Sáng sớm, Phó Bách Niên đã tới công ty, sắc mặt không được tốt cho lắm, ai gặp anh cũng cúi chào nơm nớp, sợ sẽ chọc giận anh.
Anh bước vào phòng, Thẩm Dục cũng đi theo.
Thẩm Dục ngồi xống sofa, bắt chéo chân cười tít mắt nhìn Phó Bách Niên, giống như chẳng hề sợ hãi trước không khí ngột ngạt ở trong phòng.
“Anh cầm lá thư rồi ba chân bốn cẳng chạy đi mất, đừng nói là tôi đoán đúng rồi nhé? Thư này là Trần Mỹ Mỹ thuê người giả nét chữ phải không? Chắc tốn không ít tiền đâu, qua mặt được cả Xương Thịnh cơ mà.” Thẩm Dục chống đầu cười nhẹ, xem ra anh phải thay đổi cách nhìn về cô gái này rồi, không ngờ cô ta lại thông minh đến vậy, cách đó mà cũng nghĩ ra.
Phó Bách Niên quăng lá thư lên bàn, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Hôm nay tôi đã thăm dò Lam Tâm, cô ấy vốn không viết lá thư này!”
Nói xong câu này, ánh mắt anh khóa chặt nét mặt của Thẩm Dục, không để lọt bất cứ biểu hiện nào, đúng thật, sau khi nghe Phó Bách Niên nói, Thẩm Dục vỗ đùi thật mạnh, bật dậy khỏi ghế sofa bước tới trước bàn làm việc: “Không phải chứ? Là giả thật sao?”
Sắc mặt Thẩm Dục bỗng thay đổi, hạ giọng nói nhỏ: “Nếu là thư này không giả, thì Lam Kim Ngọc kia là giả, cô gái Lam Tâm này tiếp cận anh chắc chắn có ý đồ.”
Dứt lời, anh vỗ ngực cường điệu: “Thế giới này đáng sợ quá, không ngờ có người dám tính kế với anh! Cô ấy xem như tiêu rồi!”
Phó Bách Niên gõ năm ngón tay lên bàn: “Anh nghĩ Lam Tâm là giả sao?”
Thẩm Dục vội vàng xua tay: “Tôi không nói thế, chỉ là suy đoán mà thôi, với lại, nếu Lam Kim Ngọc đã dàn cảnh ngã lầu thì dĩ nhiên là không muốn trở về rồi, vậy bây giờ mắc mớ gì xuất hiện trước mặt mọi người làm gì? Chưa kể, hôm nay Lâm Tâm vừa gia nhập vào nhóm người mới của công ty, đang tập cùng nhau kìa, anh nói xem cô ấy làm vậy làm gì, tôi nghĩ mãi cũng chẳng tìm được lí do.”
Đang nói thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, một người đàn ông mặc áo khoác da, đội mũ lưỡi trai màu đen bước vào.
“Phó thiếu gia, tôi tới để lấy đồ.”
Phó Bách Niên đưa lá thư trên bàn cho anh ta, sau đó cầm lấy một bản hợp đồng, nhìn một lát rồi cũng đưa nốt, nhận tiện hỏi: “Bao lâu thì có kết quả?”
“Khoảng hai ba ngày gì đó, Phó thiếu gia, chúng tôi rất chuyên nghiệp, kết quả điều tra được chắc chắn không sai.”
“Được, vậy anh tiến hành đi.”
Sau khi người đàn ông đã ra ngoài, Thẩm Dục vỗ tay cái ‘bốp’, kiểu như ‘tôi đoán đúng’, nói với Phó Bách Niên: “Tôi biết thế nào anh cũng làm như vậy mà, nhưng anh có từng nghĩ, nếu lá thư này là thật thì sẽ chứng minh được điều gì không? Chứng minh anh không biết mối quan hệ thân thiết của Lam Kim Ngọc với Trần Mỹ Mỹ? Hay chứng minh Lam Tâm vốn không phải Lam Kim Ngọc?”
“Đợi có kết quả thì biêt thôi, nhưng tôi vẫn muốn anh làm giúp tôi một việc.”
Thẩm Dục nhìn thái độ thần bí của anh, đè nhỏ giọng: “Chuyện gì?”
“Đưa tai qua đây, là vầy...”
Chỉ một lát sau, Thẩm Dục trợn tròn hai mắt, chỉ vào mũi Phó Bách Niên: “Anh... não anh bị úng nước rồi sao, tôi sẽ làm giúp anh, nhưng những gì anh đoán tôi tuyệt đối không tin, anh tin trên đời này có chuyện yêu ma quỷ quái như vậy thật sao? Đừng có mơ, Trần Mỹ Mỹ đó, dù ốm thành cành cây thì cũng chỉ là Trần Mỹ Mỹ mà thôi, anh đừng vọng tưởng.”
Trước khi rời đi, Thẩm Dục còn nói thêm một câu: “Đợi kết quả đi... anh đừng suy nghĩ quá như thế.”
Phó Bách Niên thở dài không đáp.
...
‘Nước mắt ngàn năm’ vốn là một bộ phim xuyên không, sau khi kiểm duyệt thì đổi hẳn thành phim cổ trang, ngoài mấy phân đoạn nội, đa phần đều là ngoại cảnh, hôm nay lại là cảnh quay đầu tiên của Lam Kim Ngọc, cũng là ngoại cảnh, Thẩm Vi An vào vai Bình Dương vương phi, đang đối đầu với một tiểu thiếp.
Sau đại hôn nạp vương phi, Bình Dương vương lập tức nạp thêm tiểu thiếp, là một nữ nhân xuất thân thấp hèn, ỷ vào ân sủng của Vương gia mà chống đối lại vương phi, kiêu căng ngạo mạn, chèn ép vương phi tới cực điểm, vương phi tính tình hiền lành, bị ức hiếp cũng chẳng hé răng, chỉ im lặng một mình chịu đựng.
Lam Kim Ngọc nhớ, dù sao Trần Mỹ Mỹ cũng rất đanh đã, vào một vai chanh chua cay nghiệt, chân cao khí ngạo cũng xem như là phù hợp, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng thì Thẩm Vi An mới khoan thai đến, Lam Kim Ngọc nhìn cả nhóm người đi sao lưng cô, khóe miệng nhếch lên.
Lam Kim Ngọc nhớ Thẩm Vi An từng nói, nếu một ngày cô nổi tiếng, cô cũng muốn được người săn đón, dù đi đến đâu cũng phải là người nổi trội nhất, chói mắt nhất.
Bây giờ, cô đã đạt được mong muốn của mình, có điều, không biết mỗi đêm một mình tĩnh lặng, cô có bị ám ảnh bởi những gì mình đã gây ra hay không, đạp lên xương máu của người khác để leo lên, dù leo cao tới đâu cũng có ngày ngã xuống.
Lú Kỳ chỉ vào Thẩm Vi An nói: “Cô gái kia là Thẩm Vi An, trước đây là bạn rất thân với Lam Kim Ngọc, sau khi Lam Kim Ngọc chết, vai nữ chính liền thành của cô ta, nghe đâu cô gái này đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, đang lên như diều gặp gió, phim thì đóng chưa được mấy bộ cuộc sống lại khá hơn rất nhiều, ít ra cũng sang chảnh hơn trước đây.”
Không ngờ Lý Lỳ cũng thích nói xấu sau lưng người khác.
Tròng mắt Lam Kim Ngọc chuyển động, đè giọng hỏi Lý Kỳ: “Chỗ dựa vững chắc mà anh nói không phải là Thẩm Dục chứ?”
Thẩm Vi An thích Thẩm Dục như vậy, nói không chừng anh cũng đã bị người phụ nữ thâm độc này quyến rũ rồi.
Lý Kỳ nhìn Lam Kim Ngọc bằng ánh mắt kỳ lạ: “Trần Mỹ Mỹ, cô ghét Thẩm Dục dữ vậy hả? Kiểu người như vậy cũng chụp lên người anh ta, Thẩm Dục không thích kiểu phụ nữ này đâu, mà dù có thích thì cũng đường đường chính chính chứ?”
Lam Kim Ngọc lại hỏi: “Vậy chỗ dựa của Thẩm Vi An là ai?”
“Là một đại gia bất động sản, cô ta câu được trong một bữa tiệc rượu, có điều ông ta đã có vợ rồi.”
“Một người đàn ông đã có vợ sao?” Cô thở nhẹ một hơi, nhìn Thẩm Vi An bằng con mắt khác hẳn.
Cô đã quá đề cao người này rồi, cô ta vì mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù mình không ra tay, thì trước sau gì cô ta cũng tự tìm đường chết mà thôi.
Tưởng đâu Thẩm Vi An sẽ không sống dựa vào đàn ông nữa chứ, xem ra, tình yêu của Thẩm Vi An cùng lắm cũng chỉ là như thế, không đáng một đồng.
Người dịch: Ớt Hiểm (Ớt’s team)
Đọc nhanh tại Vietwriter.com