• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 34: TÔI MUỐN ANH DỪNG XE!




CHƯƠNG 34: TÔI MUỐN ANH DỪNG XE!

Cố Niệm Niệm bị dọa đến nỗi linh hồn như muốn tan biến. Cô cắn chặt môi dưới, sợ hãi cúi thấp đầu, căn bản không có đem lời nói của Kỷ Thiên Hạo để vào tai. Kỷ Thiên Hạo hào phóng không so đo, tiếp tục liều lĩnh một hồi, rồi nói trong tiếng cười: "Đó là xe của Cố Tư Thành... "

Cố Niệm Niệm hoàn toàn kinh ngạc, cô đa nghi ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỷ Thiên Hạo. Làm sao như vậy? Cố Tư Thành chơi như vậy là muốn chết sao?

"Đúng! Tôi nghĩ Cố Tư Thành hiện tại hận không thể cùng tôi chết đi." Bởi vì anh đã đoạt lấy người phụ nữ Cố Tư Thành yêu nhất, chỉ sợ điều này, cô gái ngốc Cố Niệm Niệm này vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

"Dừng xe... Tôi muốn anh dừng xe!" Đột nhiên, Cố Niệm Niệm nổi giận lên tiếng, rõ ràng biết rõ đó là xe của anh hai, còn không muốn sống chơi cùng Cố Tư Thành, Kỷ Thiên Hạo là cho rằng người nhà họ Cố dễ bị khi dễ như vậy ư? Cô thở hổn hển trừng anh, bộ dáng cực kỳ giống muốn phanh thây xé xác người đàn ông này.

Kỷ Thiên Hạo rút đi vẻ mặt u ám vừa rồi, giọng nói dịu dàng bất thường: "Trao đổi điều kiện, không có sự đồng ý của tôi, không cho phép em trở về thăm nhà. Lại càng không cho phép em một mình gặp mặt hai kẻ họ Cố kia"

Cố Niệm Niệm trầm mặc, cho dù cô không đáp ứng thì như thế nào? Vừa nghĩ tới cái người đàn ông lạnh lùng kia, lòng của cô đã nguội lạnh, chậm rãi nhắm đôi mắt lại, cô ôm chặt bản thân.

Kỷ Thiên Hạo khóe miệng nhếch lên cười, liếc nhìn Cố Niệm Niệm đau lòng: "Cố Thanh Hoa chính là kẻ bất lực vô dụng, đời này em cũng đừng nghĩ trông cậy vào anh ta. Cố Niệm Niệm, em nhớ kỹ cho tôi, Kỷ Thiên Hạo tôi mới là thượng đế của em!"

Kỷ Thiên Hạo dứt lời, trong nháy mắt, anh đem chiếc xe quẹo vào một chỗ hoang vu gò núi. Theo đó là một hồi tiếng thắng xe khẩn cấp vô cùng chói tai, xe được vững vàng ngừng lại. Xe đi theo phía sau bọn họ cũng rẽ vào và tiến đến, vốn là muốn lao lên xe Kỷ Thiên Hạo, lại không nghĩ Kỷ Thiên Hạo quay đầu, liền tránh không kịp, hung hăng mà đâm vào gò núi bên trên.

Xe không phát nổ, nhưng là bị đụng đến biến dạng.

Kỷ Thiên Hạo thoải mái từ trên xe bước xuống, đứng ở trước xe của Cố Tư Thành, cười ngạo mạn. Anh gõ gõ cửa sổ thủy tinh, Cố Tư Thành ngồi trong xe, khuôn mặt lạnh lùng, vặn vẹo cơ thể.

Cố Tư Thành nóng nảy từ trên xe bước xuống, hung dữ nắm chặt cổ áo Kỷ Thiên Hạo, ở trước mặt anh nổi giận quát: "Tên khốn kiếp này, tôi hôm nay không thể không đánh chết anh!" Nói xong, Cố Tư Thành một quyền quất tới.

Kỷ Thiên Hạo trông thấy Cố Tư Thành ra tay, lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần, anh rất mong chờ thời khắc này, nếu không như thế nào dỗ dành cô gái ngốc kia hồi tâm chuyển ý đây? Vì cảm kích Cố Tư Thành đã giúp đỡ, Kỷ Thiên Hạo thoáng né tránh một đòn, lại để cho Cố Tư Thành tiếp tục công kích. Lúc này mới cười tỏ vẻ chân thành, thấp giọng ghé vào lỗ tai Cố Tư Thành: "Con trai nhà họ Cố, đều là phế vật..."

Cố Niệm Niệm không nghe thấy Kỷ Thiên Hạo khiêu khích Cố Tư Thành, cô bị Kỷ Thiên Hạo khóa trong xe, nhìn thấy Cố Tư Thành hung hăng đấm về phía Kỷ Thiên Hạo: "anh hai, đừng! " Cô cố gắng hét to, thế nhưng là cách âm trong xe căn bản không để lọt một chút âm thanh.

Kỷ Thiên Hạo vốn là người không dễ đối phó, chẳng qua là vì muốn trêu chọc Cố Niệm Niệm một chút, để Cố Niệm Niệm ở nơi đó nhìn qua tưởng chính mình đang bị Cố Tư Thành đánh, kỳ thật là Cố Tư Thành ra quyền không chạm được vào mặt anh, nhưng cả người anh tức thì mãnh liệt ngửa ra sau, thân thể vờ té lăn trên đất, chờ anh ngẩng đầu lên, đã là máu tươi đầm đìa.

Rồi sau đó, Kỷ Thiên Hạo nhảy dựng lên, giống như điên bắt đầu công kích Cố Tư Thành. Anh hung hăng đánh về phía Cố Tư Thành, về phần cái gương khuôn mặt tuấn tú kia, anh lại chỉ là nhẹ nhàng mà cho mấy quyền. Vì cái gì? Bởi vì anh muốn cho Cố Niệm Niệm áy náy.

"Em xem, anh hai của em đánh cho tôi máu tươi đầm đìa, thế nhưng tôi chỉ là nhẹ nhàng đánh anh ta vài cái."

Không khống chế được tình hình khiến Cố Niệm Niệm vô cùng nôn nóng, Kỷ Thiên Hạo đánh sướng rồi, lúc này mới vờ nằm trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ, rồi sau đó bật lên hướng về phía xe chạy tới.

Cố Tư Thành không biết mình trúng kế, chạy theo muốn đập nát cửa sổ thủy tinh xe của Kỷ Thiên Hạo, lại trông thấy Cố Niệm Niệm tức giận từ trên xe bước xuống, đối mặt nói: "Cố Tư Thành, anh chơi đủ chưa?!"

Cố Tư Thành bị Cố Niệm Niệm quát liền kinh ngạc, Kỷ Thiên Hạo kia không phải nói trên xe chỉ có một mình anh ta thôi sao? một người đây sao? Từ lúc nào Niệm Niệm đã ở trên xe? Đầu óc Cố Tư Thành bỗng lóe lên, lúc này mới đột nhiên giật mình, bị lừa rồi?!

Cái này đáng đâm ngàn đao, khốn kiếp! Vừa mới gọi điện thoại nói hai người đến đấu một trận nếu như anh có thể đụng hư xe của Kỷ Thiên Hạo thì anh ta cam đoan từ nay về sau cách xa Cố Niệm Niệm, trái lại, nếu như Kỷ Thiên Hạo thắng, anh từ nay về sau không được một mình gặp Niệm Niệm.

Cố Tư Thành ngây thơ cho rằng, dùng xe của anh đâm lên xe Kỷ Thiên Hạo không phải chuyện dễ dàng ư, dù nói thế nào trận đấu này anh thắng chắc rồi. Thế nhưng thật không ngờ, Kỷ Thiên Hạo gian xảo, chẳng những kỹ thuật lái xe tốt đến dọa người, hơn nữa lại cố ý để cho Niệm Niệm chứng kiến anh không muốn sống truy kích bọn họ, thật sự là tức chết rồi!

Cố Tư Thành hai mắt đầy căm hận trừng mắt ngồi ở trong xe Kỷ Thiên Hạo, rồi sau đó cắn răng nói: "Cố Niệm Niệm, anh quyết không cho phép em cùng người đàn ông này ở cùng một chỗ, anh ta chính là lưu manh."

Cố Niệm Niệm một bên lo lắng cho Kỷ Thiên Hạo, một bên vì anh hai cô ăn nói lỗ mãng liền tức giận. Cô gắt gao nhìn chằm chằm người anh hai không biết hối cải, giọng căm hận nói: "Chuyện của em không liên quan đến anh, về sau đừng đến tìm em!" Nói xong, cô trốn vào trong xe, lo lắng nhìn Kỷ Thiên Hạo vẻ mặt nhăn nhó.

Kỷ Thiên Hạo cười trấn an: "Không có gì, đừng lo lắng, trở về sát chút rượu thuốc thì tốt rồi. "

Cố Niệm Niệm mím môi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Dù sao, trong mắt cô đều là Cố Tư Thành sai, Kỷ Thiên Hạo dùng sức đem cô ôm vào trong ngực, ủy khuất nói: "Niệm Niệm, chúng ta trở về đi, anh đau quá."

Cố Niệm Niệm cảm thấy mềm nhũn, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ xe thấy Cố Tư Thành hai mắt đỏ rực giận dữ, sau đó mới gật gật đầu.

Kỷ Thiên Hạo ở bên Cố Niệm Niệm giả bộ đáng thương, trong lòng nghĩ đến: "Chỉ là chút thuốc màu đỏ mà thôi, Cố Tư Thành là loại vô dụng, làm sao có thể tổn thương được mình? "

Cố Niệm Niệm dìu Kỷ Thiên Hạo vào cửa, gặp ngay Kỷ Hào Dương đang ngồi ở trong phòng khách xem tivi. Trông thấy Kỷ Thiên Hạo với bộ dạng này, ông cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lo lắng muốn chết. Sau đó lại nhìn thấy đôi mắt Kỷ Thiên Hạo rất sống động gian xảo, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Thằng này, lại đang chơi Niệm Niệm, thật là một đứa nhỏ đáng thương. Đương nhiên, cuối cùng câu kia trách trời thương dân, là dành cho Cố Niệm Niệm.

Nhưng con trai bị thương, ông cũng rất quan tâm, vì vậy Kỷ Hào Dương rất chân thành mà đi tới, đem Kỷ Thiên Hạo khoác lên trên vai của mình, đồng thời nói với Cố Niệm Niệm: "Niệm Niệm, con đi cầm khăn nóng đến đây, để cha đỡ Thiên Hạo lên lầu. "

Cố Niệm Niệm liền chạy vào phòng tắm, đi tìm khăn nóng, Kỷ Hào Dương một tay đem Kỷ Thiên Hạo đẩy ra: "Tên nhóc con này thật là có đủ gian xảo, Niệm Niệm không phát hiện ra sớm bị con hù chết rồi".

Kỷ Thiên Hạo không hề áy náy nói: "Đó là trừng phạt cô ấy" Anh vừa nói, vừa khoan thai đi lên lầu, đi đến một nửa cầu thang, vẫn không quên quay đầu Kỷ Hào Dương nói: "Cho con chút ít băng gạc quấn bên trên, nếu không sẽ nhìn thiếu chuyên nghiệp."

Kỷ Hào Dương dừng lại, tỏ vẻ rất khinh thường quệt quệt khóe môi.

Cố Niệm Niệm đem khăn nóng đưa cho Kỷ Hào Dương, lo lắng nhìn Kỷ Thiên Hạo, bộ dạng lo lắng: "Cha, sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu không chúng ta đi bệnh viện đi..."

"Không sao, một tổn thương nhỏ không chết được người " Kỷ Hào Dương rất thành thật nói, thế nhưng bỗng dưng giật mình, phần eo truyền đến một cảm giác đau đớn. Ông quay đầu lại tỏ vẻ hung dữ nhìn chằm chằm vào đứa con bất hiếu trên giường, sau đó rất không tình nguyện nói: "Bất quá, chảy máu thì chỉ sợ bị nhiễm trùng, cho nên trong khoảng thời gian này làm phiền con nhé, Niệm Niệm. "

"Không việc gì đâu ạ, nếu như không phải vì con, Kỷ Thiên Hạo cũng sẽ không bị thương thành như vậy." Cố Niệm Niệm cảm giác rất áy náy, như một con mèo phạm lỗi, dịu dàng đứng ở một góc.

"Thế nào lại là lỗi của con, con không biết đâu, thật ra thì cái tên nhóc này, nó..." Kỷ Hào Dương lần nữa muốn nói, lại bị Kỷ Thiên Hạo hung hang nhéo một cái: "Người cha già, không có việc gì có thể cút rồi. "

Kỷ Hào Dương không vui trừng mắt nhìn Kỷ Thiên Hạo: "Nhóc con, con cho cha thành thật một chút, nếu như còn khi dễ Niệm Niệm, cha sẽ đem chuyện xấu của con nói toàn bộ cho con bé biết. "

"Cha đương nhiên có thể, nếu như cha không sợ không có người kế nghiệp thì nói đi." Kỷ Thiên Hạo cười ngạo mạn, Anh là ai, muốn uy hiếp anh? Cho dù là người cha già của anh, cũng phải đợi kiếp sau.

Kỷ Hào Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể hậm hực đối với Cố Niệm Niệm nói: "Cha giao Thiên Hạo cho con, con cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá " Khuôn mặt nhỏ nhắn này thật đẹp biết bao, thật đáng tiếc... Ông chậc chậc hai tiếng, khinh thường nhìn Kỷ Thiên Hạo rồi đi ra.

Kỷ Thiên Hạo không để ý tới Kỷ Hào Dương đùa cợt, tiếp tục giả vờ sự đau đớn của anh.

Cô gái này áy náy cũng thật đẹp! Đây là Kỷ Thiên Hạo vừa mới rút ra kinh nghiệm, cái loại này điềm đạm đáng yêu, rồi lại mang theo vạn phần biểu lộ xinh đẹp, khiến cho Kỷ Thiên Hạo xem đến vui vẻ.

Cố Niệm Niệm không biết Kỷ Thiên Hạo có ý xấu, bận trước bận sau hầu hạ. Anh thì thoải mái nằm co dãn vô cùng tốt trên giường lớn, vững vàng mà an hưởng, không một chút xấu hổ.

Tới đây." Kỷ Thiên Hạo vẫy tay, như là kêu gọi con mèo hay con chó nhỏ, Cố Niệm Niệm nhàn nhã đi đến với ánh mắt lười nhác.

Cố Niệm Niệm trong nội tâm có chút đề phòng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn hỏi: "Có chuyện gì sao? "

Kỷ Thiên Hạo ho nhẹ hai tiếng, một đôi mắt nóng bỏng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm, liếm liếm đầu lưỡi, lại mập mờ nuốt nước miếng một cái, sau đó nhàn nhã mà nói một câu: "Nhàm chán quá."

Cố Niệm Niệm thật tâm chăm sóc nên đối với Kỷ Thiên Hạo vô cùng kiên nhẫn hỏi: "Vậy anh muốn làm cái gì?"

Kỷ Thiên Hạo cười tà tà, không có ý tốt đem Cố Niệm Niệm đùa giỡn: "Tôi muốn làm gì em lại không biết? " Anh một lần nữa để lộ ánh mắt mập mờ...

Đôi mắt của Cố Niệm Niệm trợn thật lớn, cô thề chưa từng gặp một người đàn ông nào không biết xấu hổ như thế. Nhưng là nội tâm đang chuộc tội, cô ẫn là nhẹ nhàng cười: "Anh là muốn chơi bài?"

Kỷ Thiên Hạo khóe miệng co giật, ánh mắt khẽ di chuyển: "Là muốn ăn cơm chiên"

Cố Niệm Niệm gật đầu, rất nghiêm túc quay người ra cửa. Ba phút sau, cô một lần nữa trở lại phòng, "Người giúp việc đang nấu, trong nhà không có sẵn cơm, cho nên...."

"Cố, Bắc, Bắc!" Tiếng gào thét trong phòng vang lên, Cố Niệm Niệm thang cảm thấy bối rối, không hiểu rõ Kỷ Thiên Hạo lại đang muốn cái gì.

Ngày hôm sau, người trong biệt thự ai cũng biết, cậu hai nhà họ Kỷ tối hôm qua lại đùa giỡn vợ của cậu cả. Cố Niệm Niệm khi... tỉnh lại, liền thấy Kỷ Thiên Hạo nằm ở bên cạnh. Cô sợ tới mức chỉ vào mũi Kỷ Thiên Hạo: "Anh, anh, anh, anh.... Làm sao lại ngủ trong phòng của tôi?"

Kỷ Thiên Hạo lười biếng phát ra âm thanh vô cùng mơ hồ, mang theo hàm ý trêu chọc cô: "Tôi cho rằng đây là phòng của tôi."

Cố Niệm Niệm nhất thời không có ý thức, nháy mắt mấy cái, cô hoảng sợ nhìn xung quanh một chút: trang trí hào hoa và phú phiếm, hoàn toàn không phù hợp thẩm mỹ của cô, cho nên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK