phó Bách Niên không phải là trùng hợp.
Buổi chiều, khi Lam Kim Ngọc mở ví của Trần Mỹ Mỹ ra thì thấy một chiếc thẻ hội viên bơi, chiếc thẻ vẫn còn mới tinh chứng tỏ Trần Mỹ Mỹ dùng không quá vài lần. Lam Kim Ngọc đón một chiếc taxi đi thẳng đến hồ bơi.
Đây là khu hồ bơi cao cấp nên không có quá nhiều người, ngoài hồ bơi công cộng ra còn có thêm phòng xông hơi dưỡng sinh và nhiều phòng khác nữa. Khu vực hồ bơi lúc nào cũng có huấn luyện viên, nam thì vạm vỡ sáu múi, nữ thì thân hình bốc lửa, họ túc trực ở đó để hướng dẫn chuyên môn.
Lam Kim Ngọc vừa bước vào đã muốn quay trở ra, vì cô lại thấy Phó Bách Niên đang bơi dưới hồ, động tác thành thục và chuyên nghiệp, anh chỉ mặc mỗi cái quần bơi, cô nghĩ, tranh thủ lúc anh còn chưa thấy cô, phải tranh thủ rời khỏi.
Quay người vội vã, nhưng vừa tới cửa cô đã bị một cánh tay cơ bắp, to khỏe chặn lại.
“Mỹ Mỹ, sao vừa đến mà đã đi rồi?”
Lam Kim Ngọc ngẩng đầu lên, một người đàn ông vạm vỡ đang nở nụ cười nhìn thẳng vào mắt cô, hai tảng cơ trước ngực cứ phập phồng khiến cô nổi hết da gà, phải lùi lại phía sau: “Tôi bỗng sực nhớ còn có vài chuyện chưa giải quyết, nên phải đi gấp.”
Nhưng, phía sau cô chính là bể bơi, trong vô thức, cô trượt chân ngã xuống nước, cùng với một tiếng ‘tõm’, nước bắn lên tung tóe, cơ thể nặng nề của cô cũng dần chìm xuống.
Mục đích Trần Mỹ Mỹ đi bơi là để tiếp cận Phó Bách Niên, nên bình thường dù đến hồ bơi cô cũng chỉ ngồi trên bờ, nếu xuống nước thì cũng sẽ có người đỡ cô, vì vậy, Trần Mỹ Mỹ chỉ là một con vịt trên cạn, nhưng Lam Kim Ngọc thì khác, để giữ gìn một vóc dáng cân đối, mỗi tuần cô đều đến hồ bơi một lần, nên khi rơi xuống nước, động tác của cô cũng linh hoạt không kém gì Phó Bách Niên.
Nhìn theo tiếng ồn ào, Phó Bách Niên liền thấy cô gái mập mạp rơi xuống nước, mà lúc đó anh lại đang ở rất gần, dù có ghét Trần Mỹ Mỹ đến đâu thì cũng không thể thấy chết không cứu, huống chi hai nhà còn thân thiết với nhau.
Thế nên anh vội đưa tay đỡ lấy Trần Mỹ Mỹ, nhưng khi tay vừa chạm eo cô linh hoạt đã bơi ra rồi.
Lam Kim Ngọc nhanh nhẹn lên bờ, nhận lấy khăn nhân viên đưa tới rồi đi vào phòng thay đồ. Lúc này, Phó Bách Niên vẫn đứng trong hồ, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.
"David, cậu muốn chết à? Dám đẩyTrần Mỹ Mỹ xuống nước, may mà không xảy ra việc gì, ai cũng biết là cô ấy không biết bơi, vì Phó tổng nên mới đến hồ bơi của chúng ta mỗi ngày, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không xong đâu.”
David nhăn nhó, buồn bực đáp lại: “Tôi còn chưa chạm vào cô ấy nữa, là do cô ấy tự ngã đó, mà chẳng phải cũng đã bơi lên rồi sao?"
Người phụ nữ ngớ người, nhìn về phía phòng thay đồ rồi hạ giọng hỏi: “Thật sao?Trần Mỹ Mỹ tự bơi lên ư, chẳng phải cô ấy được mệnh danh là vịt cái trên cạn sao, sao tự nhiên lại biết bơi được chứ?"
Phó Bách Niên cũng bước lên bờ, anh vừa nhận khăn tắm do nhân viên đưa, vừa hỏi vu vơ: “Lúc tôi không có ở đây,Trần Mỹ Mỹ có đến không?”
Người phụ nữ lắc đầu cười: “Anh không đến thì Trần Mỹ Mỹ đến làm gì?”
Đúng vậy! Anh không đến thì cô đến làm gì chứ, nhưng nếu vậy thì cô ấy học bơi vào lúc nào mà vừa rồi có thể bơi thành thục như vậy, nhìn cách bơi là biết chắc chắn không phải vừa mới học.
Phó Bách Niên nhìn cô gái bước ra từ trong phòng thay đồ bằng ánh mắt đăm chiêu.
Lam Kim Ngọc cố vờ như không biết có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu, thẳng lưng bước ra ngoài, không hề biết dáng đi của mình rất mất tự nhiên.
Về tới nhà, Lam Kim Ngọc mới bình tĩnh lại, cô thả người xuống chiếc giường to bự êm ái.
Không thể để chuyện này tiếp tục như vậy được, Trần Mỹ Mỹ giống như một hành tinh nhỏ trong hệ mặt trời, lúc nào cũng chầu chực để được bên cạnh Phó Bách Niên, để rửa sạch điều này, cô phải hạn chế gặp Phó Bách Niên mới được, vì vậy cô quyết định nắm rõ lịch trình của anh ta trước.
Lam Kim Ngọc thầm quyết tâm, sẽ không ra khỏi cửa.
...
Buổi tối, cô che kín mặt rồi rời khỏi nhà.
Trần Mỹ Nhạc hẹn cô đến một câu lạc bộ, tuy ở trung tâm thành phố nhưng không quá sang trọng, nhân viên giữ cửa cũng rất lịch sự gọn gàng, cũng không tệ lắm.
Trước đây, Lam Kim Ngọc chưa từng đến nơi này, ngoài việc đi quay phim, cô rất ít khi tiệc tùng xã giao, cùng lắm chỉ tham gia những buổi tiệc do ông chủ tổ chức, đa phần là tiệc rượu nhẹ nhàng, vì cô đã có Trầm Dục chống lưng, Trầm Dục từng nói, việc cô không thích thì có thể không làm, công ty sẽ không ép cô.
Tuy cô không biết tại sao Trầm Dục lại tốt với mình như vậy, nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhân viên giữ cửa yêu cầu cô phải xuất trình thẻ hội viên, họ nói phải có thẻ thì cô mới được vào trong.
Thẻ hội viên? Khi hẹn cô, Trần Mỹ Nhạc đâu có nhắc chuyện này, vào lúc Lam Kim Ngọc đang bối rối thì một nam quản lý đi tới cúi người lễ phép, nở một nụ cười rồi lên tiếng: "Trần tiểu thư đến rồi à, ngài mau vào đi, chị của ngài đang đợi ngài ở bên trong!"
Nghe nam quản lý này gọi mình là ‘ngài’, cô muốn sởn gai ốc, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh ta vì đã giải vây cho cô, nếu không thì cô chẳng biết làm thế nào cả.
Lam Kim Ngọc vừa bước vào thì đã nghe quản lý trách mắng hai nhân viên, giọng anh ta hơi lớn: “Tiểu thư đây mà các cô cũng dám cản sao? Năm đó nếu không phải vì Nhất Phẩm Hiên mạo phạm cô ấy, câu lạc bộ cao cấp nhất thành phố B cũng không đến tay chúng ta…”
Hai nữ nhân viên sợ xanh mặt, thở mạnh cũng không dám.
Lam Kim Ngọc cảm thấy rất buồn cười, không ngờ Trần Mỹ Mỹ lại ‘lợi hại’ thật, mới hơn hai mươi hai tuổi mà đã ngang ngược đến vậy rồi.
Sau đó không lâu cô mới biết, không riêng Trần Mỹ Mỹ mà ngay cả chị gái của cô, Trần Mỹ Nhạc cũng ngang ngược không kém. Vừa bước vào phòng cô đã nghe thấy tiếng kêu của một người đàn ông, anh ta đang bị Trần Mỹ Nhạc bẻ tay đè xuống sàn nhà.
“Trần… Trần đạo...” Khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông, cô há hốc miệng, mắt tròn xoe kinh ngạc.
Trần Trạch Đào, một đạo diễn đã từng giành được nhiều giải thưởng danh giá, gian cảnh hùng mạnh, tính tình ngang như cua, vậy mà lại bị Trần Mỹ Nhạc ức hiếp sao?
“Trần Mỹ Mỹ, may mà em đến trễ nếu không người chịu thiệt đã là em rồi. Thật không ngờ, Phó Bách Niên không chỉ từ chối quan hệ thông gia giữa hai nhà, mà Phó gia còn đâm thêm một nhát, dám giới thiệu tên cặn bã này cho em, mấy người Phó gia đúng là khinh người quá đáng mà!”
“Trần đại tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi, chỉ là tôi nhìn thấy bên cạnh cô có một con nhện to!”
Trần Mỹ Nhạc bỗng tát anh ta một cái: "Đi theo con nhện cái của anh đi, anh không những háo sắc mà còn không có não nữa, tôi đang không hiểu tại sao anh lại đạt được mấy cái giải thưởng đó."
Lam kim Ngọc nhìn con nhện khổng lồ đang ở sau ghế sofa, sợ đến mức lắp bắp: “Chị, đằng sau chị có…có con nhện to lắm!”
Ngay lập tức, trong phòng vang lên một tiếng thét chói tai.
Buổi xem mắt Lam Kim Ngọc vốn được chuẩn bị chu đáo đã bị con nhện này phá hỏng.
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)
Đọc nhanh tại Vietwriter.com