• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

https://www.youtube.com/watch?v=a0X0YA6ZfW4

--- Đêm đó tại tại ngôi làng---

“Cheer (cụng ly)!” Người đàn ông Fighter nâng ly lên.

“Cheer ~.” Tôi giơ ly lên theo.

Sau trận chiến, tôi đã đàm phán và khiến Durbuluk với người của hắn chịu nghe lời của tôi. Với việc chiến thắng những tên Goblinoid đã bị khuất phục, tôi mở lửa trại ăn tiệc ngoài trời tại chính ngôi làng. Tôi nâng cốc nước đựng bằng ống tre của mình đã lén tạo cho những người khác phần lớn là rượu hoặc cồn. Bởi họ đều có vẻ thích nó cũng như chính mấy đồng đội của tôi nên tôi cũng tạo mớ đồ uống đó. Có mỗi tôi, Anna và Alan là uống nước trái cây, cho ngon và lành mạnh.

“Món bành mỳ nướng, phô mai, thịt muối xông khói, trứng ốp la rồi sữa đường nữa~.” Anna ăn với nụ cười rạng rỡ, mặc kệ con chó Asmo ngồi bên cạnh đang gặm thịt nướng . “Nhớ mấy món này ghê ~.”

“Nâng cốc lên cho chiến công đầu tiên của tôi!” Arcath vừa uống vừa nhảy múa trong phấn khích.

“Mừng cho chiến thắng của chúa tể Gruumsh vĩ đại!” Ownka giơ cốc lên rồi uống hết một hơi.

“Chomp chomp chomp.” Và Ordning thì chỉ đơn giản là ăn uống ngấu nghiến không thèm quan tâm gì hơn.

“Quẩy nào, quẩy nhiệt tình nào!” Sabata thì nhảy múa dù gần như chẳng ai thấy hay quan tâm.

“Hồn ma của ông anh múa cũng ngầu phết ~.” Anna trầm trồ trước gã Spirit hiệp sĩ đang nhảy Break Dance dù cả đời tôi chưa bao giờ nhảy!

Tất nhiên, để giấu việc tôi dùng khả năng của đôi mắt để tạo mớ đồ ăn thức uống này, tôi phải chém gió rằng là cất sẵn trong Bag of Holding. Tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy đến nếu tôi nói do sức mạnh từ đôi mắt Beholder của mình. Bên phía nhóm Goblinoid, đám Goblin và Hobgoblin thì hát, đấm nhau hoặc nhảy múa trong say sưa, còn thú của chúng thì nghỉ ngơi. Bên cạnh đó, nhưng Hobgoblin đang chơi trống như để góp bầu không khí này tiệc tùng này.

“Sao thế Alan?” tôi nhìn sang anh bạn Druid có vẻ không thoải mái.

“Không có gì, chỉ là tôi không thích tiệc tùng lắm thui.” Alan thì vẫn giữ khoảng cách, dù trông đỡ căng thẳng hơn nhiều nhưng cậu ta lại trông ít hào hứng nhất.

“Well, thực ra tôi cũng đâu ham hố gì tiệc tùng.” Tôi thở dài trong khi gặm cái burger gà chiên trong tay. “Để giúp cho nhóm dễ hòa hợp hơn, trấn an tinh thần sau một cuộc chiến gay gắt thôi. Thực tế thì tôi muốn sớm về ngồi với cái laptop của mình hơn…chơi game, coi anime với Hololive,…”

“Tôi có thể hiểu phần nào cảm giác đó.” Alan thở dài rồi uống một cốc nước.” Ít nhất thì tình trạng sức khỏe của tôi đã khá hơn khi ở đây, nên cũng đỡ.”

“Thế thì trong cái rủi có cái may rồi.” tôi uống cốc nước trái cây của bản thân rời thở ra một tiếng sảng khoái.

“Mà, cậu có dự tính gì trong tương lai? Cũng như biết những gì nơi này?” Alan tò mò hỏi.

“Thì… chắc tôi sẽ đem đám Goblinoid về ngôi làng căn cứ địa để thuộc hạ trông coi. Còn mọi người thì tôi sẽ đem trở lại thế giới thật.” tôi nói với Alan bình thường như người duy nhất biết tiếng Việt ở đây.”Nếu cậu cũng chẳng ham hố gì nơi này thì cũng chẳng cần biết nhiều về nó đâu.”

“…Có lẽ tôi sẽ suy nghĩ thêm sau khi đến nơi mà những người của cậu hoạt động.” anh bạn Druid đó suy nghĩ giây lát rồi trả lời.

“Đừng cố quá nghen, nơi đây rất nguy hiểm để ở. Trừ phi cậu thật sự có việc quan trọng ở đây cần phải làm mà thôi.”tôi đưa ra lời khuyên.

“Tôi sẽ ghi nhớ.” Alan gật gù hiểu chuyện.

“HAHAHAHA!”

Bộp

“Ouch!”

Đột ngột, người đàn ông Rogue cười lớn rồi vỗ mạnh mạnh lưng tôi!

“Thanks to you, we are saved and have these fresh drink, big thanks (Nhờ ơn cậu, bọn tôi đã được cứu và có những thứ đồ uống này)” anh ta cười nói trong sự say xỉn.

“No problem, it just a thing a person should do. (không có gì, nó chỉ là một thứ mà một người nên làm thôi)” tôi trả lời một cách lịch sự.

“If you work with us, we will become unstopable! No monster can stop us! (Nếu làm việc cùng chúng tôi, chúng ta sẽ là bất bại! Không quái vật nào có thể cản chúng ta!)” Người đàn ông Barbarian cũng đi lại bắt chuyện tôi.

“…I will consider that recommend (tôi sẽ xem xét lời đề nghị đó).” Tôi từ chối theo cách nói tránh rồi giơ cốc nước trái cây lên. ”Cheer ~.”

“Bottom’s up (cạn ly)!” Hai người họ cụng ly tôi rồi uống cái ực.

Thật sự mà nói sau trận chiến vừa nãy, cách hai người họ chiến đấu khiến tôi thật sư quan ngại. Họ trông như rất thích việc giết chóc hoặc phát cuồng quá mức vì nó, khiến tôi quan ngại họ có vấn đề tâm thần hay có tiền án gì không. Alex, Iro rồi Ownka, sự nguy hiểm của họ đã đủ khiến tôi hãi hùng lắm rồi, tôi không muốn nhận thêm người như thế vào nhóm đâu! Nếu là sinh vật hình người dễ nói chuyện như Orc, Kobold, hay Goblinoid thì tôi còn có thể giao thuộc hạ, còn nếu là con người thì chắc tôi nên đưa họ sớm về thế giới thật và xem như kết thúc công việc thì hơn!

“Làm gì mà lo sợ thế Han?” Sabata hỏi một cách bông đùa.

“Chứ chú có cao kiến gì hay hơn nào?” tôi lườm gã Spirit hiệp sĩ đó mà hỏi.

“Nếu họ kẻ ác thì chỉ cần giết họ thôi ~.” Gã trả lời nhẹ như không.

“Này! Chú nghiêm túc đấy chứ!?” không dám tin điều mình vừa nghe, tôi hỏi lại.

“Vừa đỡ lo hậu họa, mà chúng ta bớt kẻ sẽ giết người với gây tôi ở thế giới chúng ta, sao lại không?” Sabata vẫn trả lời nhẹ tênh.

“Này!” tôi nghiến răng trong khó chịu.

“Coi nào, lúc ta vắng mặt thì ngươi cũng giết được một tên cuồng tín Dorzod rồi đó thôi.” Gã lập tức chỉ ra vấn đề. “Chúng ta không làm thì sẽ có tình cảnh như Joker hại Superman trong Injustice đấy ~.”

“Tch, cái đó là do lúc đấy tui éo còn cách nào khác… phải làm hết công sức hoặc tui sẽ chết!” tôi phản bác. ”Nếu vẫn còn lựa chọn, tui sẽ éo mặc định cứ thế mà giết chóc!”

“Ta hiểu rồi,” Sabata khoanh tay lại và chấp nhận.” nếu ngươi đã quyết thì ta sẽ đi theo quyết định ấy. Sau tất cả, I am thou-”

“Rồi rồi, biết rồi, khổ lắm, nói mãi!”

Tôi phàn nàn cắt ngang trước khi tên Spirit hiệp sĩ này cứ nhai đi nhai lại cái câu thoại từ trong Persona. Tôi biến ta mớ khoai tây chiên cũng như làm đầy cốc bằng nước coca mà giả vờ như lấy từ trong Bag of Holding ra mà dùng.

“Cậu có phiền không chia sẻ với tôi phương pháp cậu đối phó kẻ thù? Như trong trận chiến vô cùng cam go vừa rồi ấy?” Alan bắt chuyện hỏi tôi.

“Tôi mò trên google tên quái vật trong Dnd, mấy trang như Forgoten Realm rồi 5e.t*s ấy mà. Tôi chỉ may mắn kiếm được cách khắc chế thôi.” Tôi vừa gằm miếng khoai tây chiên vừa giải đáp thắc mắc.

“Không phiền gửi tôi trang web hay địa chỉ coi chứ? Cậu có xài Facebook không Han?” Alan lấy điện thoại từ trong túi quần ra rồi khựng giây lát. “À mà ở đây không có mạng…”

“Đừng lo, Wifi tôi bắn qua cho.” Tôi mở điện thoại ra điều chỉnh đôi chút.“Facebook cậu là gì?”

“Mama.” Alan nói lập túc sau khi chỉnh điện thoại nhận sóng wifi từ điện thoại tôi.

“...Huh?” tôi ngớ người giây lát trước cái tên mình mới nghe.

“Tôi lấy đại tên nhân vật trong Death Stranding ấy mà.” cậu ta lý giải nguồn gốc cái tên trên facebook.

“Ra vậy…” tôi bấm bấm điện thoại dò tìm tên.”

“Vậy… tên acc cậu là-“ anh bạn Druid đó tính hỏi gì đó bỗng khựng lại rồi đổi câu hỏi. “Khoan đã… cậu phải tác giả mấy series Webnovel (tiểu thuyết trên mạng) Sabata Saga không?”

“Uhm, phải, cậu là fan tôi à!?” Tôi ngạc nhiên trước lời mô tả đó.

“Well… tui là LDTa, với cái acc gần nhất tui dùng nói chuyện với cậu T sussy.”

Ngay khi Alan nói, tôi chợt nhận ra cái tên đó! Không nghi ngờ gì nữa, người mang tên acc kiểu Among Us đó cũng như biết rõ tôi là tác giả tiểu thuyết méo nổi của tôi chỉ có một!

“Đồng chí!” Tôi nhẹ nhõm mà cất tiếng.

“Lâu rùi không gặp.”

DTa mãi mới cười nhẹ sau cả một ngày dài. Bọn tôi ôm một cách thân thiện rồi nói tiếp.

“Tui nhớ đồng chí than phiền bị gầy, sức khỏe kém, sao giờ trông đầy đặn hơn rồi đi combat ổn áp thế? Chưa kể nhìn tươi tỉnh hơn phết!” tôi ngạc nhiên khi thắc mắc sao người bị trầm cảm như DTa trông đỡ hơn hẵng trước đó.

“Well, 3 ngày trước tui bị đưa tới đây cái rụp, tiếng thì thầm của rừng hay thần linh gì đó. Mọi bệnh tật thể chất lẫn tinh thần của tui được chữa khỏi, và rồi tui trở thành một Druid như hiện tại với được giao việc hãy bảo vệ nhiều người nhất có thể.” Cậu ta nói sơ qua chuyện gì xảy ra trước đó.

“Naruhodo (ra là vậy).” Sabata lên tiếng.” Và trong cái rủi có cái hên phết, lần đầu chúng ta gặp mặt ngoài đời thế này luôn đấy, đồng chí!”

“…Giọng ai thế?” Dta nhìn quanh với gương mặt hơi lo ngại.

“Stand của tui ấy mà. Một gã hiệp sĩ khoái nhây như Dead Pool.” Tôi giải thích để trấn an.

“Ra là vậy…giống Berrina phết.”Anh bạn Druid so sánh với người bạn Pixie đồng hành cùng cậu ấy.

“Here, I know it not much but please have some juciy roasted mutton from us (Đây, tôi biết tuy không nhiều nhặn gì nhưng hãy dùng chút thịt cừu nướng mộng nước từ bọn tôi).”

Gã Rogue đó tôi mấy lát thịt vừa lớn vừa thơm lừng cùng phần da cháy nhẹ tròn rụm. Mặc dù nó không ngon bằng mấy thứ tôi tạo ra nhưng sẽ thất lễ nếu không nhận thiện chí ấy.

“Thanks, roast meat are my favourite (cảm ơn, thịt nướng là khoái khẩu của tôi).”

Tôi trả lời một cách thần kỳ thay vì chỉ nói cảm ơn ngắn gọn lúng túng. Có lẽ lâu lâu xí ngầu số phận tôi được nat 20 (20 tự nhiên). Tôi liền ăn để thưởng thức dù không hoàn toàn đói, mùi vị đơn giản muối tiêu cùng hương thơm của thịt cừu cũng đủ để làm tôi thích thú. Lớp da ngoài giòn tan và mằn mặn, lớp thịt mềm mộng nước, sau đó là cốc nước ngọt, đúng là vị ngon giản đơn mà tôi thích.

“Ngươi có niềm vui nhỏ nhoi phết.” Sabata nói lời cả khịa.

“Chủ yếu là phép xã giao mà, hơn nữa đâu vấn đề gì với việc có khẩu vị giản đơn.” Tôi phản bác lập tức.

“Đừng ganh tị vì chú méo ăn được.”

“…Persona ~.” Gã spirit hiệp sĩ lên tiếng.

“ Thui chú khỏi trình bày, tui hiểu rùi!”

Tôi phàn nàn trước khi gã nói tiếp thoại nhai đi nhai lại quá nhiều. Tôi quay sang Alan và nói với cậu ta kế hoạch tiếp theo.

“Ngày mai chúng ta sẽ đi tới làng nơi bọn tôi, tối nay đồng chí với mọi người nên nghỉ ngơi thật tốt đi.” Tôi thông báo trước khi đi về lều của mình để ngủ.

“Ok, tui sẽ nói lại với nhóm bên tui.” Anh bạn Druid ấy giơ ngón cái lên.” Đồng chí cũng ngủ ngon.”

“Uhm.”

Tôi ngáp một tiếng rồi lui về lều đã được dựng sẵn cho mình. Có lẽ vì đã mệt sau trận chiến không nhỏ hôm nay, kèm theo sang chấn tâm lý vì vụ khóa môi nên tôi đã mệt lả. Dù trận chiến này tuy không hề dai dẳng như lúc chiến đấu đạo quân của Tanarukk lẫn hay con rồng Vr’tark.

“Không có Lady Iro bên cạnh tối nay thật cô đơn làm sao.” Sabata than thở.

“Nhỏ ngủ ở phòng khác mà!” tôi bắt bẽ cái ảo tưởng của tên Spirit hiệp sĩ đó.

“Thì trong lúc ngươi ngủ, ta sang ghé thăm Lady Iro ngay cạnh phòng ~.” Gã phè phởn khoe.

“Chú bớt nứng giùm được không hả???”

Tôi ức chế như muốn lôi ra cây tonfa ra gõ đầu tên Spirit hiệp sĩ, song đã quá buồn ngủ và lười nên tôi bỏ qua luôn cho lành. Có gì để mai xử trí tên này tiếp cũng chẳng muộn.

---Một lúc sau ---

“ Sir, did you sleep well (quý ngài, anh bạn ngủ ngon đấy chứ)?”

“Hm?”

Trong lúc LHan đang ngủ, tôi nhận ra tên Rogue trông gian xảo đang ghé qua lều của bọn tôi. Hắn đi lại rồi lay nhẹ người cộng sự của tôi đang ngủ say như chết.

“Look like they all sleep like a log (có vẻ chúng ngủ như khúc gỗ rồi).” Gã Rogue quay ra thì thầm.

“W-why you use sleeping potion for their food (t-tai sao anh lại chuốc thuốc ngủ vào đồ ăn của họ)!?” Người đàn ông Fighter hay sợ sệt hốt hoảng.

“He with monsters, he not safe to trust (hắn đi cùng lũ quái vật, hắn không an toàn để tin tưởng)!” Gã Barbarian nóng nảy trả lời.

”Also, I carefully give all those monster have some too (ngoài ra, tôi cũng cẩn thận cho toàn bộ lũ quái một ít).” Gã Rogue cười tự hào nói.

“But they are our savior (nhưng cậu ấy là vị cứu tinh của chúng a mà)!” người đàn ông Fighter vẫn tiếp tục phản bác.” They ot only save us today, even provide us not just foods and also promise to help us return our home world (họ không chỉ cứu chúng ta hôm nay, mà còn cung cấp thức ăn và hứa sẽ giúp chúng ta trở về thế giới)! How come you do such ungrateful act (sao hai người lại làm điều vô ơn như thế)!?”

“We lost 3 men today, Peter, of couse because of monster, again (chúng ta đã mất 3 người hôm nay rồi, Peter, bởi lũ quái vật, một lần nữa)!” Gã Rogue nắm cổ áo Fighter được gọi là Peter đó cùng một khuôn mặt đầy đe dọa. “Now, we are the last survivor. Put our trust into them not different to suicide!”

“I-I… I understand (tôi hiểu rồi)…” Peter run rẩy sợ hãi.”We are last survivors after that Blue Dragon toying us, along those Goblins (chúng ta là những người sống sót cuối cùng sau kh ibị con rồng xanh đó chơi đùa, cùng với lũ yêu tinh).”

“Good (tốt),” gã mỉm cười rồi thả tay ra.”not to mention, now you can take care the little girl like whatever you want (chưa kể, giờ chú có thể chăm sóc cô bé đó như thế nào mà chú muốn).”

“You right (anh nói đúng)…” Fighter Peter lặng lẽ chấp nhận.“I will take care Anna, so she can give birth healthy children, our village we be grow bigger and stronger than before (Tôi sẽ chăm sóc Anna, để cô bé có thể sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh, làng của chúng ta sẽ lớn mạnh hơn trước kia)!”

“Đệtmacia, hết một tên tâm thần giờ còn thêm Lolicon nữa sao!?”

Tôi hoảng hồn khi thấy tình cảnh còn tệ hơn đã lo trước đó. Đám thuộc hạ của mình thì tạm thời không sao, có mỗi Anna thì sẽ bị bắt còn tên cộng sự Han thì e là khó toàn mạng. Mặc dù mình có thể điều khiển cơ thể Han để chiếu đấu, song lại gần như không thể dùng các spell và khả năng của mắt Beholder được. Đối phương có thể sống sót qua trận chiến đám Goblin thì theo game tệ lắm đám này cũng lv 3. Trong trường hợp 3 chọi 1 thì không chột cũng què như chơi!

“Đây là lúc sử dụng ma thuật triệu hồi mạnh nhất nào.” Tôi chầm chậm lôi điện thoại từ trong túi Han ra chuẩn bị gọi cho tên phù thủy tới-

Crack

“Eh!?” Tôi giật mình khi thấy nguyên một cái phi tiêu gỗ xiên quan cái màn hình điện thoại của tôi!

“Seem like he awake, or something else (xem ra hắn đã tỉnh, hoặc thứ gì đó).”

Gã rogue hạ tay xuống cùng ánh nhìn hướng về tôi! Tệ rồi, không lẽ do ánh sáng của cái điện thoại nên hắn thấy!?

“Time to chop his neck (đến lúc chặt cổ hắn rồi)!” Tên Barbarian cười nhăn răng với cây rìu trong tay bắt đầu tiến đến Han!

“Create Bonfire!”

Lúc đó, có ai đã niệm spell lên nghe rất rõ bên ngoài lều. Giây tiếp theo, tôi có thể thấy rõ một cái lều đang bị cháy.

“Ration storage tent is burning (lều trữ lương thực đang cháy)!” Tên Barbarian hốt hoảng kêu lớn!

“Extinguish it, immediately (dập lửa, ngay)!”Tên Rogue lập tức đưa ra chỉ thị.

“We can’t let the fire have it! It not only our mean to survive but the remains and efforts of our fallen allies (chúng không thể để ngọn lửa thiêu rụi chúng! Nó không chỉ là thứ giúp chúng ta sinh tồn mà còn lại những gì sót lại và nỗ lực của những đồng đội đã ngã xuống)!”

Peter hoảng loạn chạy xông đến ngọn lửa. Trong đám hỗn loạn đó, anh bạn Druid lao vào trong lều rồi vác LHan lên vai. Kế đó, cậu ta biến đổi bản thân trở thành một con tuần lộc, nhanh chóng phi ra khỏi lều chở bọn tôi chạy đi!

[Tui nhớ đồng chí thích loli như Anna hơn mà nhể.] Tôi vừa nhẹ nhõm vừa thắc mắc hỏi.

“Huh, Stand của đồng chí đấy à!?” LDTa hỏi trong lốt tuần lộc.

[Yeah, đừng lo và cảm ơn sự tương trợ đúng lúc.] Tôi mỉm cười trong mừng rỡ khi người bạn chỉ quen qua mạng lại đáng tin cậy và hào hiệp đến thế.

“Không có chi, đồng chí giúp tôi trước mà.” Anh bạn Druid tuần lộc vừa chạy vừa nói. “Thêm nữa, bạn thân quan trọng hơn loli chỉ mới quen. Tui không đủ simp như mấy main Shounen.”

[Ra vậy,] Tôi nghe vậy hiểu chuyện rồi đội sang câu hỏi. [bên bọn chúng còn mấy người, đồng chí biết chứ?]

“Hình như chỉ còn ba người họ.” LDTa trả lời.

[Vậy không cần phải bỏ chạy,] tôi tự tin nói.

“Stand của Han, không, đó là tự sát đấy!” Cậu ta rối lên nói thành meme.

[Dù Han bị ngất nhưng,] Không chút do dự hay sợ sệt, tôi đáp. [Tôi đã chiến đấu với cả Rogue, Fighter, và Barbarian, tôi có thể hạ được chúng!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK