CHƯƠNG 51: THỰC CHẤT BÊN TRONG DỐI TRÁ
"Mẹ nhà nó! Nếu cô đã muốn chết như vậy, ông đây sẽ thành toàn cho cô!" Một tay anh ta bóp lấy cổ Selena, sự liều lĩnh này thật sự khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Selena theo bản năng giãy dụa, không khí càng ngày càng mỏng manh khiến cô ta phát ra tiếng ô ô cầu xin tha thứ.
Không bao lâu sau, Kỷ Gia Phong buông lỏng tay ra. Đại não vừa mới bị phẫn nộ chiếm cứ giờ lý trí lại một lần nữa như nước ùa về, người phụ nữ này không thể chết, cô ta vẫn còn có giá trị lợi dụng...
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Selena đang gấp rút thở dốc, Kỷ Gia Phong chậm rãi mở miệng: "Tôi sẽ cho cô gặp cô ấy, nhưng nhớ an phận một chút cho tôi!" Nói xong, anh ta quay đầu rời đi chỉ còn lại Selena với vẻ mặt phẫn hận.
Từ khi bọn họ lịch kiếp trở về, Cố Niệm Niệm liền trở nên dị thường trầm mặc mà Kỷ Gia Phong ở nhà cũng thay đổi lớn rất lạ lùng. Kỷ Thiên Hạo biết rõ nhất định trong lúc này đã xảy ra chuyện gì đó nhưng anh không nói toạc ra, tin tưởng một số người sẽ tự biết mình nên làm như thế nào.
Kỷ Thiên Hạo nhàn tản ngồi ở trên ghế sofa khóe miệng hơi cong lên, hai chân của anh thoải mái gác trên bàn trà giống như thường ngày. Rõ ràng là một người đàn ông nhìn giống như động vật vô hại vậy sao đột ngột lại khiến cho người ta cảm thấy có một loại khí thế hùng hổ doạ người chứ? Cố Niệm Niệm không hiểu mà cũng không muốn hiểu.
"Cố Niệm Niệm, cô tới đây cho tôi..." Mặt Kỷ Thiên Hạo lộ vẻ mỉm cười ôn nhu hiền hoà cỡ nào nhưng sao vẫn khiến Cố Niệm Niệm cảm thấy một trận lạnh lẽo?
Cô mím mím môi, đi từng bước tới trước mặt Kỷ Thiên Hạo: "Có chuyện gì không?" Khoảng cách xa cách, tiếng nói cũng xa cách.
"Có! Có vài chuyện!" Giọng nói Kỷ Thiên Hạo không có chút rung động nào nhìn về phía Cố Niệm Niệm ánh mắt cũng nhẹ như mây gió: "Vậy nói thẳng nhé: “Cố Niệm Niệm, gần đây cô đang phát thần kinh cái gì vậy? Nhìn cô như thế này để ông đây rất khó chịu, có sự kích động đến mức muốn giết người." Anh nói xong, vô tình hay cố ý lườm Kỷ Gia Phong cách đó không xa một chút, sau đó giống như thương lượng mở miệng: "Cô cảm thấy tôi phải làm như thế nào đây?"
Thân thể Cố Niệm Niệm cứng đờ, theo bản năng vụng trộm nhìn về phía Kỷ Gia Phong. Trong lòng cô thế mà lại truyền ra từng tia từng tia ý nghĩ ngọt ngào không hiểu thấu, nhưng xen lẫn trong đó lại có một cỗ chua xót khó nén được. Cô cứng người đứng im ở đó cái đầu nho nhỏ cúi thấp, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Kỷ Thiên Hạo không chờ nổi nữa, sau đó trầm giọng nói: "Lưỡi bị mèo ăn mất rồi à? Cho ông đây một cái đáp án hài lòng đi."
"Tôi, tôi không được khỏe..." Cố Niệm Niệm yếu ớt giải thích.
Không khỏe mới khàn giọng, mới âm dương mất cân đối như vậy? Kỷ Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, mắt đen có chút không vui: "Cố Niệm Niệm, cô cho là ông đây không tốt nghiệp nhà trẻ à, nói vậy để dỗ dành trẻ con sao? Ừm! Đương nhiên! Thật ra cô cũng không cần phải báo cáo mọi chuyện với tôi, dù sao tạm thời cô cũng được coi là vợ tôi, chỉ có điều ông đây là thật sự rất là phiền lòng, đột nhiên rất muốn giết người chơi chơi để điều chỉnh tâm trạng."
Cố Niệm Niệm cứng đờ người, anh ta nói những lời này là có ý tứ gì? Anh ta giết người thì mắc mớ gì đến cô chứ, trừ phi người anh ta muốn giết là... Đột nhiên cô ngước mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn dáng vẻ vênh váo đắc ý kia của Kỷ Thiên Hạo, đôi mắt tràn đầy sự khẩn cầu, điều này khiến Kỷ Gia Phong ở cách đó không xa vô cùng phẫn hận bất bình.
"Thiên Hạo, đừng hù dọa chị dâu như thế. Có phải dạo chơi ở nước Mỹ một thời gian quá lâu nên ngay cả nói chuyện cũng không đâu vào đâu như thế hay không." Kỷ Gia Phong đi tới, cười nhẹ nói.
"Đại ca thật sự cho là tôi đang nói giỡn?" Đôi mắt thâm thúy của Kỷ Thiên Hạo không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Kỷ Gia Phong, ý vị cảnh cáo dày đặc: "Nghe nói gần đây bên nước Mỹ đang điều tra cực kỳ gay gắt, đại ca vẫn nên biết chừng mực một chút thì tốt hơn, nếu bọn họ muốn chơi đùa với một ai đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."
Kỷ Gia Phong nhìn chằm chằm vẻ mặt phách lối của Kỷ Thiên Hạo, con ngươi đen tối như đầm sâu hiện lên một vòng lạnh lẽo. Anh ta vẫn luôn biết mấy năm này Kỷ Thiên Hạo ở nước Mỹ đã làm không ít chuyện nhưng lại không thể tra rõ ràng là anh ta làm cái gì, thế nhưng căn cứ vào đủ loại dấu hiệu của anh ta trở về lần này, người đàn ông này ở bên kia tuyệt đối không đơn giản. Nếu không, anh ta cùng sẽ không móc nối được với Tập đoàn Đế Tôn, vì dù sao phía sau Tập đoàn Đế Tôn ẩn giấu là bang phái lớn nhất nước Mỹ - Aung Long!
Chuyện này không phải anh ta không có hỏi qua người phụ nữ Selena kia nhưng người phụ nữ kia rất kín miệng, bất kể anh ta uy hiếp hay dụ dỗ như thế nào từ đầu đến cuối cô ta vẫn không chịu mở miệng nói ra thân phận của Kỷ Thiên Hạo ở bên kia, chỉ nói là trong quá trình mua lại Cố thị vô tình quen biết. Điều này khiến Kỷ Gia Phong vô cùng ảo não nhưng lại không dám tùy tiện làm bừa.
Anh ta mím mím môi, cười khẽ một tiếng: "Thiên Hạo nói đùa rồi, tra xét cũng có ảnh hưởng gì tới tôi đâu. Nhưng ngược lại tôi nghe nói hình như Tập đoàn Đế Tôn đang cố ý mở rộng thế lực sang bên này, không biết người đại diện của bọn họ sẽ là ai?" Anh ta ý vị thâm trường nhìn Kỷ Thiên Hạo một chút, quay người lên lầu.
Kỷ Thiên Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Gia Phong rời đi, lông mày không tự giác nhíu chặt lại. Câu nói anh ta nói sau cùng kia cho thấy rõ ràng anh ta biết người lần này Tập đoàn Đế Tôn phái tới là ai, rõ ràng biết rất rõ, chắc chắn người kia có quan hệ với anh ta. Đây là một tín hiệu không ổn, cũng chính loại tín hiệu này đã khiến Kỷ Thiên Hạo làm ra một quyết định sai lầm.
Cố Niệm Niệm không rõ hai anh em bọn họ đang nói cái gì, cô chỉ biết là Kỷ Gia Phong rời đi khiến cô vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.
Kỷ Thiên Hạo lấy lại tinh thần, một đôi mắt đen ẩn ý đưa tình không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô như mất hồn nhưng lại khiến Cố Niệm Niệm bị hấp dẫn thật sâu. Trên người anh có một loại ý vị đặc biệt, chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại có thể tuỳ tiện cướp đi một tâm hồn, khiến cho người ta không khỏi lặng lẽ cảm nhận được một loại cảm giác bị trêu chọc vô cùng ngượng ngùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, lúc lấy lại tinh thần liền muốn chạy nhanh lên trên lầu nhưng lại bị Kỷ Thiên Hạo gọi lại: "Cô muốn tôi giết người để giải quyết tâm tình hay là ngoan ngoãn mở miệng?"
Cố Niệm Niệm lập tức ngừng bước chân, quay đầu lại, đôi mắt vô tội của cô chống lại vẻ mặt ngang ngạnh của Kỷ Thiên Hạo. Mím môi thật lâu nhưng cuối cùng cô vẫn lo lắng đến an nguy của anh trai mình thế là nhỏ giọng nói: "Có thể đợi chút nữa rồi hẵng nói hay không..." Đôi mắt to tròn của cô len lén dò xét nhìn về phía Lý An Nhiên.
Kỷ Thiên Hạo hiểu rõ, thế là anh hét lên với Lý An Nhiên đang ngồi ủ rũ cách đó không xa: "Lý An Nhiên, đi lấy cái quần lót đến đây cho tôi!"
Cố Niệm Niệm yên lặng, Lý An Nhiên kinh ngạc, yên lặng vài giây đồng hồ sau mới nghe thấy Lý An Nhiên thét chói tai nhào về phía này: "Kỷ Thiên Hạo, tên chết tiệt này! Anh lại dám nói những lời ngượng ngùng như thế này ở trước mặt mọi người, anh nói nhỏ một chút không được sao..."
"Rốt cuộc cô có đi hay không? Không đi tôi đổi người khác." Kỷ Thiên Hạo đánh gãy lời lảm nhảm dai như giẻ rách của cô ta, dứt khoát gầm thét lên tiếng.
"Đi đi đi! Bà đây đi ngay lập tức!" Lý An Nhiên cười si mê, cảm thấy đây chính là dấu hiệu Kỷ Thiên Hạo bắt đầu chú ý tới cô ta. Cô ta vừa bước đi vừa quay đầu lại, một đôi mắt long lanh óng ánh lúc nào cũng cảm thấy Kỷ Thiên Hạo khí khái anh hùng hừng hực, toàn thân trên dưới của anh đều mang một loại dã tính không bị trói buộc, bá khí như thể không coi ai ra gì tự nhiên mà thành.
Phải nói như thế nào đây? Trên cơ bản ở trong mắt Lý An Nhiên, cho dù Kỷ Thiên Hạo làm động tác gì nói cái gì đi chăng nữa đều rung động lòng người, mê hoặc lòng người.
Nhưng Kỷ Thiên Hạo lại rất khinh thường, anh chỉ là nhàn nhạt nhìn Lý An Nhiên một chút: "Rốt cuộc cô có đi hay không?"
"Đi ngay đây!" Lý An Nhiên vội vàng chạy vào phòng Kỷ Thiên Hạo, một đôi mắt sói quét qua toàn bộ quần lót của anh ta một lần, cuối cùng ở trong đó chọn lấy một chiếc chói mắt nhất cầm xuống dưới.
Lúc Lý An Nhiên cầm quần lót của Kỷ Thiên Hạo xuất hiện, sắc mặt Cố Niệm Niệm lập tức đỏ bừng lên. Chiếc quần lót màu đỏ quen thuộc này khiến cô nhớ đến buổi tối nào đó người nào đó biến hóa thành sói hung ác ép buộc cô...
Mà hiển nhiên mấy chuyện này Lý An Nhiên không hề biết, cô ta chỉ là kinh dị cầm cầm cái quần nhỏ lắc lắc ở trước mặt Kỷ Thiên Hạo: "Oa! Kỷ Thiên Hạo, thật không nhìn ra anh rất biết tình thú như thế đấy, hôm nào anh mặc cho tôi xem một chút có được không?"
Kỷ Thiên Hạo mặt không đỏ hơi thở không gấp cầm cái quần nhỏ móc ở trên ngón tay nhìn trái phải một chút, cuối cùng nhìn Cố Niệm Niệm nói: "Người nữ? Là cô?"
Sắc mặt Cố Niệm Niệm lập tức đỏ hồng, đôi mắt đẹp trợn thật lớn: "Không, không phải tôi... tôi không có..." Cô liên tiếp lui về phía sau, khó khăn nuốt nước bọt.
"Tôi nhớ rõ ràng đêm đó..."
"Đừng nói nữa!" Cố Niệm Niệm thét chói tai, một tay bịt chặt miệng Kỷ Thiên Hạo, đôi mắt lóe ra ánh sáng âm u vô cùng đáng thương.
Kỷ Thiên Hạo hơi lè đầu lưỡi ra liếm qua mười ngón tay xanh sao của Cố Niệm Niệm, mặt trêu tức trừng trừng nhìn cô, tận đến khi Cố Niệm Niệm phát hiện ra hành vi của mình đến tột cùng không đúng lắm lúc này mới lại hốt hoảng dời tay đi, mắt luống cuống không biết nên nhìn về phía nào.
Kỷ Thiên Hạo buồn cười, sau đó thong thả ho nhẹ hai tiếng, ung dung mở miệng: "Tôi nhớ rõ ràng đêm đó chiếc quần lót này là cô tặng cho tôi mà."
Lúc ăn cơm trưa nhà họ Kỷ rất ít khi đông đủ thành viên, đương nhiên chuyện này không bao gồm hai vị trưởng bối nhà họ Kỷ đang ra ngoài du lịch.
Nhớ ra chưa ăn tối nên Lý An Nhiên vô cùng đói bụng, đồ ăn vừa mới lên bàn cô ta liền không kịp chờ đợi trực tiếp dùng tay bốc nhét vào trong miệng. Kỷ Gia Phong liếc nhìn cô ta một cái không nói gì mà đem một đôi đũa gắp táo đỏ và bí đỏ vào trong bát của cô ta: "Ăn nhiều một chút, cái này ăn vào rất đẹp da."
Lý An Nhiên lườm anh ra một cái: "Dối trá!"
"Lý An Nhiên, cô xem đại ca đối với cô tốt như thế nào, đừng mẹ nó cho thể diện mà không cần!" Kỷ Thiên Hạo dùng giọng nói trầm tĩnh như nước nói ra mấy lời không dễ nghe lắm.
"Ô hay! Bà đây không có them, nếu như bà đây muốn đàn ông đừng nói là gắp thức ăn kể cả liếm chân tôi đàn ông cũng xếp cả hàng dài, làm gì cũng phải xếp hàng, đại ca anh cũng không đủ tư cách đâu." Lý An Nhiên khịt mũi coi thường không chút nào che giấu biểu đạt sự chán ghét của cô đối với Kỷ Gia Phong.
Cố Niệm Niệm cười cười, luôn cảm thấy thật ra Lý An Nhiên đối với Kỷ Gia Phong không hề chán ghét giống như biểu hiện bên ngoài của cô ta, hoặc phải nói là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường đi, cô mím mím môi không hề mở miệng.
Yên tĩnh ăn xong bữa cơm, Lý An Nhiên lại lần nữa thì thào lên tiếng: "Hai người đúng là nho nhã như nhau, nhưng tôi lại cảm thấy Cố Thanh Hoa nam tính hơn nhiều, không giả nhân giả nghĩa giống như một số người! Cố Niệm Niệm, nếu không cô đem anh trai của cô nhường cho tôi đi!"
Cố Niệm Niệm: "..."
Kỷ Thiên Hạo nhìn Kỷ Gia Phong đang bất động thanh sắc rồi lại nhìn Cố Niệm Niệm đang khiếp sợ, bỗng nhiên, khóe miệng cong lên một nụ cười tinh nghịch, Lý An Nhiên, tốt lắm!
Ăn cơm tối xong, Cố Niệm Niệm yên tĩnh ngồi ở trên ghế sofa, trong đầu cô vẫn còn đang rầu rĩ vì câu nói kia của Lý An Nhiên: Cố Niệm Niệm, nếu không cô đem anh trai của cô nhường cho tôi đi! Cô biết rõ anh cả đối với Lý An Nhiên khác biệt, nếu như Lý An Nhiên thật sự muốn ở bên anh cả cô sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để xen vào nữa. Gặm ngón tay nho nhỏ, Cố Niệm Niệm cảm thấy tâm phiền ý loạn.
"Cố Niệm Niệm, tôi có lời muốn hỏi cô." Lý An Nhiên vốn còn đang quấy rầy tâm trí cô đột nhiên lại đứng trước mặt.